Chương 17: Con đường dẫn đến ngã rẽ chính giữa.
Tại một nơi mà chỉ toàn là đống đổ nát hoang tàn, hơi nóng đỏ rực như cột rồng từ dưới lòng đất bốc lên, xuyên qua từng tấc cây đứt đoạn nằm rải rác khắp nơi phả khí lên cao, bề mặt của mặt đất phía bên trái vỡ nát tạo thành hàng loạt đường vân mạng nhện trải dài tới điểm cuối --- vực sâu.
Bên phải, nơi chứa những tảng đá to gồ ghề cắm rễ trên lớp đất, có hai con người chật vật trốn sau tảng đá, máu chảy từ trên người họ xuống đất tạo thành một vũng nước to ghê người.
"Cố phó đội trưởng, chúng ta phải làm sao? Cứ như vậy chết ở nơi này sao? Không, không muốn, tôi không muốn chết!"
Cô trợ lý vừa thở hồng hộc vừa nức nở thành tiếng, hai tay cô ta run rẩy đè chặt vùng bụng đang không ngừng rỉ máu của mình.
"Có chết hay không đều rất khó nói, dị nhân giả là vậy, con người là vậy, sẽ luôn là vậy."
Cố Thư Di một bên điều chỉnh hô hấp của mình, một bên bình tĩnh suy tính phần trăm khả năng sống sót của hai người.
Cô ấy hơi thất thần nhìn chằm chằm mặt đất bên kia bởi vì khí nóng như dung nham mà bị xé toạc, một suy nghĩ điên rồ chợt lướt qua đầu cô ấy, hay là liều mạng một phen?
Cô trợ lý liếc mắt liền biết ý đồ của Cố Thư Di, cả người hoảng lên: "Chúng ta bắn pháo, Cố phó đội trưởng, chúng ta phát tín hiệu chờ người khác đến cứu đi, có được không?"
Lấy tính cách của người này, sợ là tính kéo mình theo đồng quy vu tận với cái "thứ" kia để tranh thủ cơ hội sống sót cho đồng đội phía sau đây mà.
Không được!
Cô ta có chỗ trú ngụ, có ăn có uống, không phải chó nhà có tang như mấy người ngoài kia, cô ta không thể chết được!
"Ngu dốt, làm vậy chẳng khác nào đi chịu chết!" Cố Thư Di không nhịn được mắng thô tục: "Con mẹ nó, cô có biết chúng ta mà bắn pháo là "nó" sẽ lập tức đánh hơi ra vị trí của chúng ta, tới xé nát cơ thể của chúng ta ra hay không!"
Cô trợ lý nghe vậy toàn thân càng run đến lợi hại.
Thực không có cách nào để thoát khỏi nó sao?
Rốt cuộc bọn cô đã chọc phải thứ gì thế này?
***
Sâu trong rừng rậm, thiếu nữ đạp lên vô số lá vụn dưới đất bước đi, mặc dù tốc độ không được nhanh lắm nhưng tuyệt đối là nhanh hơn lần kia nhiều.
[ Ký chủ, cô không đau sao? ]
Hệ thống có chút tò mò, trước đó rõ ràng là thản nhiên lấy cớ toàn thân đau nhức để người ta ẵm đi như không có gì, sao giờ lại chịu tự thân vận động rồi?
"Đau nhá!"
Khởi Dư lau mồ hôi chảy thành hàng đọng lại dưới cằm mình, trên môi lại hiện hữu nụ cười tươi quỷ dị vừa nãy.
Hệ thống không hiểu sao bỗng cảm thấy rùng mình, quyết định bỏ qua vấn đề này.
[ Ký chủ, vì sao cô lại tự tách khỏi nhóm? ]
Khởi Dư thờ ơ nói: "Vì sao ta không được tách khỏi nhóm?"
[ Tôi không có nói không được... ]
"Ờ."
Hệ thống nháy mắt liền hiểu câu cụt ngủn này là câu đáp trả cho câu hỏi ban đầu của nó.
[ Cô... ]
"Ngừng, đến lượt ta hỏi." Khởi Dư không tiếng động cắt ngang lời hệ thông, cười nói: "Vì sao ta đã đạt đủ chỉ tiêu lại không thể trở về?"
[ Thời điểm ký chủ ở trước mặt người khác, tôi không thể hộ tống cô trở về được. ] Hệ thống thành thật trả lời.
Điên sao, làm cô "tích" một cái biến mất ngay dưới con mắt của nhân loại, khỏi cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ hoảng sợ thế nào.
"Vậy giờ thì sao?"
[ Có thể. ] Dù sao cô cũng đang ở một mình.
Khởi Dư hạ độ cong khóe môi xuống, nụ cười nhẹ này rốt cuộc cũng giống như người bình thường, không tươi một cách quái dị nữa, có thể nhìn ra mấy phần hài lòng trong đó.
[ Bắt đầu đo lược chỉ tiêu chỉ số ngầu... ]
[ Đo lược hoàn tất. ]
[ Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần. ]
[ Bắt đầu truyền tống... ]
"Phụt ---"
[ Cảnh cáo: Xâm hại nhân vật chủ chốt quan trọng.
- 500 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 450/1000 ]
[ Đo lược không đủ chỉ tiêu. ]
[ Truyền tống thất bại. ]
Khởi Dư: "???"
Hệ thống: [ ... ]
Khởi Dư: "..."
[ Ký chủ, cô thành thật một chút, cô vừa mới làm gì? ]
Đm, cái thông báo cảnh cáo kia là giọng của hệ thống chủ, cô làm cái quái gì mà chọc tới hệ thống chủ rồi!
"Ta nói không biết mi có tin không?" Khởi Dư nhoẻn miệng cười: "Từ từ, nhân vật chủ chốt gì đó là cái gì?"
[ Tôi làm sao biết được! ] Hệ thống hít một hơi sâu, đợi khi đã bình tĩnh mới hỏi: [ Mới vừa rồi, cô có làm gì không? ]
Khởi Dư im lặng một lúc, sau đó xoay người đi sang bên cạnh, nhìn cây đa già cỗi trước mắt mình, cô giơ chân, không nặng không nhẹ đá một cái vào thân cây.
Trong phút chốc, cành cây to trên cao từ từ hạ xuống, trên cành cây một người phụ nữ tóc dài đang trong tư thế nằm úp sấp, lại chờ thêm một lát nữa, máu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện men theo bề mặt sần sùi của cành cây nhỏ giọt xuống đất, trong không khí cũng bắt đầu nổi lên mùi máu tanh nhạt nhòa.
"Mi nói cái này?"
Khởi Dư cười cười, dùng mũi chân đẩy người phụ nữ đó lăn xuống.
Đợi người phụ nữ nằm ngửa ra, hệ thống mới xem xét dung mạo của ả, cũng có thể coi là xinh, nhưng tuyệt đối chưa đạt tới trình độ đẹp, quần áo trên người rách rưới, may mắn chỗ cần che đều được che đầy đủ.
Điểm chói mắt là trên mi tâm của người phụ nữ có một lỗ thủng to bằng lỗ mắt mèo, máu chảy ra ngoài đều từ đó mà ra, nhìn qua là biết ả bị một vật sắc nhọn từ đằng sau xuyên thủng, trực tiếp tử vong tại chỗ.
Đột nhiên, hệ thống mở to mắt, giọng nói điện tử cao vút, mang theo vài phần sợ hãi: [ Cô gϊếŧ cô ta?! ]
"Ừ." Khởi Dư ngồi lên chỗ sạch sẽ trên cành cây, dùng đoạn cây nhỏ tiện tay bẻ xuống chọc chọc cánh tay của người phụ nữ: "Cô ta muốn đả thương ta, ta chỉ bảo vệ mình thôi."
Có lẽ là muốn gϊếŧ cô, nhưng núp trên cây dùng đá chọi thì gϊếŧ kiểu gì? Cho nên cô liền quy hành động của ả thành muốn đả thương cô.
[ Con mẹ nó, bà cô của tôi ơi, cô có biết cô vừa làm gì không, có biết cô vừa động đến ai không! ] Hệ thống suýt thì tức đến phát điên.
"Biết, gϊếŧ người."
[ Biết em gái cô, cô còn nói thản nhiên như vậy! ]
Người phụ nữ này tên Tịnh Sơ, ban đầu vốn là người qua đường xấu số đang gặp nạn thì được Hàn Lâm cứu vớt về căn cứ, thành công biến bản thân từ người qua đường Giáp thành nhân vật nữ phụ độc ác, làm vật hi sinh muộn góp công đúc kết tình cảm thêm bền chắc của nam nữ chủ.
Tịnh Sơ chính là một đóa bạch liên hoa chính hiệu, dùng dung mạo không quá tệ kết hợp với khí chất yếu đuối của mình khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông, khiến chị em xung quanh tức đỏ mắt.
Tịnh Sơ thích hai người Mạc Phong và Hàn Lâm, một lòng dùng mưu dùng kế thu hút sự chú ý cho mình, thật lòng muốn kéo hai người vào hậu cung của mình, đáng tiếc hai tên này dầu muối không ăn, khó chơi muốn chết.
Phàm là phụ nữ có tâm tư thiếu nữ mười tám, so với thiếu niên hay cười như Mạc Phong thì đóa hoa cao lãnh như Hàn Lâm lại càng hút mắt hơn nhiều, vì thế ả quyết định bỏ qua cho Mạc Phong, toàn tâm toàn ý theo đuổi Hàn Lâm.
Hay tin Hàn Lâm có ý với Cố Thư Di, lại nhìn khoảng cách của đôi nam nữ càng lúc càng gần mỗi khi từ nhiệm vụ trở về, Tịnh Sơ liền không ngồi yên nữa.
Sau khi ra sức gây phiền phức cho Cố Thư Di không ít lần, Cố Thư Di rốt cuộc cũng tỏ thái độ cực kỳ phiền chán với Tịnh Sơ, lần gặp mặt tiếp theo Cố Thư Di không cho Hàn Lâm sắc mặt tốt nữa.
Nếu chỉ vì người ái mộ của Hàn Lâm mà mình phải chịu đựng sự phiền phức thế này, còn không bằng tách khỏi Hàn Lâm ra để yên ổn.
Tịnh Sơ rất hiểu tính cách này của Cố Thư Di nên mới lợi dụng điểm này để làm rạn nứt tình cảm của hai người.
Về sau, tiểu bạch liên hoa nhiều lần tìm đường chết này rốt cuộc cũng chết đi trong sự hỗn loạn khi gặp tang thi triều trong lúc cùng nhóm nhỏ đi tìm vật tư.
Có thể nói, Tịnh Sơ đích thực là một nhân vật có vai trò quan trọng trong tình cảm của nam nữ chủ.
Mà nhân vật quan trọng này còn chưa kịp thực hiện sứ mệnh của mình thì đã chết yểu rồi.
Hệ thống nhìn nụ cười có chút cứng ngắc của Khởi Dư khi mình giải thích về thân phận của người cô vừa gϊếŧ, trong lòng âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Đáng đời, từ đầu đã nhắc đừng có tùy tiện gϊếŧ người rồi mà.
***
"Chạy sang bên này, nhanh lên!"
"Hàn đội trưởng, không ổn rồi, chúng ta bị bao vây rồi!"
Một nhóm người chạy đến một cây cầu nối, hai đầu trái phải đều bị một đám động vật vây ở giữa.
"Giờ phải làm sao đây đội trưởng?" Cẩn Nam dùng dị năng tạo bức tường đất ngăn một số động vật to lớn lại, nhưng lại không thể ngăn đám đang bay trên đầu kia.
"Thật xui xẻo, vậy mà gặp phải bọn biến dị!" Đường Khả chửi thầm một tiếng, tay nâng lên tạo thành hàng mũi giáo nước hướng thẳng bọn chim trên trời, tấn công trước khi chúng nó kịp phản ứng.
Hàn Lâm nhíu mày, anh gần như tốn hết toàn bộ sức lực cho trận chiến với đám quạ đen lúc đó, hiện giờ năng lượng vẫn chưa thể khôi phục lại ngay được.
Nhìn đám Cẩn Nam đang ra sức kéo dài khoảng cách của họ với nhóm động vật biến dị, Hàn Lâm trầm tư suy nghĩ.
Bọn họ đang đứng trên một cây cầu, mà dưới cây cầu này không biết chờ đợi họ là vực thẳm hay thứ gì đó tệ hơn nữa, dù là gì anh cũng tin chắc sẽ tốt hơn tình trạng lúc này.
"Mạc Phong!"
Mạc Phong quay đầu, yên tĩnh nhìn anh.
"Đóng băng đi!"
"Nhị tiểu thư..."
Hàn Lâm không chút khách khí cắt đứt lời Mạc Phong: "Chúng ta rời khỏi nơi này đã!"
Mạc Phong cau mày, tên khốn này thực sự tính bỏ Nhị tiểu thư lại sao?
"Mạc Phong, nhanh lên!"
Thấy đám Cẩn Nam sắp không trụ nổi nữa, Mạc Phong lúc này mới chịu tiến lên, hắn đạp nhẹ một cái trên bề mặt của cây cầu, trong nháy mắt, cây cầu đơn lập tức bị đóng băng, sau đó xuất hiện hàng loạt vết nứt lớn.
Trong vòng ba giây, cây cầu vỡ nát thành những mảnh đá màu xanh lam không lớn không nhỏ, bọn Hàn Lâm mất đi điểm tựa giữ thăng bằng rất nhanh liền ngã xuống dưới.
Đám động vật biến dị tuy rất mất hứng khi để con mồi lọt mất nhưng cũng không dám theo xuống, giống như sợ thứ gì đó, chỉ đành rống lên vài tiếng bất mãn rồi lùi lại.
Hàn Lâm và những người khác vẫn đang rơi tự do, nhưng qua một lúc rồi vẫn chưa thấy điểm đến đâu cả.
Hàn Lâm cũng thấy tình huống này không ổn lắm, vì thế anh quay đầu ra hiệu cho Cẩn Nam.
Cẩn Nam nhận được ánh mắt của đội trưởng liền lắc đầu, khẽ nói: "Tôi vẫn chưa cảm nhận được ở dưới có sự xuất hiện của đất liền."
Đường Khả ở bên cạnh nghe thế liền hoảng hốt: "Chúng ta sẽ không ngã thành cái đầu heo chứ?"
Không khí có chút căng thẳng vì câu nói đùa của Đường Khả mà tan bớt, Hoắc Đình Vân bật cười: "Có Cẩn Nam và hai đội trưởng ở đây, sao cô cảm thấy chúng ta sẽ ngã thành cái đầu heo?"
Đường Khả bĩu môi: "Còn không phải? Thế anh muốn ngã thành cái đầu gì?"
Tô Lương không nhịn được góp vui: "Tôi thấy thành cái đầu gì không quan trọng, quan trọng là nếu không cẩn thận ngã, mông chúng ta sẽ nở hoa ngay lập tức."
Cẩn Nam, Hoắc Đình Vân, Đường Khả: "..."
Có đạo lý đấy.
Mạc Phong nhàn nhạt liếc bọn họ một cái rồi dời đi. Hàn Lâm bên này thu hết biểu cảm của hắn vào trong mắt, hiển nhiên biết lúc này nếu nói bất kì câu an ủi nào với hắn thì kiểu gì cũng sẽ bị hắn chửi đến máu chó đầy đầu.
Người thông minh biết tránh nặng tìm nhẹ, Hàn Lâm dứt khoát mặc xác hắn luôn.
Lại qua một lúc lâu nữa, Cẩn Nam bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói không giấu được sự mừng rỡ: "Đội trưởng, tôi nhận thấy đất liền rồi!"
Hàn Lâm gật đầu: "Tất cả chuẩn bị."
----------
*Góc nhỏ của truyện*
Mạc Phong: Muốn cãi lộn, muốn gây hấn, rất bực mình, cần phát tiết!
Tác giả: Đây, cho nhà ngươi lật bàn đỡ tức nè! ┬─┬ノ( º ▽ºノ)
Mạc Phong: Cút!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻