*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 43: Thế giới ba, một nơi tràn ngập sự thư giãn và giải trí.
「 Cuộc đời tôi giống như một tờ giấy trắng muốt, không màu sắc, không chập chùng. 」
— Mạc Khởi Dư —
***
Khởi Dư từ từ mở mắt ra, đầu tiên là cảm nhận chính mình đang nằm trên một mảnh mềm mại thoải mái như được vùi mình vào bông gòn, sau khi nhìn rõ cảnh tượng tối tăm trước mắt liền vô thức thở phào.
Còn tốt, không phải bệnh viện hay nơi khỉ ho cò gáy nào, cô đang ở trong phòng ngủ rộng lớn, miễn cưỡng có thể coi là chỗ an toàn.
[ Ký chủ... ]
Khởi Dư nghe thấy âm thanh điện tử của hệ thống, trầm mặc trong giây lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Hệ thống, mi nuốt lời. Ở thời điểm rời đi, ta thực sự đã rất đau." Đau đến không muốn sống nữa.
[ Ặc... Thật xin lỗi. ] Hệ thống trong lòng áy náy. Kỳ thực, vốn dĩ phải là xem cô khi nào hoàn thành chỉ tiêu mới rời đi được, nhưng vẫn là nó đồng ý với cô trước.
Khởi Dư nhìn chằm chằm khoảng không trống rỗng, trong đồng tử sắc xanh chỉ chứa đựng sự hờ hững chán nản.
[ Kia... Tôi truyền cốt truyện thế giới này cho cô nhé? ] Tuy rằng tại thế giới trước cô có nói có thể tùy ý, nhưng theo phép lịch sự, nó vẫn muốn xin ý kiến của ký chủ nhà mình.
Khởi Dư nhè nhẹ hô hấp, lồng ngực dưới lớp chăn bông gần như không có phập phồng. Rõ ràng trong căn phòng không lấy chút ánh sáng này, cô chẳng thể thấy gì khác ngoài bóng đêm mịt mùng, nhưng không hiểu sao, mọi thứ trước mắt làm cô thật khó chịu, khó chịu đến phát điên.
Mệt quá đi mất... Cơ mà, tại sao lại thấy mệt nhỉ?
Khởi Dư thờ ơ đảo quanh tròng mắt, lại như cũ chuyển tầm nhìn về phía đối diện.
Hệ thống buồn rầu nhìn cô gái nằm lẳng lặng trên giường, cả người yên tĩnh như mọi âm thanh đều không thể làm phiền đến cô, hệt như người chết.
Được rồi, chuyện này là nó không có lý trước, cô nổi giận cũng đúng.
[ Ký chủ... ]
"Câm miệng, đừng nói nữa." Chết tiệt, tại sao mi lại ồn như vậy? Xung quanh tại sao lại ồn như vậy?
Chịu đựng sự bực bội không biết từ đâu đến này, Khởi Dư xoay người, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hệ thống phát hiện não bộ của Khởi Dư đã rơi vào giấc ngủ sâu, trong lòng ngoài buồn bã thì còn có một chút kỳ quái.
Tại sao ký chủ nhà nó vừa mới xuyên vào thân thể mới lại có thể ngủ ngay được thế này a?
Hệ thống nhíu mày, nhìn thoáng qua đống chăn trên giường lớn, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
Trước hết truyền tư liệu thông qua giấc ngủ của cô vậy.
[ Bắt đầu truyền tải cốt truyện... ]
***
Vị diện này cũng là một thế giới hiện đại có pháp trị, tất nhiên nó cũng sẽ giống như những thế giới hiện đại bình thường khác nếu như không có yếu tố linh dị thần quái bất ngờ xông vào.
Đúng vào đêm Giáng Sinh, khi tất cả con người trên thế giới đang quây quần bên nhau, thì ngay lúc 8 giờ tối, tất cả các kênh truyền hình và mạng Internet đồng thời bị tê liệt mà không rõ nguyên nhân, tình trạng này kéo dài trong ba mươi phút, khiến không ít bộ phận cư dân gọi điện thoại phàn nàn lên nhân viên phụ trách mạng lưới điện và tổng đài.
Thực chất, chính bọn họ cũng không hiểu ra làm sao, nhân viên phụ trách mạng lưới điện cố gắng sửa chữa một hồi cũng buông tay đầu hàng, không còn cách nào khác đành phải báo lên cấp trên.
Chính phủ ngay sau khi nhận được thông báo cũng không có cách xử lý, chỉ có thể truyền lệnh xuống trấn an mọi người một hồi.
8 giờ 30 phút tối, tình trạng nhiễu sóng trên kênh truyền hình và mạng Internet biến mất, thay vào đó là một khung cảnh trắng đen quỷ dị, một người đàn ông cao chừng mét chín đứng ở chính giữa sân khấu, gương mặt được trang điểm theo phong cách chú hề, trên người mặc bộ *vest đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ ảo thuật gia, tay đeo găng tay màu trắng cầm gậy chống bằng bạc chỉ về phía trước.
*Vest đuôi tôm:
"Kính thưa các quý bà và quý ông, từ người già đến trẻ nhỏ, từ xấu xí đến xinh đẹp, từ dị tật đến lành lặn, các người ở đây đều đang được nhìn thấy một chương trình thực tế giải trí tuyệt vời có một không hai từ trước tới giờ!"
Người đàn ông bật cười khanh khách, tự mình đứng tại chỗ xoay vài vòng, trong giọng nói bén nhọn không đè nén được phấn khích cùng hào hứng: "Ta là MC của chương trình《Cường giả bên cạnh ngươi》, chúng ta có mặt tại đây là để tìm kiếm những tài năng bị sự xa hoa mục rữa của thế giới này mài mòn, mài giũa ra những viên ngọc sáng chói còn đang bị cất giấu!"
"Tất cả nhân loại trên thế giới đang xem màn giới thiệu này đều là những thí sinh tuyệt vời có cơ hội được tham gia chương trình để thể hiện con người thật của chính mình! Nếu ngươi lo lắng bản thân vì một số lý do nào đó mà không được chọn, vậy thì xin hãy yên tâm, bọn ta là lựa chọn ngẫu nhiên, sẽ không vì ngươi đặc biệt mà cố ý lựa chọn hay vô tình bỏ qua, bởi vì vé vào cửa của chương trình chính là mạng sống của các thí sinh."
"Vị trí xuất phát và đặc quyền của từng người hoàn toàn là giống nhau, bọn ta có thể cam đoan đây là một sân chơi giải trí tràn ngập công bằng và thú vị nhất từ trước đến giờ. Các người sẽ phải ồ lên vì sự tuyệt diệu không gì sánh bằng mà chương trình sẽ tạo ra!"
Sau màn giới thiệu bằng lời đầy khô khan, người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, giống như nhận ra đã sắp hết giờ, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: "Chúng ta rất nhanh phải nói lời tạm biệt rồi."
"Những người đang hướng mắt trên màn hình xin đừng vội buồn bã, một năm sau chúng ta sẽ còn gặp lại, và lúc đó cũng là lúc chương trình chính thức triển khai tìm kiếm nhân tài."
"Các người có mong chờ không? Ta tin chắc là tất cả chúng ta đều chờ đợi nó."
Người đàn ông cười lớn, tay phải cầm mũ bỏ xuống hướng về phía chính giữa lồng ngực, tay trái và chân trái đều đưa về phía sau, người hơi khom xuống làm động tác cúi chào tạm biệt, một thân lễ nghi hoàng tộc không hợp thời đại.
"Lần này thực sự phải tạm biệt rồi. Như vậy, ta chân thành chúc các ngươi có được buổi tối Giáng Sinh tốt lành và khó quên nhất."
Người đàn ông chậm rãi đứng thẳng người, tay nhấc mũ đặt lại ở trên đỉnh đầu, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chăm ghê rợn của anh ta màn hình đột ngột tối đen, mọi người vẫn chìm trong hoảng hốt còn chưa định thần lại được. Thời điểm lấy lại tinh thần, kênh truyền hình và mạng Internet đã bình thường trở lại.
Bọn họ phát hiện, màn giới thiệu đơn điệu kỳ quái vừa rồi cũng vừa vặn diễn ra có ba mươi phút.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thống nhất cho rằng đây là trò đùa dai hoặc lời đe dọa của thiên tài Hacker nào đó nhàm chán gây nên, ngoại trừ các hội tà giáo mê kín dị đoan và các thiếu niên thiếu nữ còn đang trong độ tuổi trung nhị bệnh ra thì không một ai nghĩ theo hướng trầm trọng hơn, bởi từ đầu đến cuối, khung cảnh ba mươi phút kia chỉ đơn điệu có độc mỗi một sân khấu lớn và màu nền trắng đen, ngoài một người độc thoại duy nhất ra cũng không có màn thể hiện đặc biệt nào có thể gây chú ý.
Nhưng dù vậy cũng không khỏi nhấc lên một làn sóng nhỏ trong mạng xã hội của giới trẻ.
Chính phủ và các nhân viên chuyên làm về mạng lưới Internet cũng bắt tay cố tìm cho ra dấu vết của kẻ gây rối này nhưng kỳ lạ ở chỗ, người này xuất hiện một cách quỷ dị, cũng biến mất một cách xảo quyệt, một chút vết tích nhỏ cũng không có.
Một tuần rồi một tháng trôi qua, mọi người dần dần chìm đắm vào cái mới và lãng quên chương trình ba mươi phút kia, vô tư sống ngày qua ngày như bình thường, mọi thứ cứ như vậy mà trở về đúng quỹ đạo của nó.
Một năm qua đi, đúng vào đêm Giáng Sinh, cũng vào 8 giờ tối, toàn bộ mạng Internet và các kênh truyền hình trên ti vi bất thình lình bị tê liệt, hiện tượng này đều làm mọi người mơ hồ quen thuộc. Lần này, bọn họ không gọi điện phàn nàn cho nhân viên và tổng đài nữa mà im lặng chờ đợi ba mươi phút trôi qua.
8 giờ 30 phút tối, tình trạng nhiễu sóng biến mất, một người đàn ông mặc vest đuôi tôm đứng giữa sân khấu lớn trong khung cảnh trắng đen nhạt nhòa cực kỳ quen thuộc hiện ra.
Người đàn ông cũng không có màn chào hỏi dạo đầu như một năm trước, mà đứng yên tại chỗ mỉm cười, anh ta xoay người, cầm gậy chống bằng bạc chỉ về đằng sau, ngay lập tức, bức tường trắng đen được phủ lớn một tấm màn che đỏ rực, bên trên có gắn một tấm bảng to in chữ: Cường giả bên cạnh ngươi.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn thẳng về phía màn hình, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn: "Ta hiện tại rất không vui. Một năm trước, những gì ta nói các ngươi đều bỏ ngoài tai, quên luôn chương trình đặc biệt vì các ngươi mà có đúng không?"
"Chậc, đã như vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Tự các ngươi tới trải nghiệm sự đặc biệt của nó đi."
Sau tiếng cười lạnh của người đàn ông, màn hình chợt tối đen rồi trở lại bình thường.
Mọi người lúc này đều mạc danh cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, đều cuống cuồng gọi điện thoại báo lên cơ quan nhà nước, chính phủ cũng nhận thấy không ổn nhưng lại mù quáng tin tưởng sẽ không có cái gì diễn ra, cứ thế dùng lời lẽ đanh thép mà trấn an cư dân đang lâm vào trong cơn hoảng loạn.
Ba tiếng qua đi, người đàn ông quái đản kia giống như bốc hơi khỏi thế giới này, một chút dị động cũng không có, lúc này mọi người mới tin đây chỉ là trò đùa đe dọa nhàm chán của tên rảnh hơi nào đó.
Thời điểm chính phủ chỉ mới thở phào, thì ngay sau đó từng cuộc điện thoại từ các cục cảnh sát báo đến không ngừng nghỉ, mà nội dung của nó, độc mỗi thông báo người mất tích.
Thực chất, các cục cảnh sát lần đầu tiên nhận được một cú điện thoại từ người dân báo người thân đang ngồi bên cạnh mình bỗng nhiên tan vào không trung biến mất cũng cười khẩy, cái này vừa nghe đã hết sức phi lý rồi, chỉ có tên mất não mới tin được.
Một lần hai lần có thể coi là trò đùa, nhưng tám, chín lần sau đó đều cùng một nội dung thì còn là trò đùa thế quái nào được?
Dần dần, thông báo bị mất tích lên tới hàng nghìn, dọa cho các cục cảnh sát sợ hết hồn, cảm thấy chuyện kỳ lạ này càng lúc càng nghiêm trọng, mới vội vội vàng vàng báo lên chính phủ.
Ngay cả các nhà khoa học và nghiên cứu viên sắp chạm tới đỉnh cốt lõi của vũ trụ cũng không hiểu nổi. Rốt cuộc là phải ghê gớm tới mức nào mới có thể làm nhiều người ở ngay trước mắt biến mất như vậy?
Hai tiếng kế tiếp, số người 'tan biến' ngày một nhiều lên, trong lúc chính phủ đang sứt đầu mẻ trán không biết phải làm sao thì bên ngoài, ở chính giữa quảng trường trung tâm bỗng hiện ra một bảng điện tử trong suốt cỡ lớn.
Khi đó chỉ có lác đác vài người bên ngoài lúc nửa đêm, sau khi nhìn thấy liền ngay lập tức quay chụp lại đăng lên Weibo và các phương tiện mạng xã hội, người ở trong nhà thông qua đồ dùng điện tử thấy được liền mang theo tâm thái hiếu kỳ đi ra ngoài.
Vì vậy, quảng trường trung tâm theo thời gian từ thưa thớt đến đông đúc người, mười lăm phút trôi qua, trong ánh mắt của hàng vạn người có mặt tại đây, màn hình điện tử trong suốt chợt nhiễu sóng rồi hiện ra khung cảnh đen tuyền. Trong đó, một biển người được báo là mất tích mà chính phủ đang đau đầu đều đang ở đấy, không chỉ người bên trong hoang mang không hiểu chuyện gì, may ngay cả người bên ngoài cũng kinh hãi theo dõi, thậm chí còn có mấy người không nhịn được thất thanh kêu tên bọn họ.
Trong màn hình điện tử cỡ lớn, người đàn ông mặc vest đuôi tôm màu đen quen thuộc từ trên trời rơi xuống, lơ lửng tại không trung, nhìn đám người hoảng loạn phía dưới mà bật cười, anh ta ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bén nhọn xuyên qua màn hình bay vào trong lỗ tai của tất cả mọi người bên ngoài: "Các vị khán giả đang theo dõi bên ngoài kia và các thí sinh may mắn được chọn, chào mừng đến với 《Cường giả bên cạnh ngươi》, ta là MC sẽ dẫn dắt các người trong suốt quá trình chơi đùa vui vẻ cùng với chương trình."
Người đàn ông xoay người một vòng, gậy chống bằng bạc từ bên cạnh xuất hiện, anh ta nắm lấy đặt phía trước mình, người hơi khom xuống, để cằm đè lên mu bàn tay đang chống đỡ đầu cây gậy: "Vốn dĩ trước đó thái độ thờ ơ của các ngươi làm ta rất mất hứng, không muốn nói quy tắc cho các ngươi, để các ngươi tự sinh tự diệt sẽ càng thú vị, nhưng xét thấy đây là lần đầu tiên chương trình được tổ chức, ta vẫn là nói cho các ngươi biết hình thức và luật lệ của nó đi."
Người đàn ông giơ một ngón tay lên: "Một, như đã nói, vé vào cửa của từng thí sinh chính là mạng sống của bọn họ. Ta sẽ không vì người nào đặc biệt mà thiên vị phá hỏng chương trình, bất kể ngoài kia các ngươi có thân phận gì, một khi vào đây, địa vị và quyền lợi của các ngươi tuyệt đối được bình đẳng."
"Hai, nếu các ngươi hoàn thành hết các màn chơi mà chương trình đặt ra, ta sẽ ban cho các ngươi điều ước các ngươi muốn, học thức, tài năng, dung nhan, danh lợi, sức mạnh, mạng sống hay trường sinh, ta đều có thể dễ dàng đưa nó cho các ngươi. Nhưng nhớ lấy, chỉ cần một trò chơi thất bại, các ngươi sẽ lập tức bị ta xóa sổ khỏi thế giới này, vĩnh viễn không thể trở mình." Người đàn ông cười hì hì giơ lên hai ngón tay.
"Ba, những thứ trong các trò chơi đều dễ dàng đoạt mạng các ngươi, vì để tạo sự công bằng, ta cũng sẽ theo đó cho các ngươi một chút quyền lợi sức mạnh để chống đỡ. Nó được giấu trong trò chơi, ai tìm được trước sẽ là của người đó, không tìm được, chỉ trách ngươi xui xẻo."
"Bốn, các ngươi có thể tùy ý gϊếŧ chết thí sinh cùng tham gia với mình trong trò chơi để nhận được sức mạnh và đạo cụ của bọn họ, nhưng hãy nhớ, ta rất không hoan nghênh việc chém gϊếŧ lẫn nhau sau khi một màn trò chơi kết thúc đâu. Để ta biết được, các ngươi cái gì cũng đừng nghĩ nữa."
"Năm, bởi vì có thể tùy tiện gϊếŧ hại thí sinh trong trò chơi, ở đây chỉ có hình thức tổ đội vĩnh viễn dành cho hai người, nếu các ngươi cảm thấy mình có thể tin tưởng được mà giao sau lưng cho người đó thì ta không có ý kiến. Quyết định là của các ngươi, đừng để mình hối hận là được."
Người đàn ông nói xong, không nhìn đám người bên dưới đang lâm vào trận hoang mang hoảng sợ chưa từng có nữa, mà ngẩng đầu nhìn thẳng về đằng trước, năm ngón tay lập tức biến thành sáu ngón tay: "Sáu, khi chương trình triển khai trò chơi, tất cả mạng xã hội, đường truyền Internet và các kênh truyền hình chiếu trên ti vi đều sẽ được chương trình bao thầu. Các vị khán giả bên ngoài có thể thoải mái mà chứng kiến tài năng của các thí sinh qua từng trò chơi hay ho đầy đặc sắc mọi lúc mọi nơi."
"Cả ngày, chương trình sẽ chỉ trình chiếu các màn trò chơi mà các thí sinh tham gia, khoảng thời gian ba tiếng nghỉ ngơi cho các thí sinh sẽ không được chiếu để đảm bảo độ tự do không gian nhất định cho bọn họ."
Người đàn ông vuốt cằm, nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua bên dưới, bèn cười nói: "Trước hết chỉ có từng này, luật lệ và hình thức về sau nữa đành tự các ngươi tìm hiểu vậy. Như vậy, phần chào hỏi dạo đầu đã hoàn thành, chúng ta cũng nên bắt đầu triển khai trò chơi đi thôi?"
Sau lời nói của người đàn ông, không gian tối đen không thấy đáy mà biển người trong đó đang đứng kia bỗng xuất hiện hàng ngàn hàng vạn vết nứt nhỏ nhưng nhiều vô số kéo dài đến tận cùng, sau đó vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh pha lê lấp lánh.
Mọi người bên trong lẫn bên ngoài chỉ vừa mới thất thanh kinh hô thì trước mắt đã hiện ra cảnh tượng sân khấu trắng đen rộng lớn với bảng hiệu được tấm màn phủ màu đỏ treo ở đó: Cường giả bên cạnh ngươi.
Đám người đứng phía dưới hậu đài, người đàn ông đứng tại chính giữa sân khấu, anh ta cười khanh khách, nói: "Đây sẽ là nơi ta và thí sinh các ngươi tập hợp trước khi các ngươi tham gia trò chơi. Đừng vội hụt hẫng, chúng ta sẽ lập tức được trải nghiệm trò chơi ngay thôi."
Sau đó thế nào?
Sau đó, nhân loại chính thức bước vào thời kỳ đen tối quỷ dị chưa từng có. Sau đêm Giáng Sinh an lành, hàng ngàn người đứng tại quảng trường và hàng vạn người ở trong nhà trên thế giới được chứng kiến đồng loại của bọn họ bị từng thứ từng thứ một được gọi là 'quái vật' xé xác thành hai nửa, máu tươi như thác phun nước bắn lên trời, nhuộm đỏ mặt đường ẩm ướt dưới chân, từng đoạn thi thể và nội tạng xương máu nằm rải rác xung quanh gần như là che kín cả đường đi.
Mọi người trơ mắt nhìn nhân loại bất ngờ bị chọn cứ như vậy mà chết đi, cả đoàn diệt vong. Người đàn ông ác ma kia nhìn thảm kịch xảy ra mà cười lớn tiếng như đứa trẻ được thấy đồ chơi mới, trong giọng điệu tiếc nuối thoang thoảng còn mang theo ác ý không hề che giấu: "Xem ra nhóm thí sinh được chọn đầu tiên có vẻ không thể hoàn thành trò chơi rồi. Đã vậy thì, đến đây thôi, ngày mai chúng ta sẽ lại tiếp tục. Tới lúc đó, ai sẽ là người may mắn tiếp theo nha?"
Đến tận khi chương trình đáng sợ kia đã kết thúc một hồi lâu, nhưng mọi người vẫn thể xóa đi được kết cục thảm thiết máu me đó của những người đi trước, cứ thế, trật tự của thế giới hoàn toàn xuất hiện một vết nứt lớn.
Không ít cư dân mù quáng bỏ chạy khỏi nơi ở của mình, tin tưởng rời khỏi đây sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này, cục cảnh sát của từng thành phố và chính phủ cố gắng ngăn lại hành động ngu ngốc này, tìm mọi cách trấn an đám dân chúng đang bạo động kia cũng vô dụng.
Sự thật chứng minh, những người từng rời đi thành công và từng làm ra hành động rời đi nhưng bất thành, sáng hôm sau đều có mặt tại trong màn hình điện tử cỡ lớn treo ở không trung trong quảng trường trung tâm kia, trở thành thí sinh 'may mắn' tiếp theo được chương trình lựa chọn.
Sự việc này càng dấy lên cơn khủng hoảng lớn hơn nữa. Cái thứ kia sẽ không phải là luôn theo dõi bọn họ đó chứ?
Nhóm người tiếp theo lần lượt nối tiếp người đi trước chết thảm bởi sức mạnh đáng sợ của quái vật trong từng màn trò chơi. Đến cuối, đoàn diệt như trong dự kiến của mọi người, thế nhưng vẫn còn một người không biết làm thế nào mà lại sống sót, nhưng cuối cùng người sống sót đó không chịu nổi mà phát điên, trước mắt hàng triệu khán giả cắt cổ tự sát.
Người đàn ông mặc vest đuôi tôm xoay người nhìn màn hình, gương mặt được lớp phấn dày đặc che lấp không thể quá rõ ràng ngũ quan của anh ta: "Các thí sinh tương lai a, vì cái gì lại muốn chạy trốn nha? Là phần thưởng không đủ phong phú, hay chương trình không đủ thú vị? Đừng chạy trốn nữa mà ngoan ngoãn tham gia chương trình đi có được không? Các người không muốn chính mình không một tiếng động mà biến mất khỏi thế giới đâu nhỉ? Đây là lời cảnh báo đấy, đừng ép ta phải làm ra hành động thực sự vào lần sau."
Mọi thứ từ bỡ ngỡ đến kinh hoàng, từ tuyệt vọng đến chết lặng. Nhân loại trầm mặc nhìn những người khác tham gia trò chơi sống còn trên màn hình kia, trong lòng khổ sở không biết người chết ngày mai có phải mình hay không.
Nhưng cũng không phải chỉ có cái chết là chờ đợi các thí sinh. Từng năm trôi qua, cao thủ tàng ẩn trong đám nhân loại được chọn dần dần bại lộ, sống sót một cách ngoạn mục qua các màn chơi khủng bố, được các vị khán giả bên ngoài một bên tung hô đánh call, một bên cố gắng học tập cách sống sót của bọn họ.
Ánh sáng lẻ loi yếu ớt đằng sau đám mây mù cuối cùng cũng có thể ló rạng, mang đến hi vọng nhỏ nhoi cho thế hệ nhân loại bây giờ.
Chính phủ và các nhà khoa học bắt tay đào tạo ra một nhóm người có sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể tham gia vào trò chơi, tìm cốt lõi của chương trình này và phá hủy nó.
Nữ chủ Tần Hạ và nam chủ Thẩm Đặng chính là một trong những người được đào tạo đó. Hành trình phải nói là có bao nhiêu gian khổ và đau thương, hai người bất lực bước đi mà để lại phía sau những người đồng hành đã từng đồng hành với nhau suốt tháng này năm nọ dần tan biến trong không trung. Trong quá trình chơi trò chơi hoàn thành nhiệm vụ đó, cũng không quên vô tình va chạm với nhau ma sát ra tia lửa, cứ thế tạo nên một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng không kém phần hấp dẫn.
Đến cuối cùng, nam nữ chủ suốt bốn năm ròng mới có thể coi là 'hoàn thành' trò chơi chương trình, đạt được một điều ước nguyện. Nữ chủ dùng phần của mình ước nguyện chương trình này có thể biến mất vĩnh viễn, lại bị người đàn ông MC mặt không đổi sắc lật lọng, yêu cầu thay đổi điều ước khác. Đến lượt nam chính dùng phần của mình, không may chạm vào cấm kỵ của chương trình, liền bị người đàn ông mặc vest đuôi tôm hung ác muốn thủ tiêu.
Sau một màn đánh nhau đến máu thịt văng tung tóe, nam nữ chủ chỉ còn một hơi tàn chiến thắng gã MC chết tiệt kia, thành công làm không gian xung quanh 'răng rắc' đổ vỡ. Nhóm thí sinh còn sống còn lại, tất cả đều được truyền tống ra bên ngoài, xuất hiện ở một góc trong quảng trường trung tâm.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy bọn họ toàn thân bê bết máu tươi, bầu không khí trầm mặc trong ba giây rồi vỡ òa, bọn họ xông đến ôm chầm nhóm người sống mà không màng hình tượng khóc lóc như chết cha chết mẹ.
Ngay cả những lãnh đạo cấp cao biết được mọi chuyện đã kết thúc cũng không kiềm được nước mắt, các nhà khoa học và các nghiên cứu viên lệ nóng doanh tròng đập tay với nhau. Nam nữ chủ được mọi người trong quảng trường bế lên tung hô, hai người nghiêng đầu nhìn nhau mỉm cười, ánh nắng Mặt Trời trên đỉnh đầu chiếu xuống tô màu cho hình ảnh đẹp đẽ này. Cũng không biết ai trong lúc đó chụp được khoảnh khắc này, trở thành bức ảnh lịch sử huyền thoại đánh dấu hồi kết của năm tháng tuyệt vọng ấy.
Nguyên chủ Mạc Khởi Dư cũng không có đóng vai trò làm nên sự chú ý gì trong cuộc đời nam nữ chủ, chỉ là thí sinh may mắn được chương trình lựa chọn chung với những người khác, bởi vì căn bệnh rối loạn trầm cảm bẩm sinh mà ngay từ khi bước vào trong màn hình, đã ngay lập tức tự sát kết thúc cuộc đời của mình.
Vốn dĩ gia thế của Mạc Khởi Dư cực kỳ tốt, cha mẹ yêu thương hòa thuận, anh trai của cô ấy cũng không có tiết mục huynh muội tương tàn nào chỉ vì tranh giành gia sản, ngược lại còn rất yêu thương cô ấy.
Mẹ Mạc trong những tháng ngày dưỡng thai nguyên chủ quá mức căng thẳng và sợ hãi vào lần trước sinh anh trai Mạc Nghiêu, cộng thêm khi đó ba Mạc thường xuyên vắng mặt để lên công ty, khiến bà hoài nghi ba Mạc có phải hay không có tiểu tình nhân ở ngoài, suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng không thể khống chế, vậy nên tâm trạng thường xuyên tụt dốc không phanh, suýt thì hỏng mất.
Đến lúc sinh ra Mạc Khởi Dư, sau tiếng khóc dữ dội đầu tiên và duy nhất trong đời của mình, nguyên chủ ngoại trừ việc phải thực hiện chức trách của một bảo bảo bình thường ra thì chưa từng biểu lộ cảm xúc dư thừa nào ra ngoài như một con người bình thường nên có.
Mạc Khởi Dư lớn lên, người nhà nhìn cô ấy không khóc, không nháo, cũng không cười như một đứa trẻ bình thường nên làm, sống như một người máy vô tri không có cảm xúc.
Bọn họ hoảng hốt ôm cô ấy đến tìm bác sĩ tâm lý, lại được chuẩn đoán cô ấy thông qua cơ thể mẹ lúc ở bào thai mắc chứng rối loạn trầm cảm bẩm sinh, còn không hiểu sao mà còn phát hiện ra nguyên chủ mắc thêm một loại bệnh nữa, chính là mù màu hoàn toàn, trường hợp hiếm gặp.
Cái này cũng đủ trùng hợp, mẹ Mạc vì lúc đó quá mức suy sụp, cho nên ba Mạc mới quyết định dẫn bà đi du lịch giải tỏa căng thẳng một chút. Mẹ Mạc nói muốn đến Châu Phi, ba Mạc liền đồng ý không chút nghĩ ngợi, thời điểm đi dạo nhìn ngắm cảnh đẹp ít ỏi, lại không biết vì cái gì mà trùng hợp đi lọt vào nơi bị rò rỉ phóng xạ mức độ cực kỳ thấp.
Hai người khi biết được cũng lo sợ một hồi, cấp tốc trở về nước đi khám sức khỏe, nhận được phiếu báo bình thường và thai nhi khỏe mạnh mới thoáng thở phào. Nào ngờ, khi sinh ra, đứa trẻ lại vì nó mà trực tiếp mất đi khả năng nhìn thấy màu sắc rực rỡ của thể giới.
Bởi vì sự áy náy đó, ba Mạc và mẹ Mạc liều mạng yêu thương, chiều chuộng nguyên chủ đủ kiểu, chỉ cần không làm việc gì trái pháp luật, những gì cô ấy yêu cầu bọn họ cũng có thể thực hiện. Anh cả Mạc Nghiêu cũng không vì sự bất công này mà sinh ra bất kỳ bất mãn nào, cũng theo đó mà đối đãi hết mực với nguyên chủ.
Sống trong một gia đình tràn ngập tình thân và điều kiện vật chất không nhỏ ấy, nguyên chủ lại không dậy nổi một chút yêu thương nào với họ, càng lớn càng mong muốn được chết đi để giải thoát chuỗi giày vò nhàm chán này.
Thủ đoạn tự sát ngày sau so với ngày trước càng tàn bạo, dọa cho Mạc gia hãi hùng vô thố trông coi cô ấy đến gắt gao. Cuối cùng, được lựa chọn làm thí sinh tham gia trò chơi chết chóc, nguyên chủ thoát khỏi sự khống chế của gia đình, thống khoái cho bản thân một đao kết liễu mạng sống, để lại cho Mạc gia nỗi đau không thể nguôi ngoai này.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Tác giả: Truyện bắt đầu từ đây sẽ càng thoát tuyến, tác giả cũng muốn trịnh trọng nhắc nhở và nghiêm túc cảnh báo trước một số điều, sau khi đọc xong còn muốn đọc hay không là tùy sự lựa chọn của mọi người vậy. :>
① Truyện từ đầu đã không có cái gọi là 'logic', tác giả sẽ cố gắng hết sức để nó trông hợp lý nhất có thể. Bối cảnh trong truyện đều là bịa đặt vô căn cứ, thỉnh cầu độc giả tuyệt đối đừng tin là thật!
② Truyện sẽ càng xuất hiện nhiều nhân vật hơn nữa, về sau nếu thấy tương tác của bọn họ với nhân vật chính, thì làm ơn đừng có phá thuyền ship bậy hay hi vọng 3P, NP gì gì đó. Tác giả không hề hoan nghênh thành phần này đâu. Truyện không có nam nữ phụ, chính là cái loại thật lòng thật dạ yêu nhân vật chính á. Tác giả không ghét nam nữ phụ pháo hôi, chỉ độc ghét mỗi nam nữ phụ thâm tình, chính là cái loại anti fan bền vững nhất luôn cầu mong bọn họ có thể lập tức chết đi đừng chướng mắt nhân vật chính nữa á. Tam quan của tác giả có chút không ổn, nếu bạn nào bất cẩn sa vào tà giáo ship bậy thì xin mời quay xe lập tức, nếu không may có, xin hãy tự thanh tỉnh mình, đừng comment ra làm tác giả khó chịu. Nếu bạn thực sự tôn trọng tác giả, điều thứ 2 này bạn chắc chắn sẽ làm được.
③ Truyện là sủng văn, nữ chính chiều nam chính lên trời là điều hiển nhiên, nếu về sau bạn thấy nam chính không đủ nữ chính hay cảm thấy nam chính có chút phế thì không sao cả, chỉ cần đừng ác ý chửi bọn họ là được. Nếu bạn không chịu được một nam chính như vậy, xin mời quay xe ngay lập tức.
④ Truyện từ văn án đã nhắc nhở, nữ chính có bàn tay vàng siêu khủng. Tương lai nếu thấy nữ chính làm mưa làm gió trong truyện quá mức phi lý, xin đừng nghi ngờ ý của tác giả, tác giả chính là cố tình buff full color cho nữ chính để cô không bị bắt nạt, nhưng ít nhất những bàn tay vàng đó đều có lý do, tiền căn hậu quả đầy đủ, không phải tự dưng mà có! Đây là làm màu văn, không phải trưởng thành văn, nếu không chịu được thể loại này, xin mời quay xe ngay lập tức.
⑤ Nữ chính của truyện như đã nói, cô có bệnh, nó không hề nhẹ đâu, hơn nữa còn là loại không thể nào tốt lên được. Bạn thông qua 2 thế giới cũng thấy được tâm thần nữ chính không ổn chút nào. Nữ chính tuyệt đối là kẻ có thể có được một dàn anti vì tính cách của cô, tác giả cũng không có ý định tẩy trắng nó. Nữ chính đích xác là một kẻ đê tiện bỉ ổi lợi mình hại người, thấy chết không cứu, tham sống sợ chết, giận cá chém thớt, trình độ dễ gây chán ghét thế nào bạn sẽ được thấy, nếu không chịu được thể loại này, xin mời quay xe ngay lập tức.
⑥ Truyện không có quan trọng cốt truyện ngôn tình như những truyện khác, nó chủ yếu là để nữ chính làm màu thôi, không có thay nguyên chủ vả mặt tra nam tiện nữ, rửa hận báo thù gì gì đó, nó rất có thể gây nhàm chán đối với độc giả. Cái này tác giả cũng đành chịu, tác giả không phải là một người thông minh, còn là tay viết mới, có thể không bẻ lái sang teenfic nam tổng tài nữ phụ xuyên không gì gì đó là cố hết sức rồi. Xin hãy thông cảm cho tác giả ạ, đừng nói lời cay đắng nha. ╮(╯▽╰)╭
⑦ Ừm, trước hết chắc chỉ có cái này, thành thật cảm ơn và xin lỗi các bạn độc giả đã đọc những lời này ạ. Tác giả chỉ mong truyện của mình có thể hiện ra trước mắt các bạn, nên là nếu có thể, các bạn comment tích cực một chút sẽ làm tác giả cực kỳ vui vẻ, có thể đúng lúc nhắc lỗi chính tả hoặc sạn cho tác giả luôn thì càng tốt. =v=