Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 5

Mây đen dày đặc bỗng nhiên kéo đến che khuất trời xanh quang đãng, khí trời tươi mắt nháy mắt trở nên âm u, từng ngọn gió lạnh ào ào vụt qua, "tách", những hạt mưa lạnh lẽo không theo quy luật rơi xuống rửa trôi nền đất nhớp nháp máu.

Khởi Dư mím môi, ngước mắt lên, con ngươi xanh vừa đậm vừa sáng.

Hai cây cổ thụ bên đường liên tục vặn vẹo thân, rễ cây trồi lên sàn đá, từng cành to tướng dài ra một cách bất thường, cự quậy vài lần rồi cực nhanh phóng tới đâm xuyên thi thể của những zombie đến gần Khởi Dư.

[ + 70 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 125/500. ]

Cả người cô ướt như chuột lột, nước mưa men theo làn da chạm vào vết thương, cuốn trôi bụi bẩn dính trên đó.

Đau quá, còn đau hơn lúc nãy...

Khởi Dư nhíu chặt mày, hơi thở gấp gáp, gân xanh nổi lên cực kỳ rõ trên cổ tay trắng nõn, cơn bực bội trong lòng càng lúc không khống chế được, cô nhìn bọn zombie điên cuồng xông đến chỗ mình, ánh mắt ác liệt.

Lũ sinh vật đó là muốn tổn thương ta?

Đã vậy, đều chết cả đi.

Các gai nhọn cứng cáp bắt đầu mọc lên từ đủ mọi chỗ của từng cành cây dài ngoằn ngoèo, đỉnh gai hơi đỏ, nếu nhìn toàn bộ thân cây đã bị biến dạng, người ngoài chắc chắn tin rằng đây là sản phẩm thực hành thực vật biến dị nào đó của các nhà khoa học điên rồ.

Với gai nhọn trên mình, các cành cây xử lí zombie cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn.

Tiến lên rồi lùi lại, đứng dậy rồi ngã xuống, tiếng xé gió vang liên tục, mùi hôi tanh tưởi hòa quyện với mùi ẩm ướt của cơn mưa lạnh, tất cả đều bị những giọt mưa nặng hạt rơi dữ dội che khuất tầm nhìn.

Trong khung cảnh u ám tăm tối cùng thanh âm kinh hồn do sấm chớp tạo ra, chỉ có đôi mắt thiếu nữ là sáng rực rỡ như ánh sao trên trời.

[ + 195 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số đã ngầu thu thập: 320/500. ]

***

Hai mươi phút, đoàn đội dị năng giả bên kia ai cũng trợn mắt, biểu cảm kinh hãi chứng kiến trận đồ sát giữa zombie với thực vật.

Trong đầu bọn họ có lẽ là thắc mắc hai điều.

Tần Nhị tiểu thư xuất hiện dị năng, còn là hệ mộc yếu ớt nhất trong tất cả dị năng!

Quan trọng hơn, hệ mộc từ khi nào mạnh mẽ, khủng bố giống như vậy?!

Mạc Phong hơi nhíu mi nhìn xác zombie nằm la liệt xung quanh thân ảnh nhỏ bé đằng kia, hắn tăng nhanh bước chân, vài giây sau đã đứng trước người con gái ướt đẫm ngồi trên đường đang cúi đầu.

"Nhị tiểu thư." Hắn gọi một tiếng.

Khởi Dư ngẩng đầu, con ngươi u ám tĩnh lặng: "Anh cũng giống chúng nó, muốn tổn thương tôi sao?"

"Không có."

Mạc Phong lợi dụng nước mưa ngưng kết thành một chiếc dù băng che trước người Khởi Dư, ngồi xổm xuống, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau nước trên má cô, chính hắn cũng không phát hiện giọng mình ôn nhu hơn bình thường: "Nhị tiểu thư đau sao?"

"..."

Khởi Dư im lặng, Mạc Phong cũng không nói chuyện, hai người giữ nguyên biểu cảm, giữ nguyên động cứ như vậy giằng co với nhau thêm mười phút nữa.

Cuối cùng người chịu thua trước vẫn là Khởi Dư.

"... Đau."

"Đau ở đâu?"

"Cổ tay."

Mạc Phong cầm tay Khởi Dư nâng lên cẩn thận xem, đúng là có vết thương ở cổ tay thật.

Nhưng mà, vết thương không lớn, cũng chỉ trầy chút da, chảy chút máu, tại sao vẻ mặt của cô lại nghiêm trọng như thể vừa hứng phải một phát đạn ở gần tim?

Mạc Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Khởi Dư, trầm ngâm.

Chuyện này có chút kỳ lạ.

"Nhị tiểu thư, đường sạch rồi." Mạc Phong chợt mỉm cười: "Chúng ta trở về căn cứ Thiên An thôi."

"..."

"Trở về băng miệng vết thương cho cô, như vậy vết thương sẽ không đau nữa."

Thiếu nữ nghe đến từ "không đau", gật nhẹ đầu.

"Hàn Lâm, Nhị tiểu thư đây là...?" Cố Thư Di run rẩy chỉ tay vào đám thi thể zombie nằm im không nhúc nhích trên đường.

Hàn Lâm không nói gì, cau mày nhìn chằm chằm hai cây cổ thụ đã trở lại hình dạng ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh nắm chặt tay, người vừa rồi là Tần Nhị tiểu thư của căn cứ Thiên An mà bọn họ vẫn luôn quen thuộc, nhưng dường như lại không phải.

Trong cảnh tượng nửa mờ nửa hiện, các cành cây thô to đầy gai liên tục di động dưới cơn mưa xối xả, tầm tã, trong một khoảnh khắc, anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng quắp kia, đôi mắt như chứa cả hàng vạn ngôi sao băng sáng rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, nhưng sâu hơn bên trong lại chẳng có gì ngoài trống rỗng, tịch mịch.

Hoặc cũng có thể miêu tả nó theo một kiểu khác, nó giống như ánh mắt của mãnh thú trông thì ngoan ngoãn xem con mồi vô tư làm trò trước mặt mình nhưng một giây sau lại bất ngờ lấy mạng nó.

Và nó làm anh cực kỳ không thoải mái.

Hàn Lâm chuyển tầm nhìn mắt sang hai thân ảnh bên kia, đáy lòng là từng đợt sóng ngầm cuộn trào.

"Chúng ta đi thôi, thông báo với người trong đội vào trung tâm thương mại thu thập vật tư đi."

Mạc Phong kéo Khởi Dư đứng dậy, tính dẫn cô quay trở lại xe mới phát hiện người đằng sau không chịu nhúc nhích, hắn quay đầu liền thấy cô đang nhìn chăm chú vào cái gì đó, theo tầm mắt của cô nhìn lên nữ sinh Ất đang run lẩy bẩy đứng ở góc.

Mạc Phong nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao thế?"

"Cô ta đẩy tôi, phải gϊếŧ." Khởi Dư lạnh lùng nói, đồng tử màu xanh vốn đã nhạt dần lại chậm rãi đậm lên.

Tổn thương ta, ai cũng không thể thoát.

Mạc Phong liếc mắt thấy chậu cây nhỏ ở sau lưng nữ sinh Ất bắt đầu động, thầm nghĩ không ổn, hắn vội vàng giơ tay về phía cô ta, luồng khí lạnh màu xanh biển xuất hiện trong lòng bàn tay theo hướng cô ta đang đứng bắn tới.

"A!" Nữ sinh Ất không kịp phản ứng, luồng khí kia vừa chạm vào chân cô ta liền đóng băng từ cổ chân đến bắt đùi, giãy giụa thế nào cũng không di chuyển được, chẳng khác gì "định thân" trong cổ đại.

Nếu bị kẹt ở đây, may mắn thì chưa đụng mặt zombie, có thể gặp người cứu giúp, ngược lại nếu xui xẻo, e là chỉ còn nước chờ chết.

Mạc Phong thấy đôi mắt Khởi Dư đã trở lại bình thường, không nhịn được thở ra.

Nhị tiểu thư không những hay chạy loạn mà còn thù rất dai.

***

"Đội trưởng."

"Quay về."

"Vâng."

Mạc Phong kéo Khởi Dư ngồi ở ghế sau, sau khi người đã lên xe đủ, tài xế đạp ga, xe bắt đầu lăn bánh.

"Vẫn đau?" Mạc Phong khoanh tay trước ngực, mắt phượng híp nhẹ nhìn biểu cảm không mấy dễ chịu của cô.

"Bớt rồi."

Vậy tức là còn đau, Mạc Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Trong bốn người các cậu, ai có thuốc tê?" Hắn dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, thoạt nhìn có chút lười biếng: "Có thì lấy ra."

Tiểu Nhã, Tiểu Phong và Tiểu Hắc nhìn nhau. 

Tiểu Nhã và Tiểu Hắc lắc đầu nguầy nguậy, biểu thị mình không mang.

Tài xế cười trừ, cầm ống tiêm trống không giơ lên, biểu đạt đã hết.

Vậy chỉ còn lại Tiểu Phong, nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của đội trưởng, cậu hoảng loạn sờ soạng khắp cơ thể rồi cúi người lục lọi túi đồ dưới chân.

Ngón tay sờ tới vật nhựa hình trụ, Tiểu Phong thở phào nhìn ống tiêm còn một nửa, cung kính đưa cho Mặc Phong.

"Nhị tiểu thư, tiêm cái này vào rồi sẽ không đau nữa." Thiếu niên một tay nhận lấy thuốc gây tê, một tay nâng cánh tay mềm mại của cô gái bên cạnh.

Khởi Dư nhìn hắn, không ngăn cản động tác của hắn.

Mạc Phong giữ ống tiêm đè vào da thịt trắng nõn của cô, kim tiêm từ từ thâm nhập qua tế bào da, hắn dùng ngón tay cái đẩy ống xuống, chất lỏng theo kim tiêm rót vào trong.

Sau đó hắn rút ống tiêm ra, lấy từng dụng cụ trong hộp băng cứu thương ở góc ra khử trùng rồi băng bó cho cô.

Qua hai phút, Khởi Dư cử động cánh tay mệt mỏi vô lực nhưng không còn bất kỳ đau đớn nào, vẻ mặt hồng hào trở lại, cả người đều có tinh thần hơn.

"Cảm ơn. Mạc Phong, anh thực sự là một người tốt." Khởi Dư nhoẻn mỉm cười.

"Phải không?" Mạc Phong nhếch môi, ném ống tiêm về phía Tiểu Phong: "Tôi cũng thấy vậy."

Tiểu Phong giật mình chụp ống tiêm rỗng, cẩn thận bỏ lại trong túi.

Đội trưởng nhà mình luôn không biết giữ gìn đồ đạc!

"Đợi đã, cậu bé đi cùng với tôi..." Khởi Dư đột nhiên bật dậy.

"Nó ở xe khác, không cùng xe với chúng ta."

"À, cảm ơn anh."

Khởi Dư vuốt ngực, làm bổn bảo bảo hết hồn, còn tưởng mình thất đức bỏ quên trẻ con ngoài đường.

Mạc Phong bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Nhị tiểu thư còn nhớ gì về chuyện lúc nãy không?"

Khởi Dư nhìn hắn, gật đầu.

Mạc Phong: "Nhị tiểu thư năng lực thâm hậu a, quả là chuyện tốt."

Khởi Dư lắc đầu: "Không tốt."

"Vì sao không tốt? Có thể nói ra không?"

"Tôi có thể nhớ được những gì đã xảy ra, cũng thấy được những gì mình đã làm, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân dừng lại, đó là điều không tốt." Khởi Dư mày hơi nhíu lại.

Mạc Phong gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì mà mắt nhìn đồng tử xanh của cô gái càng sáng.

Tiểu Nhã và Tiểu Phong hai mắt chạm nhau, giống như tâm linh tương thông cùng liên tưởng đến một loại bệnh tâm lý gần giống vậy --- tâm thần phân liệt!

Tiểu Hắc quay mặt đi, trong đầu không ngừng so sánh gương mặt vô hại lúc ở trên cây với gương mặt lạnh lùng lúc ở trên đường.

Hai biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại cùng xuất hiện trên một gương mặt.

Điều này thật kỳ lạ...

***

Mưa ngừng rơi, trời xanh trong trở lại, không khí dơ bẩn của cả thành phố nhờ cơn mưa này mà được thanh tẩy sạch sẽ.

Chiếc xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, tất cả mọi người đều rời khỏi xe.

Khởi Dư nhìn bảng hiệu "Khu căn cứ Thiên An" được dán trên cổng lớn rồi lại nhìn những người lạ mặt xung quanh.

Họ mặc trên mình những bộ quần áo tiện lợi cho chiến đấu, áo bó quần dài, khẩu súng vừa cỡ cùng con dao quân đội được bỏ trong túi quấn quanh hông, trên mặt ai cũng có vẻ căng thẳng và nghiêm túc.

Đây chắc chắn là đội dị năng giả hùng mạnh, lực lượng chủ yếu của căn cứ vừa trở về sau nhiệm vụ.

Nguyên chủ chắc là chưa từng gặp họ, nếu không ít nhất thân thể này cũng phải có chút cảm giác quen thuộc mới phải.

"Chị!"

Tiếng gọi này cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Khởi Dư.

Cậu bé bước xuống xe, nhìn thấy Khởi Dư đứng đó liền chạy thật nhanh ôm chầm lấy cô, lực đạo không nhẹ, suýt chút nữa cả hai người ngã lăn ra đất.

Khởi Dư hoảng sợ đỡ cậu bé: "Em trai nhỏ, chúng ta đều là những con người mảnh mai yếu đuối cần được quốc gia nâng đỡ và bảo vệ, nhẹ nhàng với nhau một chút."

Cậu bé: "..."

"Phốc..."

Mạc Phong đang làm công tác tiến hành ra vào với người quản lý cổng, nghe Khởi Dư nói nhảm liền không nhịn được cười.

Ba thuộc hạ ăn ý cùng quay mặt, kiềm chế khóe môi càng lúc cong.

Khởi Dư mờ mịt nhìn bọn họ che miệng cười, trong đầu là dấu chấm hỏi to đùng.

Bổn bảo bảo đã nói gì sai sao?

"Tiểu Dư."

Giọng nói kiều mị của nữ nhân vang lên, thân thể Khởi Dư bất giác run nhẹ.

Đây không phải là phản ứng của cô, là phản ứng của cơ thể này.

Khởi Dư ngẩng đầu nhìn thân ảnh quyến rũ của người phụ nữ vừa mới đi khỏi cổng, cô ta mặc lên mình một bộ váy cúp ngực bó sát, dải lụa trắng quấn quanh eo nhỏ, làn váy xanh đính hạt kim cương lấp lánh tôn lên thân hình nóng bỏng của người phụ nữ trưởng thành.

Phía sau cô ta là một đoàn người theo sát, mặt ai cũng nhăn nhó dữ tợn, nhìn không khác gì các tiểu đệ hộ tống chị đại Mafia đang trên đường đi xem mắt.

Tần Yên!

Não bộ Khởi Dư đột nhiên xẹt qua một lượng lớn thông tin về người trước mặt.

Tần Yên, Đại tiểu thư của căn cứ Thiên An, chị em cùng cha khác mẹ với nguyên chủ, khác biệt với tính tình tùy hứng không coi ai ra gì của cô em gái, Tần Yên lại có một đức tính rất tốt đẹp, biết đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm, biết chia sẻ, biết lắng nghe, biết khiêm tốn, nói năng nhỏ nhẹ, xinh đẹp lại ấm áp.

Giờ có kể ưu điểm của Tần Yên từ miệng của những người trong căn cứ đến mai cũng chưa xong.

Nhưng có lẽ họ không biết, sự tốt đẹp mà họ thấy chính là Tần Yên chủ động thể hiện ra, mặt xấu xí nhất trong trái tim của cô ta thì chỉ có nguyên chủ mới thực sự biết.

---------

*Góc nhỏ của truyện.*

Hệ thống bày tỏ: Bàn về trình độ nói nhảm, có ai hơn được ký chủ nhà nó?

Khởi Dư: Ta không phải, ta không có, đừng nói lung tung! Các ngươi đã từng thấy người nào nói nhảm mà chân thành như bổn bảo bảo chưa!

Bình Luận (0)
Comment