[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 130

Hôn lễ của vương nữ được cử hành, tất nhiên là không thể qua loa, còn chưa nói đến người cô lấy là con trai cả của gia tộc Phoenix.


Hoa Y cùng Bạch Ly bận rộn đến mấy ngày, thật ra tân thế giới vốn không có tập tục cô dâu, chú rể trước ngày cưới không được gặp nhau, kể cả thế giới thực của Hoa Y cũng không câu nệ việc này cho lắm, nhưng cục băng nhà cô lại muốn như thế.


Vậy nên...tình cảnh hiện tại, là Hoa Y bị trả về nơi sản xuất, để ngày mai chú rể còn đến rước dâu.


-------------


Hôn lễ long trọng diễn ra, tinh võng tràn ngập hình ảnh livestream lễ cưới thế kỉ của vương nữ Elf và Neil Phoenix, nhưng khi camera chiếu đến bên nhà chú rể, không khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên, bên gia tộc Phoenix không hề có một ai tham dự.


Điều này cũng dấy lên nghi vấn một thời gian, rằng cậu cả nhà Phoenix xưa nay vốn không được lòng cha, mẹ, toàn gia tộc cũng không hề coi trọng anh ta.


Cả một ngày dài lăn lộn trong những nghi thức lễ đường, Hoa Y mệt mỏi nằm vật xuống giường.


Bạch Ly cười hành động của cô, ánh mắt chỉ tràn ngập dung túng, cùng chiều chuộng, cúi người xuống, cởi ra đôi guốc, nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.


Hoa Y ngồi bật dậy, tay chống cằm, nhìn theo động tác của hắn.


Sau khoảng thời gian băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng, cô nghĩ dù sao hắn cũng là Bạch Ly, vốn không phải người của thế giới này, hẳn sẽ không khiến hắn đau lòng.


"Bạch Ly, em có một cái nhiệm vụ phụ tuyến, hiện tại vẫn chưa hoàn thành được, em nghĩ rằng nó có liên quan đến gia tộc Phoenix".


Bạch Ly ngẩng đầu nhìn cô, đứng thẳng người dậy, tháo xuống  trang sức, cùng gỡ những lọn tóc được quấn lên cầu kì, nhàn nhạt kể một câu chuyện, câu chuyện về cuộc đời Neil Phoenix.


-------------


Hoa Y nằm trên ngực hắn, lắng nghe hết toàn bộ câu chuyện, chỉ có thể thở dài não nề.


Thực sự hai người bọn cô là cặp đôi hoàn cảnh, người thì xuyên qua làm đá lót đường, người cũng không hề sung sướng, lần nào xuyên qua cũng đều xuyên thành nhân vật bi đát, tuổi thơ bất hạnh.


Nguyên bản nhân vật Neil Phoenix được thiết lập là anh trai nam chủ, con cả của gia tộc Phoenix, nhưng hắn thực chất không mang dòng máu nhà Phoenix.


Hắn là do ông của Abraham nhặt về khi còn nhỏ, tiện tay nuôi dưỡng, nhưng không ngờ hắn càng lớn càng thông minh, trở thành một thiên tài chế tạo.


Cũng vì lẽ đó, ông cụ khá yêu quý hắn, hay phải nói, yêu quý năng lực của hắn, nhưng đối với Neil đó lại chính là tình cảm ấm áp của gia đình.


Cho đến khi sự kiện ấy xảy ra, Neil Phoenix dùng cả đời để cống hiến cho đất nước, dùng cả mạng sống để duy trì cuộc sống vinh quang cho gia tộc, nhưng chính những người hắn coi là gia đình ấy, lại hãm hại hắn.


Ngày đó hắn bị mất đi khả năng sinh sản của Alpha là do một tay ba, mẹ Abraham sắp đặt, vốn là định lấy đi mạng hắn, nhưng đáng tiếc lại không thành công.


Neil sau khi điều tra ra được sự kiện năm ấy, liền chất vấn hai người được coi là ba, mẹ trên danh nghĩa của hắn, nhưng chỉ nhận lại là sự phủ nhận, còn ông của Abraham cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện.


Đó là Neil chân chính, sau khi Bạch Ly xuyên vào thân phận hắn, thì đã trở nên khác biệt, hắn bắt đi ba, mẹ Abraham, khiến ông cụ tức giận, bệnh tình tái phát, chẳng mấy chốc mà từ trần.


Trước khi chết ông ấy xin hắn nể tình mấy năm nay ông nuôi dưỡng hắn, xin hắn không làm hại đến đứa cháu trai duy nhất của ông, xin hắn hãy khoan hồng một chút.


Cho nên tình cảnh xảy ra là toàn gia tộc Phoenix bị giam giữ ở biệt thự Bắc đế đô, còn Abraham tham gia vào quân ngũ, nhưng lại dưới ánh mắt giám sát của Neil.


Hóa ra tình anh em chí cốt đến mức nhường cô cho em trai hắn, đều là lừa gạt, từ lúc ban đầu hắn vốn đã không có ý định chấp nhận Abraham.


Thật là đến đây Hoa Y cũng khá cay cú, hắn và em trai yêu quý của hắn, cùng nhau xoay cô vòng vòng, bảo cô không sinh khí âu là điều khó có thể làm được.


Chuyện xưa đến đây cũng đã hết, nhưng Hoa Y vẫn còn điều thắc mắc trong lòng: "Vậy rốt cuộc anh đã làm gì nam chủ rồi".


Bạch Ly cười nhàn nhạt, đôi mắt lại không giống như cười, bên trong chỉ tràn ngập hư ảo: "Nhốt lại...".


Hoa Y lau đi tầng mồ hôi không tồn tại, thầm thắp hương cầu an cho nam chủ, rốt cuộc thì Bạch Ly sau khi thức tỉnh, còn quyết đoán hơn hắn là Neil mất đi kí ức nhiều.


Tính cách này Hoa Y gần đây mới phát hiện ra, ngày xưa Tiểu Ly không có loại tính cách giống vậy, đôi khi Bạch Ly khiến cô vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.


Về cơ bản Tiểu Ly chỉ là một con rồng nhỏ, lúc đó cô chỉ hiểu biết hắn qua hình hài một con rồng, lại không nghĩ gặp được chân chính người Bạch Ly.


Với sự hiểu biết của cô về hắn, chỉ là bề nổi của tảng băng, nhưng Hoa Y cũng không mấy quan tâm về vấn đề này, suy cho cùng cô và hắn là người của hai thế giới khác biệt, hắn có quá khứ của hắn, cô có quá khứ của cô, không nên quá suy xét một người, bắt hắn phải trở thành người như cô mong muốn.


Bạch Ly là Bạch Ly, ở hắn có sự âm u cùng lạnh lẽo giống như băng ti nghìn năm, lạnh lẽo tràn qua từng hơi thở, nhưng đối với cô lại ấm áp, nhiệt tình như lửa, đó là Bạch Ly.


Cho dù con người hắn như thế nào, cô đều sẽ cố gắng thích nghi, bởi vì dường như...tình cảm của cô đã vượt qua sự hứng thú và cảm kích rồi.


Thu lại dòng suy nghĩ miên man, Hoa Y nghiêng người, vòng qua eo hắn, luồn tay vào trong áo hắn, khẽ sờ lên vết sẹo mờ nhè nhẹ.


Tai áp tại ngực hắn, lắng nghe từng tiếng đập của nhịp tim, thật lâu sau mới lên tiếng: "Là vết sẹo do cứu em?".


Bạch Ly vòng tay ôm cô, đặt một nụ hôn thật nhẹ trên trán cô, giọng nói trầm ấm, mang thêm chút lười biếng: "Ừ".


Hoa Y vuốt nhẹ theo hình dáng vết sẹo, vết sẹo chạy dài từ vai trái xuống giữa lưng, cô cứ miết đi miết lại trên nó.


Bạch Ly nở nụ cười trầm thấp, thổi khí trên trán cô, nói: "Em đừng sờ nữa...".


Hoa Y phì cười, vẫn tiếp tục miết nó, lúc sau khuôn mặt lại nghiêm túc lên, ngẩng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt hắn, hỏi: "Vì sao không xóa nó đi".


Bạch Ly chớp mắt, sau khép lại đôi mắt, cúi xuống, chôn đầu tại hõm cổ cô, đồng thời hôn xuống, tạo một dấu hôn tuyệt đẹp, in trên làn da trắng tuyết.


"Với tôi nó là minh chứng cho một điều".


Hoa Y đan tay vào trong những sợi tóc của hắn, cảm nhận được sự mềm mại, cùng mùi hương bạc hà dễ chịu, khép lại đôi mắt: "Em có thể hỏi không?".


Bạch Ly kéo lên khóe miệng, thổi khí nóng rực trên làn da cô: "Nó là minh chứng cho ý nghĩa vì sao tôi tồn tại".


Hoa Y cúi đầu nhìn người trong lòng...


Sau liền nở nụ cười, ôm chặt hắn, ý nghĩa vì sao tồn tại...

Bình Luận (0)
Comment