[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 65

Về đến cung điện, Hoa Y muốn cùng Elvis trò chuyện đôi chút, lại bị hắn từ chối, hành lễ, nhanh chóng chạy mất dạng.


Hoa Y cười cười, phản ứng này cũng là trong dự liệu của cô, phải biết Elvis là người xuất thân quân đội, tính tình vô cùng mạnh mẽ, lại cũng là người rất cố chấp, nhất là chuyện tình cảm, không phải hắn dễ dàng có thể ngộ ra được, âu cũng không quan trọng, vẫn là đi đúng ý của cô, nam chủ phải do dự, mới có trò hay để xem chứ.


------------------


Theodore ngắm nhìn người con gái đang chìm trong giấc ngủ sâu, hắn ngày hôm nay lại là vô vàn cảm xúc xa lạ, hắn ngày hôm nay, lại có ý nghĩ, muốn giết người, muốn khiến cho bọn hắn sống không bằng chết, mà người trên giường vẫn đang mơ màng say giấc.


Hắn bước về phía giường, đôi tay vươn ra, chạm vào má nàng, xúc cảm thật tốt, hắn muốn chạm vào nàng, nhiều hơn nữa, nhiều nữa, hắn không muốn bất cứ ai chạm vào nàng, hắn muốn giết bọn chúng, muốn giết toàn bộ bọn chúng...ánh mắt di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, nàng là đang say ngủ, chỉ một đường thôi, một chút lực đạo...nàng sẽ không còn có thể dày vò hắn...phải không?


Tay di chuyển xuống cần cổ, ngón tay lạnh băng, di chuyển trên mạch máu, lại chuyển xuống xương quai xanh...


Thật xinh đẹp...cho dù nàng có giày vò hắn, hắn vẫn là cam tâm tình nguyện...không bằng...nàng vẫn cứ làm chuyện của nàng, đến một người, hắn giết một người, đến hai người, hắn giết hai, hẳn là một chủ ý hay...


Theodore đôi mắt trở nên dịu dàng, ẩn chứa sâu sắc sự dung túng, cùng chiều chuộng...


Giật mình, bởi suy nghĩ trong đầu mình, Theodore loạng choạng giật lùi lại, hắn vừa suy nghĩ gì thế này, tại sao hắn lại có ý nghĩ muốn giết người, hắn là hiệp sĩ là người bảo vệ, không phải giết người...vì sao...đôi mắt mông lung tràn ngập sương mù, liếc một chút thiếu nữ trên giường, liền nhanh chóng rời khỏi.


Hoa Y đôi mắt mở ra, nào có một chút sự buồn ngủ, cô là vô cùng thanh tỉnh...rốt cuộc thì, cô nhận ra hắn, cũng nhận ra tình cảm của hắn, cô chọc tức hắn vì cô muốn biết, rốt cuộc yêu là như thế nào? Thế nào là yêu một người? Liệu tình yêu có giống như hai người ấy, thiên trường địa cửu?


Nở nụ cười trào phúng, cũng không cần quan trọng, tình cảm đối với cô vẫn luôn là thứ cấp thấp nhất, sau gia đình, cũng sau lợi ích, rốt cuộc thì có cũng được, mà không có cũng được...


-----------------


Hầu tước Harriet từ dinh thự gia tộc Harm về, trở nên điên cuồng theo đuổi Đại công chúa, đây là tin tức ai cũng biết trong đô thành.


Hoa Y nhìn đống hoa hồng đỏ xuất hiện trước mắt, lòng thêm phiền não, mặc dù người hầu như không thấy xuất hiện, nhưng đám hoa hồng, cùng một số đồ vật thì ngày nào cũng được đưa đến, đến mức độ phòng cô sắp chất thành một núi kho báu nhỏ rồi.


Đức vua cũng nhiều lần gọi đến cô hỏi chuyện, ánh mắt nhìn nàng có chút khang khác, tổng thể lại, thật sự tên Harriet này khiến cho nhiều người hận ngứa răng, lại trăng hoa, đa tình, hẳn trên cương vị một người cha, Đức vua cũng rất lo lắng cho cô khi dây vào hắn đi.


---------------(Dinh thự gia tộc Harm)


Xe ngựa di chuyển, người bên cạnh không ngừng liếc nhìn nàng.


Hoa Y là cùng với Charlotte tham gia tiệc tại dinh thự gia tộc Harm, dường như nữ chủ đại nhân có điều gì muốn nói với cô, có lẽ lại có chuyện xưa gì đó được ẩn dấu ở đây rồi, mà cũng không quan trọng lắm, lần này mục tiêu của cô chỉ tập trung vào nam chủ và nam thứ của thế giới này.


Một đường đi vào, hai chị em vẫn là không một tiếng nói chuyện, cảm giác xa lạ, xa cách.


Hoa Y vừa vào liền thấy ánh mắt nóng rực hướng về phía nàng, không cần nói đây là Hầu tước Harriet nhìn thấy con mồi của mình, lại cũng không rõ, ai là người đi săn ai lại là thú săn.


Harriet từ xa nhìn thấy nàng, hôm nay nàng mặc một thân váy trắng, đính những hạt châu sa lấp lánh, lại tăng thêm nét đẹp trong trắng, tinh khôi, cũng giống như một viên pha lê, lạnh lẽo, chỉ có thể ngắm nhìn.


Harriet mỉm cười bước về phía nàng, thấy nàng cũng không trốn tránh hắn, khuôn mặt bình tĩnh, cùng tôn quý, lại là hình thức từ chối người đến gần, y như lần đầu hắn gặp nàng.


"Cecilia, công chúa Charlotte" hắn hành lễ với các nàng, dùng cử chỉ phong phạm như một thân sĩ, lịch lãm.


Hoa Y thiếu chút muốn nôn ra, này câu Cecilia, gọi cũng thật quen miệng, rốt cuộc thì nàng vẫn ngạc nhiên, lần đầu nàng gặp một người tự dẫn xác tới cửa cầu ngược đến vậy, có lẽ cũng khá thú vị đi.


"Chào Hầu tước", cả hai thanh âm cùng đồng thời vang lên, Charlotte ngạc nhiên liếc nhìn nàng, sau thu lại ánh mắt, cũng tách ra, tham gia nhập tiệc.


Hoa Y liếc nhìn đôi mắt cong cong của tên trước mặt, lòng lại có chút tiểu tâm, không nhịn được nói: "Rốt cuộc thì Hầu tước lại đang chơi trò gì vậy, ngày ngày tặng hoa, lại tặng trân bảo, dường như người quên mất, mình là người đã có hôn ước đi".


Harriet đôi mắt, khóe mắt tràn ngập ý cười, lại bất giác nở nụ cười giảo hoạt, như đạt được ý định: "Sao vậy người vẫn còn ghen sao, ta cũng nên giải thích rõ với người tránh người lại nhớ mãi không quên, ước định của 2 nhà từ khi ta còn nhỏ, lại cũng thật sự chờ đến khi ta và tiểu thư Lyly Harm đều trưởng thành, muốn giải trừ, đều chỉ bằng một câu nói, người yên tâm".


Lại thấy ánh mắt nàng lườm hắn, khuôn mặt cũng phấn nộn lên vì tức giận, lông mày nheo lại, đây nào giống tức giận, thật giống như làm nũng, chọc lòng người tan chảy.


"Vô sỉ, ta nào quan tâm đến hôn ước của ngươi, ta là đang nhắc nhở ngươi tránh xa ta, cũng tránh xa Lyly ra", nàng tức giận, gót giày như cố ý, hoặc vô ý, giẫm vào giày da của hắn, xoay người lạnh lùng rời đi, để lại một tiếng hút khí.


Harriet mồ hôi tuôn ra một chút, nhìn theo bóng hình nàng, khóe miệng lại câu lên, nở nụ cười yêu nghiệt, này một cước cũng thật trí mạng, giẫm đến lòng hắn cũng phát đau nha.


Cũng không định tiếp tục chọc nàng, hắn tại bữa tiệc này cũng là có việc, hắn cũng Lyly Harm quyết định tại bữa tiệc hôm nay sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước.

Bình Luận (0)
Comment