Ra khỏi khách sạn, chuẩn bị mờ cửa xe liền một chiếc xe màu đen điên cuồng đâm lại đây.
Hoa Y nhanh chóng phản ứng ôm chặt hắn né qua, hai người lăn một đoạn dài mới dừng lại.
Cô cong người ngồi dậy, kiểm tra hắn toàn thân trên dưới, thấy hắn không bị thương nhưng lăn mấy vòng trên đất nên quần áo sớm đã nhếch nhác dính bụi bẩn.
Hoa Y quay đầu ánh mắt đen đặc, tràn ngập sát khí nhìn vào chiếc xe.
"Em bị thương rồi"
Tầm mắt cô lại nhìn hắn thấy môi hắn mím chặt, đôi mắt dường như thẫm hơn thể hiện hắn vô cùng tức giận và khó chịu.
"Ừ không sao, theo Sở Tiêu về trước em có chuyện cần làm"
Nói xong ánh mắt hắn còn u ám hơn, gần như tràn ra ngoài toàn thân đều không ổn.
"Phải xử lý nếu không sẽ nhiễm trùng"
Hoa Y im lặng cũng mặc hắn kéo lên xe, ánh mắt liếc về Sở Tiêu, hắn gật đầu bước về phía chiếc xe màu đen.
Trong ô tô Cảnh Nghi từ trong cặp sách lấy ra hộp y tế, Hoa Y trợn mắt há hốc mồm, cả cặp sách của hắn chỉ để chứa cái hộp ý, cũng không có sách vở.
Băng bó cho cô xong khuôn mặt hắn mới nhẹ nhõm xuống, nhưng ánh mắt lại cực kì u tối, tầm mắt nhìn qua quần áo mình, lông mày nhăn chặt.
Hoa Y biết hắn bực mình cái gì, nhắn tin qua một lúc sau liền có người gõ cửa xe.
Hoa Y tiếp nhận quần áo mới trong tay hắn, xoay người đưa cho Cảnh Nghi.
Hắn giống như gặp phải vấn đề rối rắm, môi mím chặt lại, nắm tay cũng siết chặt nổi cả gân xanh.
Hoa Y thở dài, liếc mắt liền đoán được, cô nâng tay cởi từng cúc áo hắn, lấy từ trong túi chiếc áo sạch sẽ còn có mác nhãn, cắt đi mác mặc vào cho hắn.
Tay chạm đến khuy quần liền bị hắn nắm lấy, giống như rất không tình nguyện phun ra: "Anh tự làm"
Hoa Y nâng mắt nhìn, gạt đi tay hắn cúi người cởi quần ra, giống như cũ mặc quần mới hoàn hảo lại cho hắn.
"Được rồi, không cần làm điều mình không thích, bây giờ về được rồi chứ?"
Hắn gật đầu, mái tóc xoăn theo đó nhẹ đung đưa theo, cô không kìm được lòng nâng tay xoa đầu hắn.
Lần này hắn không phản kháng, chỉ kéo nhẹ tay bị thương của cô hôn lên.
"3 lần"
Hoa Y phụt cười xoa thật mạnh lần cuối như cố ý vò rối tóc hắn liền kéo cửa bước xuống.
Cô bước về phía Sở Tiêu: "Ai làm?"
"Là Trục Lưu"
Hoa Y híp mắt, bên trong giống như màn đêm đen đặc.
————————————
"Huhu hic hic"
"Dán lại"
"U u u..."
"Cô...!!!"
Hoa Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
"Hắn động vào tôi có nghĩ đến ngày này?"
Người đàn ông mồ hôi lạnh chảy ra đầy người, nén đi nỗi đau gãy xương trên cánh tay trái.
"Tôi thay nó xin lỗi cô, cầu xin cô tha cho nó một mạng"
Hoa Y nâng mắt liếc về phía người phụ nữ bên cạnh, miệng bà ta bị dán băng dính chỉ có thể không ngừng lắc đầu nguầy nguậy.
"Chỉ vì hắn mà chết nhiều mạng người? Liệu có đáng"
Người đàn ông chính là gia chủ Trục gia Trục Nhất Luân, mồ hôi sớm đã thấm ướt lưng, ông từ trên sàn nhà đứng lên nhìn thẳng cô gái.
"Vậy cô muốn gì mới chịu tha cho nó, tôi có rất nhiều tiền, mối quan hệ,..."
Hoa Y nâng tay, Sở Tiêu lấy ra con dao dọc giấy đưa vào tay cô.
"Vấn đề không phải vì tiền, ông nghĩ Vex thiếu tiền?"
Roẹt roẹt tiếng bấm dao dọc giấy vang lên.
"Vấn đề là hắn động vào người của tôi"
PHẬP!!!
"Ư!!!...Ư!!!"
Trục Nhất Luân chạy về phía trước lại bị người áo đen chặn lại.
Con dao chuẩn xác cắm tại cánh tay trái của người phụ nữ, bà ta run rẩy ôm lấy tay.
"Được được, tôi sẽ giao Trục Lưu ra, chuyện nó làm nó phải gánh chịu"
Hoa Y nâng tay khẽ cuộn sợi tóc nối lấp lánh trêu đùa.
"Nhưng tôi lại cũng không cần hắn"
Trục Nhất Luân không đoán được ý tứ của cô, tình cảnh này ông chưa từng gặp phải, từng trên thương trường bao nhiêu năm loại người gì mà không gặp, hắc bạch đều chơi cả.
Nhưng cô ta, không ngờ là lão đại của Vex - tổ chức đi đầu trong giới hắc đạo, mấy ngày trước sớm đã nghe Vex đổi lão đạo lại không ngờ là một nữ sinh, còn là một nữ sinh càng độc ác thủ đoạn gian xảo.
Kinh nghiệm đoán ý lòng người của ông hoàn toàn không thể vận dụng trong trường hợp này.
"Hắn thuê người tạo tai nạn cho tôi, tôi lại muốn ông thuê người tạo tai nạn cho hắn, nhớ! là ra tay mạnh một chút, đỡ khiến tôi tức giận"
Trục Nhất Luân trợn to mắt không tin vào tai mình, cô lại muốn ông thuê người đâm chính con trai mình?
Người phụ nữ càng điên cuồng lắc đầu, kìm nén đau đớn nhìn Trục Nhất Luân.
"Nếu hắn cả đời sống trong bệnh viện, thì tôi sẽ tha cho hắn"
Nói xong cô mang người bước ra cửa, câu nói cuối cùng văng vẳng trong tai ông.
"Đừng có cố giở trò, con người tôi ghét nhất là lừa dối"