Xuyên Nhanh: Thủ Tục Từ Thiện Của Vai Ác

Chương 37


Editor: Phong NguyệtCá-----------------------------------Thời điểm Đào Ứng Sương nhận ra sự xuất hiện của Chu Ninh cũng là lúc ánh mắt bà ta hiện lên đầy sự sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó, sự sợ hãi đã biến thành vẻ oán hận ngút trời.Bà ta nghiến răng nghiến lợi, tức đến phát điên lên được.

Dù có thế nào đi nữa, chuyện bị cô phát hiện ra kế hoạch là vấn đề mà bà ta không bao giờ ngờ tới, đã thế còn bị nhà họ Doãn biết được.“Thẩm Miểu Thanh!”“Dạo này dì có khỏe không?" Chu Ninh vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh không chút thay đổi, nhưng lời nói lại mang ngữ điệu nhẹ nhàng hòa hoãn, giống như một câu hỏi thăm bình thường với người thân.“Cô..."“Tôi đây, hôm nay mới dì tới đây là có hai mục đích.


Thứ nhất là tôi muốn thông báo cho dì biết tôi và nhà họ Tề đã chính thức giải trừ hôn ước, dì và Tề Tử Hằng có thể danh chính ngôn thuận đến bên nhau rồi, không cần phải lén lút vụng trộm nữa.

Chứ hai người cứ vờn nhau trong bóng tối mãi vậy mà bị phát hiện sẽ mất mặt lắm."Nghe cô nói, mặt Đào Ứng Sương trở nên trắng bệch.

Đời này bà ta hận nhất chính là Thẩm Miêu Thanh, cô lúc nào cũng đứng ở đỉnh cao nhất, cúi đầu xuống trừng bà ta, và số phận bà ta dường như đều nằm trong tay cô.

Bà ta thật sự không cam lòng việc cả đời phải dựa vào sắc mặt cô mà sống như vậy.Vậy nên việc bà ta quyến rũ Tề Tử Hằng, ngoài mục đích muốn chiếm đoạt tài sản nhà Thẩm ra thì còn chủ đích đằng sau, đó là làm nhục Thẩm Miêu Thanh.Nghĩ mà xem, dù tất cả mọi người trong đế đô này đều cung kính cô, nể phục cô là người lãnh đạo trẻ tuổi đầy tiềm năng của Thẩm thị, nhưng cuối cùng đến vị hôn phu của mình còn không giữ được thì cũng chỉ là một người đàn bà ngu xuẩn mà thôi.Nhưng kết quả hôm nay thì sao, chỉ vì một chút sơ sẩy bà ta đã để bản thân thua hết cả bàn cờ.


Đến giờ phút này Đào Ứng Sương dù có ngu cũng tự hiểu bà ta xong đời rồi, dù là Thẩm Miêu Thanh hay nhà họ Doãn cũng vậy thôi, sẽ không kẻ nào tha cho bà ta đâu.Nhưng bà ta không ngờ Thẩm Miêu Thanh lại dùng cách cầm tù bà ta giống phạm nhân như vậy.

Mỗi ngày trôi qua đối với bà ta chẳng khác gì sống trong địa ngục, thứ chờ đợi bà ta chỉ là một cái biệt thự trống rỗng, tra tấn tinh thần bà ta, khiến bà ta sống không bằng chết.Dù vậy nhưng Đào Ứng Sương nào có gan tự sát chứ, bà ta vẫn luôn ôm tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất, đó là một ngày nào đó có thể trốn thoát khỏi đây.Giờ lại phải nghe mấy lời châm chọc của Chu Ninh, Đào Ứng Sương cảm thấy nhục nhã vô cùng, bà ta có cảm giác như tất cả những gì bà ta cố gắng làm trước giờ đang từng bước biến bà ta thành một tên hề biết nhảy nhót.“Thẩm Miểu Thanh, cô giam lỏng tôi như vậy là phạm pháp đấy, cô không sợ bị người đời chửi rủa hay sao?"Chu Ninh đẩy đẩy gọng kính, từ tốn nói: "Dì đang nói gì vậy chứ? Không phải dì nói muốn tưởng nhớ cha, muốn ở nhà đó ăn chay niệm phật vì ông ấy sao? Tôi nhốt dì lúc nào đâu? À, nếu dì tự cảm thấy tôi đang cầm tù dì, thì hãy đi tố cáo tôi đi, hay là đi kiện tôi cũng được."“Cô…”Đào Ứng Sương bị nghẹn cứng ở cổ họng, bà ta không biết phải đáp trả thế nào cho phải.

Sống trong cái vòng luẩn quẩn của nhà giàu suốt nhiều năm như vậy, làm sao bà ta lại không hiểu những quy tắc ngầm trong đó chứ.Bà ta không quyền không thế, làm to chuyện lên thì sẽ ra sao đây? Đoán chắc ngay cả tạo ra một gợn sóng cũng không có khả năng.Đào Ứng Sương chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đến mức này.


Đột nhiên, trong lòng bà ta thoáng qua một tia hối hận mơ hồ, nếu bà ta không mơ tưởng hão huyền cảnh sống giàu sang, thì có lẽ giờ bà ta vẫn an yên làm nhị phu nhân nhà họ Thẩm.Nhưng bà ta không cam tâm, bà ta trẻ trung xinh đẹp như thế, vì lẽ gì mà phải sống như một góa phụ chứ? Tại sao bà ta lại phải sống dựa vào thái độ của Thẩm Miêu Thanh?Chu Ninh thấy ánh mắt bà ta không ngừng thay đổi, khóe môi cô khẽ nâng lên thành nụ cười, tuy nhiên nụ cười đó tựa như không có chút hơi ấm nào: "Có lẽ tôi nói hơi sai rồi.

Cả đời này dì phải sống trong thân phận nhị phu nhân nhà họ Thẩm, như vậy thì làm sao đính ước với Tề Tử Hằng được chứ? Chung quy thì hai người vẫn không thể ở bên nhau."Dứt lời, cô không thèm để tâm tới vẻ mặt biến sắc của Đào Ứng Sương nữa, trực tiếp quay lưng đi vào tòa nhà.Lồng ngực Đào Ứng Sương phập phồng liên tục, Tề Tử Hằng là quái gì chứ? Ai thèm quan tâm tới hắn?Cái bà ta để ý chính là câu nói của Thẩm Miểu Thanh, cô thực sự muốn cầm tù bà ta cả đời sao?Đồ tiện nhân, mong cho cô đi ngoài đường đâm đầu vào đâu chết quách đi, để bà ta có thể thừa kế tài sản Thẩm thị.Đào Ứng Sương không ngừng rủa thầm trong lòng.“Sắt vụn người ta còn đi thu mua được, nhưng còn rác rưởi thì dù có đem vứt ra biển cũng sợ làm ô nhiễm môi trường."Thủy Như Khiêm thấy trong mắt Đào Ứng Sương hiện lên đầy vẻ ác ý, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, không hề nể nang buông lời châm chọc.Đào Ứng Sương đột nhiên chuyển mắt, nhìn chằm chằm Thủy Như Khiêm, cười khẩy một tiếng: “Một đứa con riêng không được thừa nhận mà dám nói tôi à? Cậu có dám khẳng định là mình chưa từng ham muốn tài sản nhà họ Thẩm không? Sớm muộn gì cậu cũng giống tôi thôi.".

Bình Luận (0)
Comment