[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1790


Thời gian hóng gió, đám người Thời Sênh vây lại với nhau cắn hạt dưa chơi đấu địa chủ.
“Đôi Joker!” Bím Tóc Nhỏ ném ra hai quân bài cuối cùng, “Ha ha ha, thắng rồi, hạt dưa hạt dưa.”
Thời Sênh nhét một nắm hạt dưa vào tay cô ta, “Tối qua chơi trí thông minh của mày đi ngủ mất à?”
Tối qua người thua thảm nhất là Bím Tóc Nhỏ, bây giờ lại thắng liên tiếp ba ván, lần nào bài cũng đỏ giống như được hack vậy.
“Tối qua tao buồn ngủ muốn chết.” Bím Tóc Nhỏ cười he he xào bài, “Lúc tao nghiêm túc thì đến chính bản thân tao còn sợ ấy chứ.”
Thời Sênh lại chơi thêm mấy ván nữa.

Thời gian hóng gió cũng đã gần hết, Thời Sênh bảo Bím Tóc Nhỏ thu dọn bộ bài lại, đứng dậy vận động.
Đám phạm nhân nam ở bên cạnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ háo sắc.

Thiếu niên xinh đẹp đó hôm nay lại không có mặt… nữ chính bị đưa đến phòng y tế, nam chính lại không ở đây.
Ầu đệch! Thế cũng được à!
“Ài, Thập Lục mày đi đâu đấy?”
“Phòng y tế.”
“Mày bị sao thế?” Ba Bông Hoa Vàng đuổi theo, “Mày thấy khó chịu ở đâu nên muốn đến phòng y tế à?”
Ông đây đi vây xem nam nữ chính.
“Không sao, tao chỉ đến xem sao thôi, chúng mày về trước đi.” Thời Sênh từ chối không để Ba Bông Hoa Vàng đi theo.
Ba Bông Hoa Vàng: “…” Phòng y tế thì có cái gì đáng xem cơ chứ?
Thời Sênh nói với giám ngục cô thấy khó chịu muốn đến phòng y tế.

Giám ngục chần chừ giây lát, xin ý kiến của phó đội trưởng giám ngục rồi mới cho Thời Sênh vào.
Chỉ có một phòng y tế, tất cả phạm nhân đều ở đây, điều kiện cũng coi là tạm được, có mấy phòng bệnh, tất cả phòng bệnh đều bị khóa.

Tất cả phòng bệnh đều không tìm thấy Lăng Quân.

Giám ngục đưa Thời Sênh đến văn phòng bác sĩ.

Văn phòng treo rèm, bên trong mơ hồ có một người đang nằm, còn có một người đang đứng.
“Có bệnh nhân à?” Một cái đầu thò ra từ trong rèm, “Đợi một lát, tôi xử lý xong ca này đã.”
Bác sĩ còn rất trẻ, đeo đôi mắt kính gọng vàng, tóc hơi dài, mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, khi nói chuyện cũng tươi cười, nhìn có vẻ là một bác sĩ rất dễ gần, hoàn toàn khác với đám bác sĩ hung thần ác sát kia.
Khi hắn vén rèm ra, Thời Sênh nhìn thấy Lăng Quân đang nằm bên trong, không chỉ có Lăng Quân, mà bên trong còn có một người nữa, nhìn dáng người có lẽ là một người đàn ông.
Bác sĩ nhanh chóng ra ngoài, ném chiếc găng tay y tế vào trong thùng rác, “Sao nào? Cô thấy khó chịu ở đâu? Ngồi đi.”
“Tôi đến đây xem thử thôi.” Thời Sênh cũng không nói rõ, vừa nãy mới bất chợt nghĩ ra, nhưng bác sĩ lại không phải là Phượng Từ, cô cũng không biết là tại sao.
“Hử?” Vẻ mặt bác sĩ cổ quái, đến chỗ hắn không khám bệnh thì xem cái gì?
Không có bệnh thì sao có thể được đưa tới đây chứ?
Bác sĩ không khỏi nhìn Thời Sênh đánh giá một lượt.

Hắn biết phạm nhân này, thực ra có không ít đứa trẻ được sinh ra trong nhà tù, nhưng có thể sống tiếp được thì đây là người đầu tiên.
Thời Sênh quay người rời đi, giám ngục và bác sĩ đều lấy làm lạ.
Thời Sênh rời khỏi phòng y tế.

Cô vừa rời đi, một người đàn ông mặc quân trang rẽ vào phòng y tế.

Bác sĩ đẩy kính mắt xuống, “Ôi chao, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này.”
“Có người à?” Giọng nói người đàn ông trong suốt, nhưng lại có mấy phần ngả ngớn.


Dáng người hắn cao ngất, quân trang trên người cũng không có dáng vẻ uy nghiêm thần thánh, mà ngược lại có chút lưu manh.
“Nói chuyện gì à?” Bác sĩ lấy điện thoại bấm một dãy số, cho người vào xem người trên giường bệnh, sau đó đưa người đàn ông kia ra ngoài, “Có chuyện gì?”
“Tìm mấy phạm nhân khỏe mạnh đưa đến đây.”
Hai tay người đàn ông để sau gáy, cà lơ phất phơ nói.
“Lại đòi người à?” Bác sĩ nhíu mày, “Tháng trước vừa mới đưa đến rồi cơ mà.”
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ đến đây đòi người thôi.” Sắc mặt người đàn ông ẩn giấu sự chán ghét, nhưng lại dùng sự ngả ngớn để che đi, “Đúng rồi, phải tìm người trẻ tuổi một chút.”
Bác sĩ trầm mặc giây lát, “Khi nào cần?”
“Không gấp.”
“Nam hay nữ?”
“Cần hết.”
“Lần này đưa xong, không được để cách thời gian ngắn như vậy lại đòi người nữa.

Quá nhiều người mất tích sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Người đàn ông xua tay, để lộ hàm răng trắng sáng cười vô tội, ý tứ đó giống như lại nói, chuyện đó tôi có nói cũng vô ích, đừng có nói với tôi.

Thời Sênh trở lại phòng giam.

Ba Bông Hoa Vàng hỏi cô đi làm gì, Thời Sênh thuận miệng bịa một đại một lý do.
Ba Bông Hoa Vàng không hỏi được gì, cũng không hỏi nữa.

“Thập Lục, hôm nay ăn cà.

Ài, tao ghét nhất là cà đấy.” 36D chọc chọc vào món cà trong khay, vẻ mặt u oán.
“Mày phải thích ăn cà nhất mới đúng chứ?” Bím Tóc Nhỏ ném cho 36D một cái liếc mắt.
“Cút!” 36D lấy đũa chọc Bím Tóc Nhỏ, “Sao tư tưởng mày lại xấu xa như thế hả?”
“Không phải tao nói, mày vào đây cũng khá lâu rồi không được động vào đàn ông, có thật là không muốn không?” Bím Tóc Nhỏ nhìn Thời Sênh, “Thập Lục, mày đã thử bao giờ chưa?”
“Bọn mày đừng có dạy hư Thập Lục.”
Lý Bối Bối trừng mắt nhìn họ.
Thời Sênh: “…” Những tư thế ông đây biết còn có thể viết được thành một cuốn sách ấy chứ.
“Bốp!”
Khay thức ăn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ, gương mặt to như cái bánh của Hắc Nha xuất hiện trong tầm mắt họ, cô ta hung tợn gọi một tiếng, “Thập Lục.”
Ba Bông Hoa Vàng bỗng chốc trở nên lo lắng, con heo béo chết tiệt đó đã ra ngoài rồi.
“Ái chà, ra rồi cơ à.” So với Ba Bông Hoa Vàng còn đang lo lắng, Thời Sênh bình tĩnh hơn nhiều, lão luyện chào hỏi Hắc Nha, mặt mày tươi cười nhìn thẳng vào Hắc Nha đang nổi giận đùng đùng.
“Mẹ kiếp!” Hắc Nha giơ tay ra kéo khay cơm của Thời Sênh hất đổ xuống đất, sau lưng cô ta có không ít phạm nhân nữ đã tập hợp lại.

Những người này đều là người của con heo chết tiệt đó, “Đánh nó cho tao.”
Đánh thì đánh thôi!
Dù sao ông đây cũng cóc sợ.
Một đám người đánh lộn trong nhà ăn.

Thời Sênh đánh rất hăng.

Cơ thể này cũng biết chút võ vẽ, lại cộng thêm có Thời Sênh nữa, Hắc Nha đâu có khả năng chống đỡ được.
Chỉ vài đòn đã bị Thời Sênh đánh gục.
Những phạm nhân nữ khác đánh nhau không phải là nắm tóc thì là kéo mặt.


Thời Sênh đánh nhau hoàn toàn là ấn thẳng xuống đất.
Trước tiên khiến chúng không bò lên được đã rồi tính tiếp.
Đến khi giám ngục đến, Thời Sênh đã ấn hết đám người của Hắc Nha xuống đất.
“Hắc Nha, cô vừa được thả ra đã lại đánh nhau, lần trước phạt nhẹ quá đúng không?” Giám ngục bắt Hắc Nha lại, “Nhốt hết đám người tham gia đánh nhau này lại cho tôi!”
Thời Sênh cho tay vào túi quần đi sang một bên, hoàn toàn coi như chuyện không liên quan đến mình.
“Nó cũng tham gia.” Trong miệng Hắc Nha toàn là máu, nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Câm miệng!” Giám ngục quất cây côn điện lên người Hắc Nha.
Giám ngục không gây rắc rối cho Thời Sênh, điều này gần đây mọi người đều biết, đều nói Thời Sênh thông đồng với Phó đội trưởng nhà giam.

Cho nên bây giờ đám phạm nhân nữ không ai dám tìm cô gây chuyện, nhìn thấy cũng tránh ra xa.
Ở đây, kẻ có người chống lưng, có hậu trường cũng giống như có một tấm bùa hộ mệnh.
Giám ngục hoàn toàn bỏ qua người ra tay mạnh nhất là Thời Sênh, đưa Hắc Nha cùng đám người của cô ta rời đi.
Thời Sênh xuyên qua đám người nhìn về phía Răng Vàng.

Răng Vàng nhe ra mấy cái răng vàng lấp lánh, có lẽ Răng Vàng sẽ không tìm cô gây sự nữa.
“Hắc Nha cũng thảm thật, vừa mới được ra đã lại tìm cô ta gây chuyện rồi.”
“Bây giờ phó đội trưởng phụ trách khu vực của chúng ta.

Con Hắc Nha đó não bị kẹp cửa rồi nên mới đi đối đầu với cô ta.”
“Cũng không biết cô ta làm sao lại đu bám được Phó đội trưởng nữa.

Cái dáng vẻ đó của bà ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi…”
“Suỵt suỵt suỵt…”
Đám người bàn luận nhìn thấy Thời Sênh đi đến lập tức im bặt, tan tác như chim muông.

Bình Luận (0)
Comment