"??????" Lúc này, trong đầu Kỉ Tình đã dâng lên một ngàn dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là xin y đừng ra ngoài tìm nam nhân khác nữa? Nói cứ như y chính là tra nam phong lưu thành tính không bằng.
Họa phong này có chút sai lệch rồi.
"Nơi đây là phạm vi học đường, bạn học Vô Song, thỉnh tự trọng." Kỉ Tình chính là người như vậy, bình thường rất to gan lớn mật.
Nhưng nếu bắt y đao thật súng thật ra trận, y khẳng định sẽ túng trong nháy mắt.
Tục xưng...miệng cọp gan thỏ.
Y sợ con sói này sẽ thật sự ở ngay trong lớp học này ăn y.
Mặc dù nghe vào cũng có chút kích thích...khụ, nhưng lỡ như có người phát hiện, như vậy, mặt mo này của y cũng không cần giữ nữa, có thể vứt luôn được rồi.
Nhìn Kỉ Tình nghiêm túc đứng dậy, phảng phất mọi chuyện đều không liên quan đến mình, phủi sạch hết thảy những điều vừa rồi.
Nếu không phải sắc mặt y vẫn còn hơi ủng đỏ, cánh môi cũng có chút sưng lên, Độc Cô Vô Song thậm chí đã cho rằng, hình ảnh vừa rồi đều là do bản thân tự mình huyễn tưởng ra.
Nam nhân này, đúng là trong ngoài bất nhất.
Nếu Kỉ Tình đã không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng Độc Cô Vô Song cũng không cố tình gây sự.
Hắn chỉ hít sâu một hơi, cố gắng bình phục lại tâm tình, để tin tức tố từ từ lắng xuống.
Trong lúc Độc Cô Vô Song tự xử lý, lúc này, đang thu dọn sách vở, bên tai Kỉ Tình cũng đã vang lên âm thanh tràn đầy kinh hách của hệ thống.
[ Ký chủ...ngài cảm thấy hệ thống như thế nào?]
"Đánh giá 1*, trải nghiệm kém." Kỉ Tình là người ngay thẳng, lời nói ra cũng vô cùng công tâm:"Ngươi hỏi việc này để làm gì?"
[ Không có gì, ký chủ không cần để ý tới ta đâu.] Mặc dù nói rất tùy tiện, nhưng sự nhẹ nhõm trong giọng nói của hệ thống vẫn vô cùng rõ ràng.
Có trời mới biết, khi nhìn thấy ký chủ chủ động trêu chọc nhân vật mục tiêu, nó là có bao nhiêu kinh sợ.
Thậm chí còn nảy sinh hoài nghi, có phải trong lúc bản thân không chú ý, ký chủ đã bị người đoạt xá hay không.
Nhưng hiện tại xem ra, ký chủ vẫn là ký chủ.
Chỉ là hành động đột ngột có chút kỳ lạ mà thôi.
Tựa như là...ghen? Nên mới cố ý muốn thể hiện bản thân.
Đương nhiên, những thứ này hệ thống chỉ là dám ở sau lưng vụng trộm suy nghĩ.
Bởi vì nếu nói ra, nó cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị ký chủ đánh chết.
Đi theo sau Kỉ Tình, dù đã cố điều tiết, nhưng Độc Cô Vô Song vẫn bị chuyện vừa rồi làm cho quẫn bách.
Khi nãy bởi vì tức giận, còn không có cảm giác gì.
Bây giờ nghĩ lại hành động cùng những lời nói đó của mình, hắn nhất thời lại xấu hổ không chịu nổi.
Cũng không biết, liệu y có thể hay không sẽ cảm thấy hắn quá mức trẻ con? Lỡ như y thích kiểu nam nhân thành thục, ổn trọng hơn thì phải làm sao?
Trong lúc Độc Cô Vô Song hối hận đến ruột đều xanh, rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh, Kỉ Tình đang đi phía trước đã đột ngột ngừng chân, xoay người lại, nhìn hắn:"Có muốn uống bia không? Tôi mời."
- ---------------------------
Gần bảy giờ tối, lúc này, mô tô của Kỉ Tình đang dừng ở bên cạnh bờ sông Khải Trạch, đứng từ bên đây cầu, mơ hồ có thể nhìn thấy được từng tòa cao ốc lập lòe ánh đèn ở bên kia bờ.
Kỉ Tình cùng Độc Cô Vô Song ngồi trên bãi cỏ, trên bầu trời là ánh trăng mờ ảo, cùng đầy trời mây đen, không một ánh sao.
Dưới chân cả hai đã sớm chất đống một đám vỏ lon bia.
Lúc này, Độc Cô Vô Song vẫn còn đang cầm một lon bia nhấm nháp, trái lại, Kỉ Tình lại ngậm một cây kẹo.
Gió từ bên kia bờ thổi tới, khiến mặt sông lăn tăn gợn sóng.
Thảm cỏ dưới chân cũng theo đó mà đong đưa.
Mái tóc nhẹ nhàng bay lượn, cọ sát trên sườn mặt tuấn mỹ, ánh mắt Kỉ Tình vẫn nhìn về đối diện, sâu thẳm như hàn đàm, vô bi vô hỷ:"Bạn học Vô Song, cậu tin tưởng trên đời này có hai đóa hoa giống nhau sao?"
Vốn đang lén lút nhìn y, Độc Cô Vô Song liền rũ mắt, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
"Tin." Giọng nói của Độc Cô Vô Song rất từ tốn, nhưng bên trong, lại ẩn chứa một cỗ không tha:"Từ lần đầu anh nhìn thấy em, cụ thể hơn là lúc trong lớp học, em liền đã chú ý tới một chút cảm xúc thay đổi trong mắt anh.
Thật giống trong suy nghĩ của anh, em căn bản không nên xuất hiện."
"Bạn học Vô Song..." Kỉ Tình ngay tức khắc liền nâng mắt, lãnh thanh gọi.
"Từ trong ngữ điệu của anh, em có thể cảm nhận được, nhận thức của anh, tin tưởng trên đời này tồn tại hai đóa hoa giống nhau.
Lại dựa theo cảm xúc cùng cách anh hỏi, em liền đoán ra được..."
"Ở quá khứ, anh đã từng gặp được một người nào đó rất giống em.
Thậm chí là giống y như đúc."
Kỉ Tình không biết nên khen hắn thông minh hay là quá mức tỉ mỉ nữa.
Rõ ràng trong chuyện tình cảm mù quáng đến vậy, nhưng bình thường lại sáng suốt tới quá mức.
Ngậm chặt que kẹo, Kỉ Tình liền dời mắt ra khỏi người hắn, nghiêm mặt nói:"Cậu lầm rồi."
"Nói dối thật sự không thích hợp với anh đâu, thầy Kỉ." Lắc đầu, Độc Cô Vô Song lại đột ngột nói tiếp:"Khi anh nói dối, anh đều sẽ theo bản năng nghiêm mặt lại, hòng muốn người khác tăng thêm lòng tin.
Đây là một thói quen rất không tốt."
"Không phải chứ, cái này cậu cũng có thể nhìn ra?" Lúc này, Kỉ Tình đã có chút không giữ được bình tĩnh.
Thế nhưng, những lời nói phía sau của hắn, đã càng khiến thâm tâm của y dâng lên kinh đào hãi lãng:"Nhìn ra sao? Cũng không hẳn.
Em chỉ vừa mới chú ý tới, sau đó đem khả năng này nói cho anh mà thôi."
"Mà câu trả lời của anh liền là thứ gián tiếp nói cho em biết, em đoán đúng."
"........................" Cmn, thì ra là đào hố chờ y ở đây.
**Sư tôn chưa đánh đã khai..