Kỉ Tình nằm yên trên giường, lãng phí hết gần nửa tháng để dưỡng thương, thương thế mới xem như hồi phục được bảy phần.
Nhưng khoảng thời gian này, y cũng không phải là niềm vui gì cũng không có.
Bởi vì y phát hiện, chính mình đã có thể đem chảo đen triệu hoán tới.
So với khi ở vị diện võng du kia còn phải đơn giản hơn.
Bị triệu hoán đi ra, chảo đen liền vô cùng vui mừng vòng quanh Kỉ Tình mà bay lượn.
Tựa như chó con ngoắc đuôi với chủ, làm tâm trạng không vui của Kỉ Tình cũng nhận được cải thiện một chút.
Kỳ thực, trước kia đã mơ hồ có suy đoán, mà hiện tại, dự đoán này của y đã được tăng lên một bước, đạt được chứng thực.
Chiếc chảo đen này cùng y, ở giữa tựa hồ có một loại liên kết đặc biệt nào đó.
Nhưng nó có sức mạnh tương đối lớn, những thế giới bình thường, tỉ như thực tại sẽ không thể chịu được phụ tải của nó.
Cho nên, chỉ có thế giới cao võ, hay huyền huyễn tiên hiệp, y mới có thể đem nó triệu hoán ra.
“Chân Quân, bên ngoài có Bắc Phong Kiếm Quân cầu kiến.” Trong lúc Kỉ Tình còn đang suy nghĩ miên man, ở ngoài cửa, một tên đạo đồng liền đã thấp giọng thông báo.
Bắc Phong Kiếm Quân? Đây chẳng phải là vị tông sư luôn miệng bảo hộ Độc Cô Duy Ngã trên thu đồ đại điển sao?
“Không gặp.” Lạnh giọng nói, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, trong lòng khẽ động, Kỉ Tình liền mở miệng phân phó :“Ngươi đi một chuyến đến sau núi, nơi thái thượng trưởng lão nghĩ ngơi xem, xem có Độc Cô Duy Ngã ở đó hay không, nếu có liền nói với hắn là ta muốn gặp hắn.”
So với ngồi chờ thời cơ buông xuống, Kỉ Tình cảm thấy, chính mình cần phải tự sáng tạo cơ hội.
“Vâng, Chân Quân.” Nghe theo mệnh lệnh của Kỉ Tình, đạo đồng rất nhanh liền rời đi.
Khoảng cách giữa đỉnh Tiêu Dao và hậu sơn cũng rất lớn, nên mất gần nửa canh giờ, đạo đồng mới có thể tới được Kỉ Hóa Cư, nơi bế quan tu hành của thái thượng trưởng lão.
Bởi vì yêu cầu bình tĩnh, bình thường lại càng không có người dám tới gần, nên Kỉ Hóa Cư cũng không có bất kì đệ tử tạp dịch hay thủ vệ nào.
Đạo đồng của Kỉ Tình chỉ vừa bước vào, liền đã lập tức bị thần thức của thái thượng trưởng lão phát hiện ra.
Ngay tức khắc, một âm thanh già dặn, hùng hậu, tựa như tiếng trời liền đã từ trên cao vọng vào tai của gã :“Kẻ nào?”
“Tham kiến thái thượng trưởng lão.
Tiểu nhân là đạo đồng của Hàn Ảnh Chân Quân, ngài ấy phái tiểu nhân tới đây, mời Độc Cô công tử tới Tiêu Dao Đỉnh một chuyến.”
“Tên Kỉ Tình đó lại muốn làm gì? Không gặp.” Thái thượng trưởng lão rõ ràng là có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền đã phẫn nộ quát.
Bị uy áp đáng sợ kia đè đến cong lưng, tên đạo đồng này có thể nói là khổ không thể tả, cũng vô cùng xoắn xuýt.
Bởi vì nếu quay về, không hoàn thành nhiệm vụ được giao, gã có khả năng sẽ bị Chân Quân trừng phạt.
“Thế nào, còn không đi sao? Lời của bổn tọa nói không sánh bằng lời nói của Kỉ Tình?”
“Thái thượng trưởng lão, không phải giống như ngài nghĩ, tiểu nhân…” Nhưng cũng vào lúc này, ngay khi đạo đồng sắp không nhịn được, quỳ rạp xuống đất, thì trong Kỉ Hóa Cư, một gian phòng thô sơ cũng đã bị đẩy ra.
Theo sau đó, Độc Cô Duy Ngã cũng xuất hiện trong một bộ đoản bào màu đen, phủ áo choàng :“Thái thượng trưởng lão xin đừng làm khó hắn, hắn cũng chỉ là một đạo đồng mà thôi.”
Nghe thấy Độc Cô Duy Ngã giúp mình giải vây, đạo đồng liền vô cùng cảm kích.
Nhất là khi hắn còn mở miệng hối thúc.
“Dẫn đường đi.
Chẳng phải tên ngụy quân tử đó muốn gặp ta sao? Như vậy, ta liền đi gặp hắn một chuyến, dù sao, ta cũng có chút nghi hoặc trong lòng muốn hỏi hắn.”
“Không thể được, Duy Ngã.
Kẻ đó lòng muông dạ thú, gọi ngươi đến chắc hẳn cũng không có ý tốt, ngươi…” Nghe nói Độc Cô Duy Ngã muốn đi, thái thượng trưởng lão ngay lập tức liền khuyên can.
Chỉ là, ý của Độc Cô Duy Ngã đã sớm quyết :“Không sao đâu, ngài không cần lo lắng.
Đây vẫn còn là Vạn Kiếm Thần Tông, hắn không dám làm hại ta đâu.
Dù cho có gặp phải nguy hiểm đi nữa, ta cũng có thể gửi tín hiệu cầu cứu cơ mà, có đúng không?”
“Nếu ý ngươi đã quyết, vậy thì đi đi.” Trầm mặc trong phút chốc, thái thượng trưởng lão liền phất tay, nói.
Có đạo đồng dẫn đường, lại mất gần nửa canh giờ, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc cũng đến Tiêu Dao Đỉnh.
Nhìn xem khung cảnh quen thuộc xung quanh, cùng với tán hoa đào ở giữa sân, trong mắt hắn liền ánh lên vẻ hoài niệm.
Chỉ mới thoáng chốc, 5 năm liền đã trôi qua, hết thảy đã sớm vật đổi sao dời.
Nhưng đối với hắn mà nói, mọi thứ vẫn tựa như chỉ vừa mới xảy ra vào hôm qua.
Hắn vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó bái nhập vào Tiêu Dao Đỉnh, trong lòng đã có bao nhiêu vui sướng, tràn ngập hi vọng vào tương lai.
Nhưng kết quả thế nào? Người cho hắn hi vọng, lại tự tay đem hắn ném vào địa ngục!
Lòng tin ma diệt, thân thể tiêu tán, chỉ còn lại một mảnh hồn phách phiêu diêu trong thiên địa.
Nếu không phải may mắn nhận được truyền thừa, cùng với bảo vật giúp bản thân lần nữa tái tạo thân thể.
Hiện tại, hắn e là đã sớm hôi phi yên diệt.
Mà tất cả những thứ này, còn phải cảm tạ vị sư tôn này ban cho…
Hận ý cuồn cuộn, khi nghe thấy thanh âm lãnh đạm quen thuộc kia truyền vào tai, Độc Cô Duy Ngã liền siết chặt nắm tay, vượt qua người đạo đồng, tự mình đẩy cửa tiến vào trong.
“Nếu đã tới, liền vào đi.”.