[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 134



Ở trong tay Độc Cô Duy Ngã, một thanh miêu đao dài khoảng ba thước, sống đao hiện lên từng chuỗi huyết châu, mang theo mùi huyết khí tanh nồng liền đã bị triệu hoán ra.
“Thanh Phong Chiếu Nguyệt!”
Đối diện với ánh đao lóe sáng, tựa như nguyệt nha treo trên thiên không của Độc Cô Duy Ngã, Tây Môn Lưu Vân liền trở tay, hóa chỉ thành kiếm, dùng hai ngón tay đến đón đỡ.
Chỉ là, Tây Môn Lưu Vân đã mắc phải một sai lầm, đó chính là quá tự đại!
Bởi vì khi nãy cảm giác được tu vi của Độc Cô Duy Ngã thấp hơn mình một đại cảnh giới, nên hiện tại, đối diện với chiêu thức đó, Tây Môn Lưu Vân cũng không hề dốc toàn lực đến đối kháng.
Cho đến khi đao chiêu đến trước mặt, gã mới cảm nhận được khí tức khủng bố, tựa như huyết hải ập vào mặt, sắc mặt gã mới lập tức biến đổi, nhưng muốn cản trở cũng đã không kịp nữa.
Dưới sự kinh hoảng tột độ của gã, đao quang đã đánh tới, trực tiếp đem gã thôn phệ.
Ngay cả thể phách của đại tông sư như Kỉ Tình…khụ, là nguyên chủ, cùng với pháp bào trên người y, dưới một đao này đều bị trảm phá, thì đừng nói chi chỉ là một thiên tài như gã.


Mặc dù trong đó có nguyên nhân là do Kỉ Tình không chống trả, nhưng điều đó cũng không thể xóa bỏ được sự thật kia.
Cho nên, việc Tây Môn Lưu Vân bỏ mạng dưới đao chiêu này, đó cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu.
Bởi vì tu vi chưa đủ đạt tới nguyên thần xuất khiếu, bình thường lại tự ngạo, không bao giờ mang theo vật phẩm bảo mệnh mà phụ thân cho, nên hiện tại, Tây Môn Lưu Vân thật sự là đã chết vểnh vểnh.
Có lẽ gã vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ tới được, bản thân mình có một ngày lại chết dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt.
“Thánh tử đại nhân!” Nhìn xem thi thể bị xoắn nát thành từng mảnh của Tây Môn Lưu Vân, ở đằng xa, đang cùng một đám chấp sự, trưởng lão của Vạn Kiếm Thần Tông đánh nhau, người hộ đạo của gã ngay tức khắc liền đỏ bừng mắt, gào thét.
Chỉ là, không để cho lão có cơ hội chạy tới, nhân lúc gã phân tâm này, một vị trưởng lão liền đã đột ngột dùng sức, đem trường thương đâm về phía sơ hở của lão, đem lão đánh thổ huyết bay ra.
Lúc này, bởi vì thiêu đốt tinh huyết, nên sau khi vận dụng xong đao chiêu này, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã trong nháy mắt liền tái nhợt đi.

Không khống chế được mà quỳ gối xuống đất, nếu không phải kịp thời dùng Trường Tương Tư chống đỡ, hắn đã sớm nằm rạp.
‘Phụt…khụ khụ…’ Một búng máu bị phun ra ngoài, Độc Cô Duy Ngã liền kịch liệt ho khan, không chỉ cơ thể suy yếu, mà tu vi ẩn ẩn còn có chút muốn thụt lùi.
Ở bên cạnh, nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã trọng thương, một hoàng y thiếu nữ tuổi chừng 16, dung mạo thanh tú, điềm đạm liền đã lập tức huy động nhuyễn kiếm, kiếm chiêu như hồng đem ma binh đang công kích mình đánh văng, nhanh chân chạy tới bên người hắn.
“Duy Ngã ca ca.”
Được thiếu nữ đỡ lấy, Độc Cô Duy Ngã liền suy yếu nhíu mày, đạo :“Tiểu Bạch, muội đừng lo, ta không sao.”
Thiếu nữ này tên gọi Hoa Tiểu Bạch, là đệ tử của Bắc Phong Kiếm Quân.

Trước kia, nàng đã từng được Độc Cô Duy Ngã ra tay cứu giúp trong địa giới ma tộc.


Khi đó, nếu không có hắn, e là nàng đã sớm bị khinh nhục.
Cho nên, sau lần đó, Hoa Tiểu Bạch liền ái mộ Độc Cô Duy Ngã.

Ngày hôm đó ở trên đại điển chiêu đồ, Bắc Phong Kiếm Quân chịu ra mặt đỡ lời cho hắn, lý do phần lớn cũng là vì nể mặt nàng.
Hai ngày trước, ở trước lối vào Tiên Cổ bí cảnh, nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã đứng trong đoàn người của Vạn Kiếm Thần Tông, nàng đã lén lút trốn khỏi tầm mắt người hộ đạo của mình, đi tới bên người hắn.

Sau đó, cả hai liền một đường hành tẩu cho đến hiện tại.
Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này, ngay khi Hoa Tiểu Bạch còn dự định nói thêm gì đó, thì bỗng dưng, từ trong tàn thi của Tây Môn Lưu Vân lại đột ngột có một luồng bạch quang chói mắt lóe lên.
Ngay sau đó, toàn bộ bí cảnh đều có thể nghe thấy được một tiếng rống giận, xuyên phá hư không :“Là kẻ nào dám gϊếŧ nhi tử của ta?!!”
Đứng mũi chịu sào, Độc Cô Duy Ngã, Hoa Tiểu Bạch, Thẩm Mị Nhi đều bị một tiếng quát này rống đến lỗ tai ù lên, đầu óc choáng váng, gân mạch phảng phất đều muốn nổ tung.
Sau đó, dưới hào quang cường thịnh kia, bọn họ giống như đã mơ hồ nhìn thấy được một hư ảnh, tựa như là ánh mắt của một người.
Bị ánh mắt này quét qua, dù chỉ là hư ảnh, bọn họ vẫn có cảm giác lông tơ dựng đứng, như bị hồng hoang mãnh thú để mắt tới, linh hồn đều đang run lên nhè nhẹ.
“Kẻ gϊếŧ nhi tử của ta, toàn bộ đều phải chết, tất cả các ngươi một kẻ cũng đừng hòng thoát được!”
Sau khi để lại một tiếng tuyên bố tràn ngập sát khí này, bạch quang vạn trượng kia mới chậm rãi tán đi.

Khiến cho đám người mới có thể thở ra một hơi.
Không biết từ lúc nào, người hộ đạo của Tây Môn Lưu Vân đã lén lút chuồn mất.


Nhưng bây giờ, dù chiến thắng, đám người bọn họ cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào, mà chỉ có thật sâu trầm mặc.
Trong đó, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã lại càng giống tro tàn.

Hắn biết, chính mình chọc phải đại họa rồi.

Nhi tử duy nhất bị gϊếŧ, một ngày không gϊếŧ được hắn, Ma Tôn khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Đều là ngươi, ngươi tại sao lại ra tay nặng như vậy, đem hắn gϊếŧ chết chứ? Nếu vừa rồi ngươi hạ thủ lưu tình, chỉ đem hắn đánh bị thương thì chúng ta sẽ đâu bị Ma Tôn ghi hận đâu chứ?”
Ở phía sau, dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, từ trong kinh hách lấy lại tinh thần, Thẩm Mị Nhi liền từ trên đất bò dậy, trong mắt tràn đầy nộ hỏa, đi lên liền muốn tát Độc Cô Duy Ngã, phảng phất hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Chỉ là, không cần để Độc Cô Duy Ngã ra tay, Hoa Tiểu Bạch liền đã dễ dàng đem cổ tay Thẩm Mị Nhi đinh trụ, vì hắn mà cảm thấy bức xúc :“Nữ nhân điên này, ngươi tại sao lại có thể không biết thức thời như vậy chứ?”
“Duy Ngã ca ca tại sao lại phải gϊếŧ Tây Môn Lưu Vân? Còn chẳng phải là vì cứu ngươi hay sao? Nếu không phải huynh ấy đem gã gϊếŧ, vậy bây giờ, người chết liền đã là chúng ta.

Ngươi còn muốn hạ thủ lưu tình? Sao ngươi không tự đi mà làm?”.


Bình Luận (0)
Comment