“Kiếm…” Từ trong miệng Kỉ Tình nhàn nhạt phun ra một chữ, ngay tức khắc, chỉ thấy bội kiếm đeo bên hông của Hoa Tiểu Bạch liền đã đằng không mà lên, bay về phía của y.
Hoa Tiểu Bạch giật mình kinh hô, muốn đưa tay đem nó bắt lại.
Nhưng trường kiếm bản mệnh thường ngày, thời khắc này lại đột ngột không còn nghe theo sai khiến nữa, vững vàng rơi vào tay y :“A, kiếm của ta…”
Là đệ tử của Bắc Phong Kiếm Quân, kiếm của Hoa Tiểu Bạch hiển nhiên sẽ không kém đi đâu.
Tuy là kiểu dáng có hơi nữ tính, nhưng Kỉ Tình cũng không chê.
Nắm lấy chuôi kiếm tinh tế, đính một viên hồng ngọc lấp lánh kia, Kỉ Tình liền đem bội kiếm đưa đến trước mặt, chậm rãi kéo ra.
Ngay tức khắc, lưỡi kiếm sáng chói như tinh quang, mang theo khí tức sắc bén liền đã từng chút một lộ ra, chiếu rọi trên dung nhan như tiên như ma của y.
Hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kinh hãi tột độ của chúng nhân, Kỉ Tình liền đã không chút do dự nhấc kiếm, đâm thẳng vào trên lồng ngực của mình, ngạnh sinh sinh đem nó cắt ra một đường thẳng.
Bởi vì Kỉ Tình cố ý thu liễm linh lực, nên một kiếm này cũng trở nên vô cùng dễ dàng.
Trong nháy mắt, máu tươi liền bắn ra, đem ngoại sam vốn đã đỏ tươi yêu diễm, sấn đến càng thêm chói mắt.
“Không…mau ngừng lại!” Rốt cuộc cũng biết Kỉ Tình muốn làm gì, Độc Cô Duy Ngã liền sững sờ tại chỗ, chỉ có thể theo bản năng gào lên, hòng ngăn cản y.
Thế nhưng, mặc kệ đồng tử đã trừng lớn như muốn nứt ra của hắn, Kỉ Tình vẫn không chút lưu tình tiếp tục dùng kiếm vạch ra một vết thương dài hơn gang tay trên ngực mình.
Dù cho đã đau đớn đến mi mày cau chặt, bàn tay cũng có chút run lên, nhưng Kỉ Tình vẫn cắn răng, nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ.
Chỉ là, trường kiếm vẫn là không khống chế được mà trượt ra khỏi tay, rơi xuống đất.
“Độc Cô Duy Ngã, nhìn cho kỹ…” Bởi vì đang nén xuống cảm giác đau, nên giọng nói của Kỉ Tình cũng có chút run run.
Nhưng dù vậy, sự kiên định trong mắt y lại vẫn không hề dao động qua.
“Đừng mà! Kỉ Tình! Ngươi không cần…không cần phải làm như vậy…mau ngừng lại…”
Tâm can quặn thắt, đã từng trải qua nỗi khổ bị moi tim, Độc Cô Duy Ngã lại càng hiểu rõ hơn cảm giác đó.
Nhưng càng vì thế, hắn lại càng không muốn Kỉ Tình đi nếm trải.
Chỉ là, thời khắc này, Kỉ Tình căn bản đã không nghe theo những gì Độc Cô Duy Ngã nói nữa.
Thậm chí, ngay cả tiếng khuyên can của hệ thống cũng đều bị y xem nhẹ.
Loại tính cách này của y, nói dễ nghe một chút là bá đạo, tùy hứng, còn nói khó nghe hơn thì chính là cứng đầu, ương bướng, một khi đã quyết định chuyện gì, liền tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận!
Năm ngón tay thon dài, tựa như tác phẩm nghệ thuật, lúc này lại vươn tới trên vết cắt đang đổ máu kia, từ từ chui vào trong.
Ngay tức khắc, vết thương nứt ra, huyết tinh lại càng giống như thác, cuồn cuộn chảy xuống, nhìn thấy mà ghê người.
Đau…
Thật đau…
Da đầu đều tê dại, song, Kỉ Tình vẫn hạ ngoan tâm, năm ngón tay vẫn chậm chạp tìm tới vị trí của trái tim đang không ngừng nhảy lên kia.
Sau đó, lại chuẩn xác bóp lấy nó.
“A!!! Đừng mà! Mau ngừng lại…” Rõ ràng người bị moi tim là Kỉ Tình, nhưng nhìn xem một màn này, Độc Cô Duy Ngã lại chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, phảng phất người đang đứng đó là chính hắn.
Ôm chặt tim, Độc Cô Duy Ngã liền muốn lao đến, ngăn lại hành động tự hại của đối phương, nhưng nửa đường lại bị thái thượng trưởng lão chế trụ, mặc cho hắn có giãy giụa cỡ nào, thì vẫn không thể tránh khỏi được.
“Kỉ Tình! Đừng…Ta không cần ngươi trả…Ta đã có một quả tim mới rồi…ta không cần…” Nước mắt không hiểu vì sao lại tuôn rơi, một bên vùng vẫy, nhưng một bên, Độc Cô Duy Ngã lại không biết đã ngã quỵ từ bao giờ.
Chỉ là, dù cho như vậy, hắn vẫn một mực cố gắng vươn tay, muốn chạm vào thân ảnh thẳng tắp trước mặt.
‘Lộp bộp’ ‘lộp bộp’ Tiếng giọt nước không ngừng nhỏ xuống đất, lúc này lại trở nên vang dội như vậy.
Đáp lại Độc Cô Duy Ngã, lại chỉ có mặt đất đã rơi vãi tinh huyết cùng thân ảnh chầm chậm quay lại của Kỉ Tình.
Lúc này, trên ngực y đã xuất hiện một lỗ thủng to lớn, không ngừng trào ra máu tươi, mang theo hương tanh ngọt, tràn ngập thê lương.
Sắc mặt y lúc này cũng vô cùng trắng, đan xen với từng giọt mồ hôi đã đọng lại trên thái dương, là một loại suy yếu mà trước kia, Độc Cô Duy Ngã chưa từng nhìn thấy qua trên người của y.
Y duỗi tay, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lúc này đã bị máu nhuộm đỏ.
Nhưng dù cho là vậy, vẫn không che nổi từng tia sáng từ trong lòng bàn tay của y bộc phát ra.
‘Thình thịch’ ‘thình thịch’
Thời khắc này, mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ, vang dội từ quả tim trong tay Kỉ Tình truyền tới kia.
Thậm chí, chỉ một cái liếc mắt, bọn họ cũng đã có thể cảm nhận được đao ý kinh khủng lượn lờ ở bên trên, không ngừng phả vào mặt.
“Đao ý thật mạnh, đây chính là Đao Tâm sao?”
“Loại đao ý này, e rằng đao thánh cũng không sánh bằng đi? Thật sự là tai nghe không bằng mắt thấy.”
“…”
Mặc cho những người xung quanh ai thán không ngừng, Kỉ Tình vẫn chỉ chầm chậm nâng lên hai chân của mình, từng bước một bước đến trước mặt hắn, trầm giọng nói :“Xòe tay ra…”
Đổi thành người bình thường, không có tim, căn bản là không có cách nào sống được.
Nhưng Kỉ Tình lại bởi vì có tu vi cao thâm, nên mới có thể kiên trì đến giờ, tạm không chết đi.
Nhìn chằm chằm Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã theo bản năng liền xòe tay ra.
Chỉ là, giây phút trong lòng bàn tay truyền tới xúc cảm ươn ướt, dính nhớp, từng giọt máu lại dọc theo kẽ tay, không ngừng nhỏ giọt rơi xuống đất, hắn mới không khỏi ngưng thần, con ngươi co rụt lại.
“Trả lại cho ngươi.”
Khỏa tâm vô cùng quen thuộc, trong suốt như thủy tinh, lại ấm áp như ôn tuyền kia, thời khắc này lại làm tay hắn như muốn bỏng.
Rốt cuộc, cũng không kiềm nổi được tâm tình, Độc Cô Duy Ngã liền ôm ngực, thống khổ gầm lên :“Aaa!!!”.