“Đám đạo sĩ thúi kia đem yêu hậu giao cho ngươi áp giải cũng không phải là không có lý do, quả thật là có vài phần bản lĩnh đó.” Nhìn xem lông vũ rơi đầy trên đất, bóng người đứng trên mái nhà liền đã thấp giọng tán thưởng.
“Hơn nữa còn biết tìm đường khác bỏ chạy, nếu đổi thành những yêu tộc khác đến đây, e rằng đã không thể đuổi kịp ngươi rồi.
Nhưng rất tiếc, ngươi gặp phải là tộc ô nha của chúng ta…”
“Ngươi hẳn phải biết, thế gian này chim chóc ngàn vạn, bọn chúng đều có thể cung cấp tình báo cho ta, nhất cử nhất động của các ngươi đều nằm trong tầm kiểm soát, dù có chạy đến chân trời góc bể, thì vẫn sẽ tìm ra được.”
Đối phương là một nam tử bộ dạng tương đối âm nhu, mi mày cong vút, tựa như cành liễu khẽ rũ.
Trên người mặc huyền y đính đầy lông vũ, nhưng không hề diêm dúa lòe loẹt, trái lại, còn tương đương có mỹ cảm.
Âm thanh lanh lảnh của đối phương truyền vào tai, Kỉ Tình ngay tức khắc liền từ trong ký ức của nguyên chủ tìm ra một cái tên :“Mặc Ô…”
Đáng tiếc, ban đầu y còn tưởng là Thương Loan, dù sao vô số thế giới đều đã trôi qua, y vẫn còn chưa nhìn thấy thân ảnh của nó xuất hiện.
Được rồi, quay lại với chính đề, Mặc Ô chính là tộc trưởng của tộc ô nha, có thể xem như cánh tay đắc lực của yêu vương, rất được trọng dụng.
Thế nhưng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bất kể là y hay nguyên chủ, dù cho tính mạng bị uy hiếp đi nữa, thì cũng sẽ không theo Mặc Ô trở về.
Bởi vì sao? Chưa nói đến việc tên này đã yêu thầm yêu vương từ rất lâu, đối với nguyên chủ ghét cay ghét đắng.
Thì ngoài ra, hắn ta còn là một tên biếи ŧɦái bệnh hoạn, tâm lý có vấn đề!
Tỷ như lúc này, sau khi trò chuyện với Cố Thừa Trạch vài câu, Mặc Ô rất nhanh liền đã chuyển tầm mắt lên người y, nụ cười trở nên có chút quỷ dị :“Yêu hậu…Kỉ Tình…ngươi thật sự rất tốt, vô cùng tốt, cư nhiên lại dám ở sau lưng yêu vương đại nhân, gian díu với tên đạo sĩ này!”
“Ngươi cũng không cần vội vàng chối bỏ, những việc ngươi làm cùng hắn mấy ngày qua, ta đều đã biết hết toàn bộ.” Cười lạnh, song, Mặc Ô cũng không có chút giận dỗi nào, thay vào đó, sắc mặt rất nhanh liền nhu hòa xuống :“Đương nhiên, ngươi đừng lo…”
“Ta vẫn chưa đem những chuyện đó báo cáo cho yêu vương, dù sao, ngài ấy thích ngươi như vậy, nhất định sẽ rất thương tâm.
Mà châm chọc nhất chính là, ngài ấy còn phái ta tới ‘cứu’ ngươi ra, mang ngươi trở về.”
“Chỉ là…mang về người sống hay người chết…ngài ấy cũng không có nói rõ.”
“Đối với ta mà nói, cái chết chính là sự hoàn mỹ nhất, chỉ có chết đi, ngươi mới có thể vĩnh viễn lưu giữ lại hình ảnh xinh đẹp nhất trong cuộc đời này.
Cho nên, hãy để ta giúp ngươi có được sự mỹ lệ vĩnh cửu đó.”
Nghe Mặc Ô ở bên tai không ngừng chít chít chóe chóe, nói xằng nói bậy, Kỉ Tình liền khiêu mi, âm thầm điều động chảo đen.
Chỉ là, ngay khi y còn đang suy nghĩ không biết nên đem con quạ này vặt lông nhúng nước sôi, hay là cho vào chảo dầu chiên giòn, thì một thân ảnh cũng đã chắn ở trước người y.
“Muốn gϊếŧ y, ngươi hỏi qua ta sao?”
Không biết có phải ảo giác của Kỉ Tình hay không, lúc này, trạng thái của Cố Thừa Trạch lại không quá giống bình thường.
Tựa hồ là đang…ẩn nhẫn thứ gì đó…tựa như là lửa giận.
Nhìn xem bóng lưng cao lớn trước mặt, chảo đen đã sắp triệu hoán ra của Kỉ Tình liền đã bị cất trở về.
Y chỉ yên lặng, không nói một lời trốn sau lưng của hắn.
Từ trước đến nay, mấy vạn năm trôi qua, thậm chí là luân hồi qua vô số vị diện, y đều luôn lấy tư thái cường thế không ai bằng đánh bay tất cả khó khăn cùng chướng ngại vật.
Thế nhưng, bởi vì gồng mình quá lâu, y đều đã sắp quên mất, bản thân cũng chỉ là con người, vẫn sẽ có lúc mỏi mệt.
Cũng như, cần có người che chắn, bảo hộ.
Cho nên, một lần này thôi, y muốn biết cảm giác được người khác bảo vệ ở sau lưng rốt cuộc là trải nghiệm như thế nào.
Y đã bảo hộ bọn họ lâu như vậy, hiện tại, liền đổi ngược lại đi…
“Đừng gắng sức quá, khi nào không đấu lại được thì cứ nói, ta sẽ che chở ngươi.” Chỉ là, dù cho đã quyết định như vậy, nhưng Kỉ Tình vẫn không quá an tâm về Cố Thừa Trạch mà đạm thanh căn dặn.
Mặc dù rất không hiểu thấu, nhưng không thể không thừa nhận, lời bảo đảm của Kỉ Tình đã giống như một liều thuốc an thần, để Cố Thừa Trạch cảm thấy vô cùng an tâm.
Vì để tránh làm y thất vọng, hắn cũng đã không do dự nữa, chủ động phát động công kích.
Cố Thừa Trạch khẽ vung tay, trong nháy mắt, từ trong lòng bàn tay hắn, vô số tia sáng liền đã giống như lưu tinh, bắn thẳng về phía đám quạ đen đang bay lượn trên bầu trời.
Trong nháy mắt liền khiến bọn chúng giống như diều đứt dây, lả tả rơi xuống.
Thế nhưng, so với số lượng đánh trúng, số lượng tinh quang bị bắn trượt thật sự là nhiều hơn vô số lần.
Bởi vì dù sao đám quạ đen kia cũng không phải bia nhắm, đứng yên một chỗ cho hắn bắn.
Cứ tiếp tục như vậy, còn chưa gϊếŧ sạch được bọn chúng, hắn liền đã linh năng cạn kiệt!
Nhanh chóng phân tích ra trạng huống hiện tại, Kỉ Tình liền lập tức đưa mắt đánh giá xung quanh, tìm kiếm cách giải quyết.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt y liền đã rơi vào trên một bộ cung tiễn treo trong sân của một ngôi nhà cách đó không xa.
Gần như ngay tức khắc, y liền đã đuổi tới, đem cung tên cùng ống tên cầm vào tay, đồng thời đem chiếc vòng vàng trên cổ tay tháo xuống, đặt vào trên sàn nhà.
“Cố Thừa Trạch, ngươi biết bắn cung sao?” Trong trí nhớ của Kỉ Tình, cả bốn tên đồ đệ của y tựa hồ đều không biết bắn cung, bởi vì y từ trước đến giờ đều chưa từng dạy cho bọn họ.
Chỉ là không biết, trong khoảng thời gian 4000 năm chia xa đó, hay là thiết lập của thế giới này, có khiến hắn luyện bắn cung hay không…
Sự thật chứng minh, sợ cái gì liền tới cái đó, bởi vì…
“Ta…không biết.”.