Sáng hôm sau, từ trong mê mang tỉnh lại, Kỉ Tình chỉ có cảm giác trên ngực đè nặng, cả người phảng phất như bị vô số xiềng xích quấn quanh, không thể nhúc nhích mảy may.
Chậm rãi mở mắt, vừa vặn liền đối diện với gương mặt thanh tú, ưa nhìn của ai kia, Kỉ Tình liền không khỏi nhíu mày.
“Buổi sáng tốt lành.” Thấy y đã tỉnh, thiếu niên liền nhoẻn miệng cười, không thể không nói, tràng diện này thật sự là vô cùng tốt đẹp.
Đương nhiên, tiền đề là cổ tay của y không bị người nào đó áp trên đỉnh đầu, mà chân của đối phương thì lại đang chen vào giữa hai chân y.
Cũng như thứ đang đặt ở trên mông của y, mang theo khí tức nguy hiểm kia có thể không tồn tại, thì mọi thứ sẽ càng tốt hơn.
“Mới sáng sớm ngươi lại phát bệnh?”
Bị đối phương đặt ở dưới thân, khiêu mi một chút, song, Kỉ Tình vẫn không hề giãy giụa dù biết rất rõ, chỉ cần bản thân dùng sức một chút, thì đã có thể dễ dàng tránh thoát.
Đối diện với thái độ ác liệt của Kỉ Tình, Lục Dạ cũng không hề khó chịu, trái lại, còn vui vẻ híp mắt nhìn y, nhẹ giọng trần thuật :“Vừa rồi, ta đã nghe thấy đám tiểu nhị trong khách điếm đang xì xào bàn luận về chuyện xảy ra trong kinh thành.”
“Chuyện đó là ngươi làm, có đúng không?”
“Phải thì thế nào, không phải thì lại thế nào?” Không chút để ý nói, Kỉ Tình lúc này mới khẽ dùng sức, ra hiệu hắn tránh ra :“Ngươi muốn hưng sư vấn tội, truy cứu trách nhiệm của ta sao?”
“Ngươi có tội gì chứ? Gϊếŧ rất tốt, quả thật là đại khoái nhân tâm, ta còn phải vỗ tay khen hay nữa cơ.”
“Vỗ tay khen hay thì không cần, nhưng ngươi có thể tránh ra được rồi chứ? Ta phải xuống lầu bảo người mang thức ăn lên cho ngươi.” Nhìn ra những lời này của Lục Dạ là nói thật, Kỉ Tình cũng liền gật đầu, đưa cho hắn một đề nghị nho nhỏ, nhưng không ngờ rằng, lại bị hắn trực tiếp cự tuyệt.
Thật sự là được nước lấn tới, thị sủng sinh kiêu!
“Ngươi không được đi, ở lại với ta thêm một lát đi.”
“Ta hiện tại đã không còn gì nữa cả, lại càng không có thứ gì có thể đền đáp ngươi.
Nhưng con người của ta, lại cực kì không thích thiếu nợ người khác, nếu không…để ta lấy thân báo đáp cho ngươi đi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lục Dạ một bên nói, một bên, bàn tay lại bắt đầu di chuyển dọc theo bụng của Kỉ Tình, mơn trớn về bên trên.
Động tác mười phần chậm rãi, lại vô cùng ái muội.
Đồng thời, ý cười trong mắt cũng chưa từng vơi đi.
Chỉ có điều, còn chưa để hắn đắc chí được quá lâu, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn không nhịn nổi nữa mà dùng sức, trực tiếp đảo khách thành chủ, trong nháy mắt liền vùng dậy, trực tiếp cưỡi lên người hắn :“Lấy thân báo đáp? Ngươi cũng thật biết tính toán.”
“Nếu đã biết ơn như vậy, sao ngươi không dứt khoát đem tim cho ta đi?”
“Tim của ta không phải đã cho ngươi rồi sao?” Đối với lời nói của Kỉ Tình, Lục Dạ chỉ nghiêng đầu, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi ngược lại.
Không chỉ quang minh chính đại nói ra lời tâm tình, mà còn cố tình xuyên tạc ý nghĩa trong lời nói của y.
“Ta là đang nói trái tim của ngươi, không phải…”
Vốn muốn giảng giải, nhưng nói đến đây, Kỉ Tình lại phát hiện, dù cho chính mình có nói thế nào đi nữa, thì nhất định cũng sẽ không thắng qua được miệng lưỡi của tên nghiệt đồ này.
Cho nên, thiên ngôn vạn ngữ, Kỉ Tình liền lựa chọn im lặng, lười để ý tới hắn nữa mà đem hắn buông ra, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu sửa sang xiêm y.
“Này, đùa một chút thôi mà, ngươi thật sự là quá không hiểu phong tình đi.” Nhìn xem bóng lưng thẳng tắp của Kỉ Tình, biết rõ y đang cố tình lơ đễnh chính mình, Lục Dạ liền bĩu môi, nói :“Suýt chút liền quên mất, đến tận bây giờ, ta hình như vẫn chưa biết được tên của ngươi.”
“Ngươi tên là gì vậy?”
Mặc cho hắn ở bên tai không ngừng líu ríu, lúc này, Kỉ Tình cũng đã mang giày vào xong.
Trảm yêu kiếm thì đã sớm bị y thuận tay nhét vào dưới gầm giường, không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Thế nhưng, ngay khi y sắp sửa rời đi, người ngồi trên giường liền đã giống như keo da chó, trực tiếp ôm lấy eo y, sống chết không chịu buông :“Không cho ngươi đi, ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”
Kỉ Tình tin tưởng, hiện tại, nếu có người đột ngột đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy một màn như thế này, nhất định sẽ đem y xem thành tra nam ăn xong, kéo quần liền không nhận người.
Mà hắn, thì lại là ‘thiếu nữ’ đáng thương bị người lừa gạt tình cảm…
Nhìn thấy vẻ mặt lã chã chực khóc của thiếu niên, âm thầm hít sâu mấy lần, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại : đồ đệ là dùng để cưng chiều, y mới nghẹn ra hai chữ :“Kỉ Tình.”
“Kỉ Tình? Gỡ bỏ tơ tình? Đúng là một cái tên kỳ lạ, nhưng lại rất phù hợp với tảng băng như ngươi.” Lẩm bẩm lặp lại danh tự này, Lục Dạ cũng không hiểu được, bản thân vì sao lại có một loại cảm giác thân thuộc đến vậy, theo phản xạ bật thốt :“Tình ca ca.”
“…” Bước chân vừa mới đặt ra liền đã lảo đảo một chút, không thể không nói, xưng hô này của Lục Dạ đã thành công để lại bóng ma tâm lý cho Kỉ Tình.
“Ngươi có thể đừng gọi một cách buồn nôn như vậy, được không?”
Mỗi khi nghe hắn dùng giọng điệu ngọt nị gọi ra ba chữ đó, lông tơ trên người y liền đã không khống chế được mà dựng đứng lên, da gà da vịt lại càng rơi đầy đất.
Thật sự rất buồn nôn.
“Hả? Vậy ta có thể gọi ngươi là gì đây?” Bị Kỉ Tình nghiêm giọng cấm cản, lại nhìn xem bộ dạng phảng phất nếu hắn còn dám gọi ra ba chữ đó, y liền sẽ cùng hắn liều mạng kia, Lục Dạ chung quy vẫn là chịu thua.
“Gọi gì cũng được, nếu không xưng hô thì càng tốt.”.