[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 78

Kỉ Tình chỉ vừa tiến vào trong kiệu hoa, ngay tức khắc liền đã kinh động đến tân nương ở bên trong.

Đương nhiên, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao, nội bộ của kiệu hoa cũng chỉ có bấy nhiêu, chen lấn đều chen không vừa.

Kỉ Tình chân trước vừa tiến tới, chân sau, tân nương liền đã giật bắn người. Thế nhưng, không để cho nàng có cơ hội hét lên, lúc này, Kỉ Tình đã, lập tức dùng tay chế trụ cổ họng của nàng lại, trầm giọng doạ dẫm:“Ngươi thử lên tiếng một chút xem?”

Không thể không thừa nhận, Mã Tương Vân thật sự là đã bị dọa sợ. Thời khắc bị siết cổ, toàn thân nàng đều cứng đờ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Ngươi là ai?”

Dù cho giọng nói có chút phát run, nhưng không thể không thừa nhận, âm thanh của Mã Tương Vân rất dễ nghe, mềm mại lại dịu dàng.

Đưa tay, đem khăn voan của nàng kéo xuống, Kỉ Tình liền nheo mắt, vô cùng chú tâm muốn xem thử dung nhan của nàng rốt cuộc là kiều diễm đến mức nào.

Chỉ thấy, nữ tử tóc đen búi cao, đầu đội mão phượng tỉ mỉ trau chuốt. Gương mặt giống như trứng ngỗng, chân chính đạt thành nét ngọc mày ngài. Sống mũi thon dài, môi anh đào mọng nước, làm người vừa nhìn liền hận không thể cắn xuống một ngụm.

Quả thật là một mỹ nhân bại hoại.

Mím môi, lúc này, ánh mắt Kỉ Tình lại chợt tối sầm, trong lòng vô cớ xuất hiện một tia hờn dỗi.

Không biết Kỉ Tình nghĩ gì, lúc này, bị giật khăn voan, Mã Tương Vân đã sớm kinh hoảng không nhỏ. Thế nhưng, bởi vì đã bị khống chế, nàng cũng chỉ có thể hoa dung thất sắc đem tiếng kinh hô nuốt xuống.

“Nhỏ tiếng một chút, cũng không nên vọng động, nếu để bọn họ phát hiện ra được, ta sẽ lập tức giết chết ngươi.”

Bởi vì là lời nói thật, nên giọng điệu của Kỉ Tình cũng phá lệ băng lãnh. Làm cho Mã Tương Vân vội vã gật đầu như gà mổ thóc, không dám không tin.

“Được rồi.” Nhìn xem ánh mắt rực rỡ, hàm chứa lệ quang của Mã Tương Vân, Kỉ Tình liền chậm rãi buông tay ra, nghiêm giọng ra lệnh:“Bây giờ, ngươi đứng dậy, lập tức cởi y phục ra cho ta.”

“Hả?” Vốn còn đang thấp thỏm không yên, nghe thấy yêu cầu này của Kỉ Tình, ‘bá’ một tiếng, sắc mặt Mã Tương Vân trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt kinh hoàng như nai con cũng lập tức nhìn chằm chằm vào y.

Cởi…y phục? Kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?

“Không thể, ta không thể làm như vậy!” Đứng trước danh tiết, Mã Tương Vân căn bản là không thể dễ dàng thuận theo như thế được. Đồng thời, trong lòng nàng cũng không nhịn được, bắt đầu phỏng đoán động cơ của nam nhân bên cạnh.

Chẳng lẽ, đối phương là hái hoa tặc, đã từng ái mộ nàng. Cho nên, hiện tại mới nhân lúc nàng vẫn chưa gả vào ma giáo, đến đây chiếm đoạt nàng?

Hoặc là, đối phương vốn dĩ là kẻ thù của giáo chủ ma giáo. Làm như vậy, là vì để trả thù hắn, để hắn mất mặt, mất hết danh dự?

Vô số suy đoán lướt qua não hải, nhưng cũng không ngăn được việc, Mã Tương Vân nghe thấy nam nhân lạnh lùng lên tiếng:“Ngươi không muốn sống, nhìn xem hôn phu và thân nhân của mình nữa sao?”

Kỉ Tình xin thề, đây là một câu nói thật lòng, cũng không phải là dùng để đe doạ Mã Tương Vân.

Thế nhưng, nhìn xem mỹ nhan trong nháy mắt liền xám xịt như tro tàn của nàng, Kỉ Tình liền biết, nữ tử này, chín phần mười lại đang suy diễn gì đó nữa rồi.

Tốt thôi, hiểu lầm liền cứ hiểu lầm, y cũng lười giải thích. Cứ xem như đây là một hiểu lầm thiện chí đi.

Nghe thấy lời ‘doạ dẫm’ của Kỉ Tình, Mã Tương Vân là thật sợ.

Đúng vậy, nàng không sợ chết. Thế nhưng, nàng lại không muốn làm liên luỵ đến thân nhân, đặc biệt là hôn phu của mình. Nếu không, nàng cũng đã không đồng ý gả cho ma giáo giáo chủ danh tiếng tồi tệ đó.

Rốt cuộc, sau khi đấu tranh tâm lý, nhìn xem nam nhân mặt mũi lãnh khốc, Mã Tương Vân cũng liền chậm chạp đưa tay, từng tầng lại từng tầng đem hỷ phục trêи người thoát ra.

Dù sao, trước sau gì cũng sẽ bị lăng nhục, đổi thành người nào cũng có gì khác nhau sao?

Chỉ mong bọn họ có thể rũ lòng thương hại, buông tha cho thân bằng hảo hữu của nàng…

“Đem mão phượng cởi xuống.”

Nhắm mắt lại, làm theo phân phó của Kỉ Tình. Cũng không lâu sau, Mã Tương Vân liền đã đem xiêm y cởi sạch, chỉ còn sót lại một tầng trung y mỏng manh, lờ mờ có thể nhìn thấy dáng người điệu nghệ ở bên trong.

Nếu Lục Dạ ở đây, hắn nhất định sẽ nhớ rõ, Kỉ Tình đã từng nói bản thân ưa thích kiểu nữ tử trước đột sau kiều. Bằng một phương diện nào đó tới nói, nữ tử đang mặc người ‘chém giết’ trước mặt này, chẳng phải liền là mẫu hình ưa thích của y sao?

Thế nhưng, Kỉ Tình cũng không phát hiện ra được, đứng trước thân thể xinh đẹp của nữ tử, y lại không có một chút tâm tư kiều diễm nào, ngay cả phản ứng sinh lý cũng không hề xuất hiện.

Đối với nam nhân mà nói, đây là một chuyện…rất không bình thường…

Chờ đợi mãi nhưng không thấy nam nhân hành động, đắn đo một lúc, Mã Tương Vân chung quy vẫn là mở mắt ra.

Chỉ là, đợi khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nàng lại không khỏi trợn tròn mắt, miệng nhỏ cũng khẽ nhếch lên vì ngạc nhiên:“Ngươi…”

Vốn đang đem hỷ phục mặc vào trêи người, oán thầm kϊƈɦ cỡ quá nhỏ, nghe thấy tiếng kinh hô của Mã Tương Vân, Kỉ Tình liền ngẩng đầu. Ngay sau đó liền may mắn chứng kiến được biểu cảm mắt chữ ơ, miệng chữ O của nàng.

Loại ánh mắt này rất kỳ quái, tựa như nhìn thấu hồng trần, lại tựa như tam quan đổ nát…

Hoặc thẳng thừng hơn một chút, thì lại càng giống như ánh mắt khi nhìn thấy…một tên biến thái
Bình Luận (0)
Comment