Bối Bối, cũng là công chúa nhỏ trong lòng ông.
Bên này, người bán hàng rong tinh mắt đã nhìn thấy Lâm Dũng đứng lại nhìn mình, hắn híp mắt, suy nghĩ một chút rồi cười nói: — "Vị đại ca này có muốn mua kẹp tóc tặng cho con gái anh không?"
Lâm Dũng nhìn người bán hàng rong một cái, hạ quyết tâm: — "Được".
Một lúc sau khi ông đi ra, trong tay đã cầm thêm một cái kẹp tóc xinh đẹp có màu hồng nhạt.
Lâm Dũng nhìn thế nào cũng cảm thấy màu hồng dịu dàng này rất thích hợp với con gái của ông.
Bối Bối nhất định sẽ thích.
Lâm Dũng cẩn trọng bỏ kẹp tóc vào túi, động tác rất cẩn thận, ông thu hồi nụ cười trên mặt, đi về phía phòng thuê.
-
Thời gian lại đẩy trở lại buổi sáng.
Lâm Bối Bối ngồi ở vị trí, rũ mắt nhìn bài thi Olympic Toán mới được phát, cô liếc qua một cái trong lòng rất nhanh đã có cảm giác tự tin, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Bởi vì đề thi này thật sự quá dễ!
Một tháng này, cho dù là ngày hay đêm, chỉ cần có được chút thời gian, Lâm Bối Bối sẽ tiến vào không gian học thần làm bài thi.
Hiện tại cô đã học xong toàn bộ chương trình tiểu học, cũng như kiến thức của kỳ thi Olympic Toán tiểu học, và sau nhiều lần giải câu hỏi, lúc đầu bài thi bị trượt nhưng sau đó lại đạt được 90 điểm.
Chưa một lần đạt được điểm tối đa, đối với cuộc thi Olympic Toán lần này Lâm Bối Bối vốn còn có chút lo lắng, không nghĩ tới bài thi này so với bài thi trong không gian học thần còn dễ hơn nhiều.
"009, tại sao độ khó của bài thi này và bài thi trong không gian lại khác nhau lớn như vậy?" — Lâm Bối Bối khó hiểu hỏi.
[ Nhảm nhí! Đây là không gian học thần, không gian học thần, không gian học thần! Chuyện quan trọng nói ba lần, là để bồi dưỡng cô thành một học thần, độ khó có thể giống như bên ngoài được ư? ]
Lâm Bối Bối chớp chớp mắt, cảm thấy 009 nói cũng đúng.
[ Được rồi, mau làm bài đi, lát nữa nếu dư thời gian thì cô còn phải vào học.
]
Mặc dù bây giờ Lâm Bối Bối đã học xong chương trình tiểu học và chương trình Olympic Toán, nhưng các phương diện khác còn phải tăng cường, ví dụ như sau này xuất hiện cuộc thi sáng tác gì đó, thi tiếng anh, thi đọc sách, thi thư pháp! Cũng không thể tạm thời nhòi nhét một cách vô ích, cho nên phải thừa dịp có thời gian, học tập trước, phải dốc hết toàn lực, phát triển thành một học thần toàn năng.
Sau đó bắt đầu học kiến thức trung học cơ sở, kiến thức ở trung học cơ sở không dễ như tiểu học, nội dung chương trình giảng dạy cũng nhiều hơn, cần phải giánh nhiều thời gian hơn để học tập.
Học thần là phải luôn luôn đi đầu.
Lâm Bối Bối bình tĩnh lại, bắt đầu làm đề.
Các câu hỏi trắc nghiệm gần như có thể đưa ra lựa chọn mà không cần suy nghĩ nhiều.
Với những câu hỏi dài phía sau mặc dù đề khác nhau nhưng cùng loại, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đưa ra đáp án.
Sau khi làm xong toàn bộ Lâm Bối Bối lại kiểm tra lại hai lần.
Xung quanh vẫn chưa có ai nộp bài thi, Lâm Bối Bối cũng không muốn giao nhanh như vậy, chỉ mới qua nửa tiếng mà thôi.
Đặt bài thi sang một bên, Lâm Bối Bối nằm sấp trên bàn, ý thức tiến vào không gian học thần, bắt đầu học tập!
Giám thị coi thi ở trên bục giảng vừa vặn nhìn thấy một màn này thì lắc đầu.
Lúc này chỉ mới qua có nửa tiếng đã lập tức từ bỏ không làm nữa?
Cho dù không biết làm cũng nên xem thử chứ, vậy mà cứ thế nằm sấp ra bàn ngủ?
Thái độ của học sinh này không được, xem ra phải phản ánh tình huống này với giáo viên trường tiểu Hòa Miêu mới được.
-
"Bối Bối, cậu làm bài thi được không?" — trở lại trường tiểu học, bạn học Thẩm Bân Bân ngồi cùng bàn hỏi.
.