Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 41


Nhưng ông vẫn đến.
Bởi vì ông muốn cung cấp cho con gái của mình một nền giáo dục tốt hơn, không muốn con gái là người mù chữ giống như ông, thế nên ông đã làm việc rất chăm chỉ nhiều năm như vậy.
Hiện tại nhìn phòng học sáng ngời này, nhớ lại thành tích hiện giờ của Lâm Bối Bối, ông càng cảm thấy lựa chọn lúc trước vô cùng chính xác.
"Cha, cha đang nghĩ gì vậy?" — Thấy cha có vẻ như đang ngẩn người nhìn phòng học, Lâm Bối Bối hỏi.
Lâm Dũng hoàn hồn, lắc đầu nói: — "Không có gì.

Đúng rồi, con ngồi ở đâu?"
Rõ ràng Lâm Bối Bối đã nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của cha, nhưng cô cũng không hỏi mà chỉ nói với cha vị trí của mình.
Sau khi tham quan lớp học, Lâm Bối Bối lại dẫn Lâm Dũng đi tham quan khuôn viên trường.
Lâm Dũng nhìn rồi không ngừng gật đầu, rõ ràng là rất hài lòng với trường học.
Lâm Bối Bối thấy có chút chua xót, cô học ở đây năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên cha đến trường của cô.

Lúc trước Lâm Dũng lựa chọn trường cho Lâm Bối Bối, ông vẫn còn chưa quen thuộc với những trường tiểu học này, hơn nữa ông biết, nếu muốn cho Bối Bối học ở trường tốt hơn thì ông phải có một khoảng phí vay mượn, vì thế khoảng thời gian đó ông đã liều mạng đi vác gạch.
Chuyện lựa chọn trường học cho con gái đành nhờ em gái, sau đó Lâm Dũng muốn tới trường tham gia họp phụ huynh, nhưng Lâm Bối Bối không cho.
"Cha ơi, chúng ta về lớp đi, nếu cha muốn xem thì sau này khi họp phụ huynh xong con sẽ dẫn cha đi xem".
"Thật sao?"
Lâm Dũng rất vui vẻ.
Ông vui không phải vì có thể đi tham quan trường học, mà là ý tứ trong lời nói của Bối Bối, không phải ý nói là sau này ông còn có thể tham gia họp phụ huynh của Bối Bối sao?
Vốn ông còn tưởng rằng chỉ có cơ hội này, không nghĩ tới...
Mặc dù Lâm Dũng đã cố gắng áp chế, nhưng trên khuôn mặt ngăm đen của ông vẫn lộ ra nụ cười.
Thời gian trôi qua từng chút một, học sinh và phụ huynh trong trường cũng dần nhiều hơn.
"Bối Bối".

— Xa xa truyền đến một thanh âm gọi tên cô.

Lâm Bối Bối quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bạn cùng bàn Thẩm Bân Bân đang chạy về phía cô, sau lưng cậu ấy còn có một người đàn ông giống cậu ấy đến bảy tám phần, không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là cha của Thẩm Bân Bân.
"Bối Bối, sao cậu đến sớm thế".
"Ừm, cậu với cha cậu cũng tới rồi".

— Tuy rằng tuổi tác tâm lý giữa hai người chênh lệch tương đối lớn, nhưng Lâm Bối Bối vẫn rất thích người bạn cùng bàn Thẩm Bân Bân này, bất quá chỉ như là trưởng bối thích tiểu bối mà thôi.
"Cháu chính là Lâm Bối Bối à? Chú đã nghe con trai chú nhắc tới cháu".

— Nói xong, ông Thẩm lại nhìn về phía Lâm Dũng có chút căng thẳng ở bên cạnh, cười nói: — "Anh đây chắc là cha của Lâm Bối Bối, con gái anh thật sự rất thông minh, đã giành được giải nhất cuộc thi Olympic và viết văn toàn thành phố, nghe nói ba môn thi cuối kỳ đều đạt điểm tuyệt đối".
"Đúng, đúng, tôi là cha của Bối Bối, tôi tên Lâm Dũng.

Bối Bối nhà tôi nào có tốt như anh nói, nhưng mà Bối Bối thật sự rất thông minh".
Mỗi khi nhắc đến Bối Bối, mà cha Thẩm còn khen Bối Bối, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt Lâm Dũng, trong lòng càng thêm vui vẻ, nói đến Bối Bối thì ông có rất nhiều thứ để nói.
Vì thế hai người cha cứ như vậy bắt đầu nói đến con cái của mình, đương nhiên đối với Lâm Dũng mà nói ông sẽ khen ngợi con gái của mình nhiều hơn, theo ông thấy thì Bối Bối nhà ông chỗ nào cũng tốt.
Ông Thẩm có EQ tốt, rất biết cách nói chuyện, hơn nữa gần đây con trai bị Lâm Bối Bối lây chút hứng thú học tập, Lâm Bối Bối cũng thường xuyên giúp đỡ Bân Bân trong việc học nên thành tích cuối kỳ lần này của Bân Bân đã cao lên không ít..

Bình Luận (0)
Comment