Chuyện sau đó đã được đám người Kỷ Thiều xử lý sạch sẽ.
Đây là lý do tại sao những thế lực khác, bao gồm cả phòng tuần bộ đều không nhúng tay, bởi vì nhúng tay, là làm mất mặt Nhan gia, là gián tiếp cho rằng Nhan gia không có khả năng giải quyết. Thượng Hải thoạt nhìn như được hình thành bởi đủ loại bang phái tam giáo cửu lưu[1], long xà hỗn tạp[2], nhưng thật ra ranh giới giữa các thế lực lại vô cùng rõ ràng,
Nhan gia hành động rất nhanh, cho dù đã im hơi lặng tiếng[3] suốt ba năm nay,
Lần này ra tay, thế mà vẫn tàn nhẫn không khác gì ba năm trước.
Tại sảnh đường ca vũ thăng bình, có một người rời đi để bước lên tầng hai, người đó đứng trước một cánh cửa được bài trí xa hoa, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi người bên trong căn phòng lên tiếng, hắn mới dám đi vào.
"Thất gia."
Nam nhân tuấn mỹ với phong thái nho nhã trước mắt này chính là Tần Thất gia làm mưa làm gió ở bến Thượng Hải, kể cả thành viên chính phủ cũng phải nhượng bộ ba phần, Tần Vũ.
Người đi vào nói về chuyện của Nhan gia với Hồng Thạch Bang, bắt đầu từ việc Triệu Tứ Hải muốn mời đoàn kịch nổi tiếng nhất Thượng Hải biểu diễn, cho đến kết cục là Triệu Tứ Hải vốn dĩ đang nằm trong bệnh viện bị ép buộc lên thuyền, tường tận không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
"Ta biết rồi." Tần Vũ nhắm mắt lại, tùy ý gật đầu.
Người kia thông minh tự động lui xuống.
Không biết trôi qua bao lâu, lâu tới mức người đứng phía sau Tần Vũ tựa như trở thành một phần của bóng đêm, Tần Vũ mới mở mắt, "Hình như Nhan lão bản sẽ lên đài một lần vào tháng ba đi."
Người đứng phía sau hắn, đồng thời là trợ thủ đắc lực nhất từ trước đến nay của hắn, Thẩm Yếu lên tiếng, "Đúng vậy, nghe nói được ấn định vào ngày ba tháng ba."
"Lúc đó nhớ chuẩn bị một phần lễ vật." Tần Vũ hơi dừng lại một chút, sau đấy nói tiếp, "Nhân tiện mua cho ta một vé luôn."
Thẩm Yếu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì ngoại trừ mấy buổi biểu diễn ở Bắc Bình, chỉ cần Nhan lão bản lên đài tại Thượng Hải, Thất gia ít nhiều gì đều sẽ tham dự một hồi.
Thành ra hắn cũng có thể thơm lây.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Nhan lão bản không phải là ở trên sân khấu của Nhan gia, mà là tại một sự kiện trang trọng thuộc về các đại lão ở Thượng Hải, bản thân Nhan lão bản rất xinh đẹp, cho dù mặc nam trang cũng không thể khiến cho sự mỹ lệ của nàng giảm sút, ngược lại để lộ một loại khí chất khác của nàng, so sánh với những người kia, nàng tựa hồ có vẻ lười nhác, không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, giống như đang tùy tiện tản bộ vậy, nhưng mọi người xung quanh lại không dám bất kính với nàng.
Ngay cả Thất gia cũng chỉ ngây người trong chớp mắt, sau đó vẫn luôn duy trì thái độ thật cẩn thận đối đãi với đối phương.
Cuối cùng không hiểu sao bọn họ lại quen biết nhau, càng ở bên nhau lâu, bọn họ càng cảm thấy nàng vừa phức tạp vừa thần bí.
Lúc ấy Thẩm Yếu không hiểu, cho đến khi hắn tận mắt chứng kiến Nhan Phượng Thanh lên đài.
Có thể nói Nhan Phượng Thanh uyển chuyển hí khang trên sân khấu mới là "Phượng Hoàng" kinh diễm chúng sinh danh xứng với thực.
Thẩm Yếu chưa từng nghĩ tới hai thái cực khác nhau như vậy lại tồn tại trong cùng một con người, một thái cực phong hoa tuyệt đại, một thái cực lạnh lùng tàn nhẫn, thời điểm hiển lộ mũi nhọn sẽ khiến cho người ta nhịn không được kinh tâm động phách[4].
Nhưng không thể phủ nhận là bởi vì một lần tham dự buổi biểu diễn của Nhan lão bản, mà hắn cũng ngứa tay muốn nâng đỡ mấy con hát, chẳng qua chỉ là muốn thôi, nếu như để Thất gia biết, chắc chắn hắn sẽ không có kết quả tốt,
Hơn nữa ai có thể so sánh với "Phượng Hoàng" đây.
Vậy nên mỗi khi Nhan gia ấn định lịch trình, Thẩm Yếu đều mong chờ được tham dự cùng với Thất gia, cho dù hắn không hiểu kinh kịch cũng vẫn cảm thấy mãn nhãn, tuy rằng có đôi lúc giá vé của Nhan gia khiến cho hắn không thể không kinh hãi.
Nhan gia thật là biết cách kiếm tiền nha, Thẩm Yếu thở dài một hơi, bọn họ cực khổ dốc hết sức làm việc cũng không làm ra nhiều tiền bằng một buổi biểu diễn của Nhan lão bản, đây là chưa nhắc đến lễ vật của những người yêu thích nàng, còn có không ít đồ cổ quý giá của các vị khách tới từ nước ngoài.
Người của Nhan gia chắc hẳn ngày nào cũng cười không khép được miệng.
Mặc dù một buổi biểu diễn của Nhan lão bản ngàn vàng khó cầu, nhưng một tấm vé đắt như vậy, cũng không thể thiếu một phần công sức của bọn đầu cơ.
Thẩm Yếu thường xuyên nhịn không được phun tào với các huynh đệ, bọn đầu cơ của Thượng Hải quả thực quá độc ác, độc ác hơn cả đám người uống máu kẻ thù như bọn họ. Chẳng qua đây đã là quy củ, cho dù có tiêu diệt bọn đầu cơ này, thì cũng sẽ có bọn đầu cơ khác xuất hiện, ích lợi ấy à, ở trước mặt nó, sinh tử chẳng là gì.
Thất gia ngược lại không hề nhíu mày dù chỉ một chút.
Cuộc sống của Thất gia vốn dĩ rất nhàm chán, hiện tại khó khăn lắm mới có được một thú vui cố định. Mà thật ra không chỉ có Thất gia, các quan to hiển quý ở Thượng Hải có ai không xem việc được tham dự buổi biểu diễn của Nhan lão bản như vinh dự chứ, mỗi lần bước vào Nhan gia hắn chỉ cần liếc mắt là có thể bắt gặp vài vị đại nhân vật.
Kỳ thực về Nhan gia, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, chỉ là không có nói ra thôi, ở Nhan gia, bọn họ là khách nhân, không hơn không kém, nên sẽ không ai mượn cơ hội này để hàn huyên với Nhan Phượng Thanh, vô tình gặp mặt cũng sẽ theo lễ xưng nàng là Nhan lão bản.
Loại tâm tư đó cũng dễ hiểu.
Trầm mê diễn xướng rốt cuộc vẫn tốt hơn làm trời làm đất, tranh địa bàn đoạt thế lực với bọn họ.
Tâm tư của Thất gia và tâm tư của bọn họ khác nhau, ít nhất là bản thân Thẩm Yếu suy nghĩ như vậy, nếu như Nhan Phượng Thanh chỉ đơn thuần là "Phượng Hoàng", thì có lẽ mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cho dù là toàn bộ Hồng Thạch Bang cũng sẽ không thể động vào nàng.
Chẳng qua ý niệm này, Thẩm Yếu chỉ dám âm thầm độc thoại nội tâm[5].
Bằng không để lộ ra ngoài, e rằng người của Nhan gia sẽ trực tiếp chôn sống hắn lúc nửa đêm.
"Nhan lão bản không lộ diện, nhưng thủ hạ dưới trướng của nàng ra tay tàn nhẫn không khác gì nàng nha." Thẩm Yếu cười nói, "Lần này chắc là cũng có thể cảnh tỉnh không ít người đi."
Chẳng qua chỉ là không tranh không đoạt một thời gian và chạy đến Bắc Bình hơn nửa năm, vậy mà lại có kẻ ngu ngốc cho rằng người ta điệu thấp là dễ bắt nạt.
Tần Vũ đột nhiên lên tiếng, "Hai người kia, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Hắn đang ám chỉ hai người thực hiện nhiệm vụ lần này của Nhan gia, Kỷ Thiều và Đoạn Phỉ.
Trải qua sự việc lần này, hai người đó lại có thêm thanh danh hung thần trên giang hồ.
Thẩm Yếu đã xem xét thi thể của đám người Hồng Thạch Bang, thành thật trả lời, "Kỷ Thiều thì có thể ngang tài ngang sức, còn Đoạn Phỉ, ta không chắc chắn."
Tuy rằng chưa từng giao thủ, nhưng Thẩm Yếu vẫn biết Đoạn Phỉ lợi hại như thế nào, Nhan gia rộng lớn như vậy mà vẫn không đủ để cho hắn luyện tập, lần nào muốn luyện tập hắn cũng phải chạy tới ngoại thành.
Chưa kể Thẩm Yếu nghe nói hắn từng xảy ra xung đột với một người, đối phương vừa giương súng, Đoạn Phỉ không nói hai lời đã trực tiếp làm hỏng súng của người kia, đương nhiên cuối cùng người đấy cũng không có kết cục tốt, vùng đất như Thượng Hải, sao có thể tùy tùy tiện tiện động vào súng chứ. Vô luận là rồng hay là hổ, đã đến đây thì phải tuân theo quy tắc của nơi đây. Không được nổ súng là quy củ từ thuở sơ khai, có thể mang theo súng, nhưng không thể tùy ý sử dụng, nếu cứ một lời không hợp liền khai hoả, thì Thượng Hải làm gì có chuyện bình yên như bây giờ.
***
Kỳ thực thì giải quyết Hồng Thạch Bang, bức bách Triệu Tứ Hải rời khỏi Thượng Hải, Kỷ Thiều và Đoạn Phỉ chỉ cần hai ngày là đủ rồi.
Nhưng Nhan gia vẫn chưa mở cửa đón khách, đơn giản là bởi vì Nhan gia đã sớm có tiền lệ, một ngày cuối cùng, là để rửa sạch mùi máu.
Thu Linh đưa tay lên vuốt tóc, trên mái tóc của nàng là một cái kẹp tóc hình hoa tường vi màu trắng, hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám màu chu sa, dáng vẻ quyến rũ, nàng ngồi một chỗ, mỉm cười để lộ hai bên má lúm đồng tiền, "Ta đã phái người chuẩn bị nước vỏ bưởi và cháo bát bảo cho các ngươi rồi đấy."
"Tốt như vậy?" Đoạn Phỉ nghi ngờ lên tiếng, ngay cả Kỷ Thiều cũng nhịn không được ngạc nhiên, từ khi nào mà một gia hoả luôn độc lai độc vãng[6] lại trở nên săn sóc tỉ mỉ như vậy. Chẳng lẽ là do Nhan gia có thêm một đứa trẻ, nên nàng trưởng thành?
Khoé miệng của Thu Linh hơi nhếch lên, "Ta đây là nể mặt các ngươi hành sự không tồi, hơn nữa ta không phải là đang kéo gần khoảng cách với các ngươi, ta chỉ muốn làm Thanh tỷ vui thôi."
Luận thủ đoạn tranh sủng, ai dám so sánh với nàng.
"Lát nữa nhớ phái thêm mấy người nấu nước lá bưởi vệ sinh dọn dẹp toà nhà một chút, xua đuổi vận xui đó." Thu Linh lớn tiếng chỉ huy, phân công nhiệm vụ cho mọi người.
Lần này đi ra ngoài có vài người bị thương, chẳng qua đều là thương nhẹ, bản thân Nhan gia lại có thuốc đặc trị dành cho các vết thương, hiệu quả hơn hẳn thuốc của mấy vị đại phu đã hành nghề mấy thập niên kia nên không đáng lo. Còn về Đoạn Phỉ và Kỷ Thiều, hai người sở hữu thân thủ tốt nhất càng là không có vấn đề gì, Đoạn Phỉ thăm hỏi những huynh đệ bị thương xong liền đưa Nhẫn Đông đi chơi.
Kỷ Thiều thì chịu trách nhiệm báo cáo với Nhan Phượng Thanh.
Mi mục như hoạ, thủy quang liễm diễm, xinh đẹp vô ngần. Tựa như dáng vẻ khi bọn họ gặp nàng năm ấy, thời gian tựa hồ vẫn luôn thiên vị nàng như vậy, Kỷ Thiều nghĩ thầm.
Đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Thiều làm loại chuyện này.
Nhan Phượng Thanh từng cho Kỷ Thiều cơ hội rời đi, hắn rất ưu tú, ưu tú đến mức Nhan Phượng Thanh cũng thưởng thức, nàng trầm mê diễn xướng, cũng đã xác định sẽ ở lại nơi đây cả đời, cho dù nàng là người thu nhận Kỷ Thiều, nàng cũng không có tư cách ngăn cản Kỷ Thiều đi tới tương lai. Đối với những người khác trong Nhan gia cũng là như thế.
Không cưỡng cầu, càng không hy vọng báo đáp.
Kỳ thực trước kia Nhan Phượng Thanh không nghĩ tới mọi việc sẽ trở nên như bây giờ, thôi thì xem như trời xui đất khiến[7] đi, ai bảo hiện tại là thời kỳ loạn lạc chứ, không có thế lực của chính mình, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải không ít phiền toái,
Còn nhớ khi nàng vừa mới xuyên không, Nhan gia vẫn chỉ là một đoàn kịch nhỏ, mỗi tháng phải nộp vài phần doanh thu làm chi phí bảo hộ cho mấy kẻ du côn vô lại, bang phái tổ chức ở chỗ này.
Nếu Nhan Phượng Thanh muốn phát triển đoàn kịch, thì ngoại trừ xây dựng bên trong, nàng cũng phải có biện pháp đảm bảo ổn định bên ngoài, nên ban đầu nàng lựa chọn vài bang phái có năng lực một chút, sau đó đoàn kịch tích lũy được một số tiền, nàng liền trực tiếp mua hẳn toà nhà hiện giờ.
Về người của mấy bang phái kia, nàng chỉ đuổi đi và tịch thu những thứ bọn họ đã cướp đoạt, có lẽ là bởi vì thói ở sạch của thế giới trước, nên phàm là người từng vấy máu hay làm việc ác, nàng đều không có tâm tư giáo hoá, ngược lại bắt đầu huấn luyện người của đoàn kịch, lúc đó đoàn kịch không có nhiều người lắm, thành ra nàng lại thu nhận một số cô nhi, có người nhỏ tuổi như Đoạn Phỉ, cũng có người đã hiểu chuyện như Thu Linh và Kỷ Thiều.
Danh khí càng lớn, phiền toái càng nhiều, mỗi lần giải quyết xong một phiền toái Nhan gia lại có vẻ lớn mạnh hơn vài phần, cuối cùng dần dần biến thành cục diện này.
Nàng thật sự không nghĩ tới.
9526: "...... Ký chủ, ta cũng không nghĩ tới."
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Võ công mà mọi người trong Nhan gia đang học tập là do Nhan Phượng Thanh dạy dỗ, đồng thời cũng là một trong mấy môn võ công nàng nghĩ ra sau khi suy xét trạng huống của thời đại hiện tại.
Đối với một người đã từng xé rách hư không mà nói, tự nghĩ ra vài quyền pháp đao pháp không phải là việc khó.
Tuy rằng thời đại này đã có súng ống đạn pháo, nhưng không có nghĩa là võ công hoàn toàn vô dụng, ví dụ tiêu biểu nhất là súng không có tác dụng gì với nàng. Hơn nữa nơi vũ khí nóng có thể phát huy tác dụng chân chính không phải ở đây, mà là quân đội.
Thời thế loạn lạc, quân phiệt có chia bè kết phái[8] nhưng vẫn chưa đến mức hỗn chiến lưỡng bại câu thương[9], ngược lại khắc chế lẫn nhau, bộ máy chính phủ cũng không phải không có tác dụng, một khi ngoại xâm xuất hiện, hai bên thông thường sẽ đồng tâm nhất trí[10] đẩy lùi địch nhân trước, rồi tiếp tục đấu đá nội bộ sau.
Chưa kể bởi vì không có bế quan tỏa cảng[11], nên vô luận là trình độ khoa học kỹ thuật hay tri thức trong nước đều vẫn giữ nguyên vị trí hàng đầu thế giới, chế độ quân chủ[12] bị xoá bỏ cũng không hề gây ảnh hưởng xấu tới quốc gia, thành ra cho dù ngoại quốc có dã tâm cũng sẽ không dám vọng động, mà quốc nội lại bởi vì chưa thống nhất, tạm thời vô pháp đi làm thực dân xâm lược các nước bên ngoài.
Nói đi nói lại, tổng thể vẫn là tốt.
Nhan Phượng Thanh từng thử suy đoán thời cục, dựa theo góc nhìn chủ quan của nàng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, xu hướng trong vòng 50 năm nữa sẽ là hoà bình thống nhất.
Đương nhiên Nhan Phượng Thanh cũng không định can thiệp, nàng chỉ muốn diễn xướng mà thôi.
***
Tuyết tan, lập xuân,
Nhan Phượng Thanh vốn dĩ luôn làm tổ trong Nhan gia ấm áp nay cũng bắt đầu ra cửa, đầu tiên là khởi hành đến mấy cơ sở phúc lợi xã hội của Thượng Hải, các nữ tu sĩ và viện trưởng của mấy cơ sở phúc lợi xã hội kia vô cùng quen thuộc với Nhan Phượng Thanh, bởi vì cơ hồ tám phần cơ sở phúc lợi xã hội trên toàn Thượng Hải không phải do Nhan lão bản xây dựng thì cũng là có đầu tư.
Từ lúc bắt đầu giúp đỡ xây dựng vài cơ sở phúc lợi xã hội, Nhan gia rất hiếm khi thu nhận cô nhi, những người có thể lưu lại như Nhẫn Đông vẫn là bởi vì Đoạn Phỉ ăn vạ Nhan Phượng Thanh.
Vào mấy năm trước, Nhan Phượng Thanh đã sớm không còn phải lo lắng về tiền, đừng tưởng Kỷ Thiều chỉ là một nhân viên thu chi, hắn không phải là nhân viên thu chi của một mình đoàn kịch đâu.
Nhiều năm trước, Nhan gia đã không cần dựa vào đoàn kịch, dưới thủ đoạn của Nhan Phượng Thanh, Nhan gia nắm giữ không ít doanh nghiệp đồng ruộng nhà ở, mà những thứ này, nàng đều giao cho Kỷ Thiều và Thu Linh xử lý.
Cho nên mặc dù Nhan Phượng Thanh không thường xuyên lên đài, thì tốc độ tích lũy tài phú của nàng vẫn cực kỳ kinh người, khiến cho người ta vừa thèm thuồng vừa tiếc hận, có bản lĩnh như vậy cư nhiên còn trầm mê diễn xướng.
Đối với mấy lời nghị luận đó, Nhan Phượng Thanh tỏ vẻ, cho dù không thường xuyên lên đài, danh khí của ta vẫn lớn hơn các ngươi.
Tại thời điểm mọi người đang tranh địa bàn đoạt thế lực, thanh danh của Phượng Hoàng đã lan truyền khắp đại giang nam bắc, sở hữu vô số người hâm mộ.
Ngay cả người của Nhan gia cũng đã quen với ngày tháng thanh tĩnh, không màng thế sự, giang hồ xảy ra chuyện gì chẳng liên quan đến bọn họ.
Người có thể lưu lại Nhan gia đương nhiên là đi theo Nhan Phượng Thanh, hoặc là giống như Kỷ Thiều, xem việc báo ân nàng là việc quan trọng nhất.
Trước đây từng có người muốn thoát ly tự lập môn hộ, Nhan Phượng Thanh cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần không làm việc ác không gây họa, nàng đều không quan tâm, mà những người phiêu bạt khắp thiên hạ đó lại không quên gửi tặng một phần lễ vật về Nhan gia vào sinh thần ngày lễ ngày tết, kỳ thực Thu Linh ghét bỏ muốn vứt đi, chẳng qua bởi vì Thanh tỷ đã dặn dò, nên nàng mới miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhan Phượng Thanh không quá để tâm đến mấy phần lễ vật đấy, nhưng nếu bọn họ đã có tâm ý, thì nàng cứ bảo quản thật tốt là được.
......
Cố Uyển Uyển không nghĩ tới bản thân chỉ ngủ một giấc liền xuyên đến thời dân quốc, xuyên không thì thôi đi, lại còn xuyên thành tiểu tức phụ đại môn bất xuất nhị môn bất mại[13] ở một thị trấn nhỏ tại Giang Nam, tiểu tức phụ này trùng tên trùng họ với nàng, năm nay hai mươi, nhỏ hơn nàng hai tuổi, đã kết hôn 5 năm, quả nhiên là cách xử lý của chế độ phong kiến, hãm hại thiếu nữ vị thành niên nha. Cố Uyển Uyển nhịn không được cảm thán.
Mẹ chồng là một cái ấm sắc thuốc, cho dù có nha hoàn cũng vẫn một hai muốn con dâu hầu hạ, kết hôn chưa được nửa năm trượng phu đã xuất ngoại du học, sau khi Cố Uyển Uyển tiếp thu ký ức xong, tức khắc sinh ra dự cảm bất hảo.
Vận khí tốt một chút, nàng sẽ phải tương kính như tân[14] cùng một nam nhân xa lạ, chưa nhắc đến khả năng cưới trước yêu sau cao bao nhiêu, cho dù đối phương có đẹp trai, nàng cũng không thể chung chăn chung gối[15], sinh nhi dục nữ ngay lập tức được.
Huống chi thông qua ảnh chụp, vị trượng phu kia của nàng rõ ràng không hề đẹp trai, Cố Uyển Uyển đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân hiện đại nghĩ thầm.
Còn xui xẻo, nàng sẽ biến thành vật hy sinh của thời đại này, bị dòng chảy lịch sử cuốn đi như một đống rác, nếu thật sự có một ngày như vậy, e rằng Cố Uyển Uyển sẽ trực tiếp nói tục.
Ngươi mới là rác, cả nhà ngươi đều là rác.
Luận tư tưởng tiến bộ, ta chính là sinh viên được hưởng nền giáo dục của thế kỷ 21, ta đây chưa ghét bỏ các ngươi, các ngươi cũng dám ghét bỏ ta.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cả gia đình chồng và sự áp bức của mẹ chồng, Cố Uyển Uyển dường như đã đứng bên bờ vực sụp đổ, nàng bức thiết hy vọng vị trượng phu trên danh nghĩa kia của nàng có thể nhanh chóng trở về, ném một phong hưu thư vào mặt nàng.
Có lẽ là Cố Uyển Uyển triệu hoán trời cao,
Mạnh Hoài Lễ xuất ngoại du học ở châu Âu, vùng đất của những giá trị tư tưởng và nghệ thuật, luôn tự xưng là nhân sĩ của thời đại mới đã trở về, hơn nữa còn không hề do dự lên án chỗ đáng ghê tởm của việc ép duyên, lấy lý do muốn theo đuổi tình yêu đích thực để vứt bỏ người vợ hợp pháp của chính mình.
Cố Uyển Uyển nhịn không được rơi nước mắt, vui mừng đến mức rơi nước mắt.
Tuy rằng cực kỳ cảm tạ Mạnh Hoài Lễ, nhưng riêng chuyện lấy lại của hồi môn[16] và bồi thường tổn thất về tinh thần, Cố Uyển Uyển không nương tay một chút nào, song thân và thân thích của Mạnh gia vừa phỉ nhổ hành động của Mạnh Hoài Lễ, vừa mạnh mẽ phản đối việc Cố Uyển Uyển mang theo của hồi môn và nhiều tiền hơn về nhà mẹ đẻ.
Tính tình của Mạnh Hoài Lễ thanh cao, căn bản là không để bụng tiền tài, cũng thập phần khinh thường dây dưa về phương diện này, vô cùng hào phóng chuyển giao, thậm chí còn chuyển giao nhiều hơn tưởng tượng của Cố Uyển Uyển, theo lời của hắn là bây giờ nhận tiền rồi, thì mai sau không được tiếp tục tìm đến hắn hoặc tự xưng là vợ trước của hắn.
Trong lòng Cố Uyển Uyển bĩu môi, ta vẫn còn trẻ, chúng ta tốt nhất là đoạn tuyệt sạch sẽ, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta đi.
Sau khi lấy được tiền xong, Cố Uyển Uyển lập tức mua vé tàu hỏa, khởi hành ngay trong ngày.
Về nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, nội tâm Cố Uyển Uyển ha hả, nàng chịu nhiều đau khổ ở Mạnh gia bao nhiêu năm như vậy, người của Cố gia cũng chưa từng chủ động đến thăm nàng một lần.
Đừng có trách nàng lương bạc, nàng đã chịu hết nổi loại tư tưởng bảo thủ của chế độ phong kiến này rồi, chưa kể nguyên quán của nguyên chủ còn có tập tục bó chân[17], cũng may trước khi thành hôn Cố Uyển Uyển nghe nói trượng phu không thích con gái bó chân, nên mới được người trong nhà buông tha.
Nhưng cho dù như thế, trên đôi chân của nguyên chủ vẫn có không ít vết sẹo, Cố Uyển Uyển nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Trong tương lai, nếu như Cố gia xảy ra chuyện, nàng chắc chắn sẽ hỗ trợ một phần, còn nếu bọn họ cứ nhất quyết muốn nàng trở về làm một đứa con gái ngoan, sau đó tiếp tục bị manh hôn ách giá, vậy thì quên đi, Cố Uyển Uyển không có cảm giác áy náy với nguyên chủ, lại không phải bản thân nàng muốn xuyên không, phải biết rằng nàng còn đang sống yên ổn ở hiện đại đấy.
Điểm đến cuối cùng của Cố Uyển Uyển là Thượng Hải, không có cách nào khác, thời điểm mua vé, đại đa số địa phương không phải nàng không biết thì cũng là chữ Hán phồn thể[18], nơi duy nhất có vẻ quen thuộc chính là Thượng Hải.
Đối với Thượng Hải của thời đại này, Cố Uyển Uyển vẫn có một chút chờ mong.
Tới địa phận của Thượng Hải, Cố Uyển Uyển trực tiếp kinh ngạc đến mức ngây người.
Có lẽ nó không tiên tiến, không được cẩn thận quy hoạch như thời kỳ hiện đại, nhưng nó lại sở hữu loại phong vị độc quyền của thời đại này, phong hoa trác tuyệt, ngợp trong vàng son.
Chẳng trách được xưng là Minh Châu phương Đông, bất dạ thành[19] trên biển.
Người nhà quê Cố Uyển Uyển không khiến cho người khác chú ý, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Chẳng qua Cố Uyển Uyển rốt cuộc vẫn là sinh viên, vừa thiếu kỹ năng sống[20] vừa không đủ hiểu biết về thời đại này, một nữ tử độc thân từ nơi khác đến Thượng Hải, kể cả khi không rõ nàng có bao nhiêu tiền, thì cũng có thể chắc chắn nàng là một con dê béo múp.
Cũng may vận khí của nàng không tệ, vừa hay đụng phải Thẩm Yếu cùng với Tần Thất gia Tần Vũ.
Đại khái là Nhan lão bản thường xuyên làm việc thiện, thanh danh vang dội, thành ra một số đại lão của Thượng Hải cũng không cam lòng, bắt đầu khua chiêng gióng trống[21] làm việc thiện, hôm nay Thẩm Yếu còn nhắc đến bọn họ với Thất gia, Nhan lão bản người ta là nhiều tiền không có chỗ tiêu, đâu có hư trương thanh thế[22], bên ngoài phù hoa bên trong chơi cả thủ đoạn để cắt xén giống như bọn họ.
Thời điểm nhìn thấy Cố Uyển Uyển bị mấy tên lưu manh bám đuôi, Thẩm Yếu nhất thời sinh ra thiện niệm,
Ngẫm lại cũng có chút nực cười, không ngờ một người bình thường uống máu kẻ thù, độc ác tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ du côn vô lại nào như hắn vậy mà lại có những giây phút mềm lòng. Thất gia cũng không ngăn cản hắn, mặc kệ hắn cứu người.
Cố Uyển Uyển vừa khống chế sự sợ hãi cảm ơn Thẩm Yếu, vừa tò mò quan sát Tần Vũ đang ngồi trong xe.
"Nhìn cái gì, ngài ấy là Thất gia của nhà chúng ta." Thẩm Yếu cảnh cáo.
Cố Uyển Uyển nhịn không được si mê, "Thất gia nhà ngươi thật đẹp trai." Đẹp hơn Mạnh Hoài Lễ kia nhiều, quả nhiên là mỹ nam tử thời dân quốc hàng thật giá thật.
***
Ngày ba tháng ba, so sánh với lần trước, buổi biểu diễn ngày hôm nay của Nhan gia càng thêm long trọng.
Một số đại nhân vật thường ngày chỉ xuất hiện trên báo chí hoặc trong lời đồn đều tham dự, không chỉ như thế, mà còn có từng phần lễ vật không ngừng được đưa vào, lễ vật của người đến sau lớn hơn lễ vật của người đến trước, khiến cho người ta không thể không cảm thán về độ nổi tiếng của Nhan lão bản.
Có người cả kinh, "Kia có phải là Tần Thất gia không."
Người bên cạnh hắn cố ý hạ thấp âm thanh, "Ngoại trừ người đó, thì còn có thể là ai."
"Đại kinh tiểu quái[23], có lúc nào Nhan lão bản lên đài mà Tần Thất gia không tham dự một hồi đâu." Chẳng qua lần này có vẻ có hơi nhiều đại nhân vật tham dự, cũng may vị trí của mấy đại nhân vật đấy đều là ở trên tầng, người bình thường như bọn họ sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng.
Tần Vũ, Tần Thất gia, sự có mặt của hắn gây ra chấn động không nhỏ, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nếu không có Nhan Phượng Thanh, hắn đại khái chính là nhân vật truyền kỳ nhất Thượng Hải, kỳ thực người được chỉ định thừa kế gia nghiệp vốn dĩ là tam ca của hắn, kết quả tam ca của hắn bị ám sát, trực tiếp bỏ mình, trong những giây phút cuối đời, gia chủ tiền nhiệm của Tần gia, cũng là phụ thân của Tần Vũ giao lại toàn bộ sản nghiệp cho hắn, mà Tần gia ở trong tay hắn cũng nhanh chóng lớn mạnh, trở thành thế lực đứng đầu hắc bạch lưỡng đạo ở Thượng Hải, nhận xét một câu phiên vân phúc vũ cũng không quá lời.
Lúc Cố Uyển Uyển biết mấy chuyện này, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ không thôi.
Hiện tại nàng đã không còn mang theo dáng vẻ tiểu gia Bích Ngọc[24] giống như thời điểm mới đến, ngược lại ăn diện âu phục màu trắng đúng mốt, đứng phía sau Tần Vũ cùng Thẩm Yếu, đôi mắt xinh đẹp nhịn không được quan sát khắp nơi.
Nàng xuất hiện ở đây hoàn toàn có thể nói là do trời xui đất khiến, sau khi được cứu vào ngày hôm ấy, nàng lập tức đi gửi tiền ngân hàng, không nghĩ tới lại đụng phải Tần Thất gia, còn bậy bậy bạ bạ cứu hắn một mạng.
Cố Uyển Uyển vừa biết sự nguy hiểm của bọn họ liền muốn thu đuôi tránh xa, chẳng qua khuôn mặt của nàng đã bị đối phương nhớ kỹ, khó bảo đảm sẽ không bị trả thù, Tần Vũ nể mặt nàng từng cứu hắn một lần, để nàng lưu lại bên người. Đương nhiên không phải với thân phận bạn gái, mà là với thân phận nha hoàn.
Thẩm Yếu không phản đối, chỉ âm thầm nhìn chằm chằm nàng, nếu như không có vấn đề, thì hắn chắc chắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn, còn nếu như nàng có vấn đề, thì hắn tuyệt đối sẽ xử lý nàng ngay lập tức, hơn nữa hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai muốn hạ sát Thất gia.
Từ lúc bước vào Nhan gia, tuy rằng trong lòng Thẩm Yếu vẫn đề phòng, nhưng hắn đã không còn căng thẳng giống như ở bên ngoài.
Trừ phi Nhan lão bản liên thủ với người hạ sát Thất gia, bằng không căn bản là không có ai dám động thủ ở Nhan gia, Nhan gia an toàn bao nhiêu, Thẩm Yếu vẫn rõ ràng.
Về vấn đề khả năng chiếm một phần vạn kia có thể xảy ra hay không, Thẩm Yếu không lo lắng, Nhan lão bản không màng thế sự đã lâu, ngoại trừ những khi gặp phải phiền toái, nàng hầu như không bao giờ hành động.
Chưa kể mấy người đó có cái gì đáng để cho Nhan lão bản ra tay, vở diễn thất truyền, hay là mỹ nhân kế?
Thẩm Yếu càng suy nghĩ càng cảm thấy không thể nào.
Hai hàng lông mày của Cố Uyển Uyển nhíu chặt, tại sao nơi này lại có vẻ quen thuộc như vậy, nàng định hỏi Tần Vũ một câu, nhưng nhìn thấy Tần Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ viết hoa năm chữ đừng có đến gần ta, bàn tay vừa vươn lên liền chuyển sang lôi kéo tay áo của Thẩm Yếu.
"Việc gì?"
"Thẩm Yếu, hôm nay chúng ta tới đây làm gì vậy?" Cố Uyển Uyển dò hỏi.
Thẩm Yếu nhướng mày, đã ở Thượng Hải mấy ngày rồi, cư nhiên vẫn không biết chuyện này, "Đương nhiên là để tham dự buổi biểu diễn của Nhan lão bản."
"Nhan lão bản?" Trong lúc Cố Uyển Uyển nghi hoặc, một đoạn ký ức ngắn ngủi bỗng nhiên lướt qua trong đầu, nàng nhịn không được cả kinh,
"Chẳng lẽ là Nhan Phượng Thanh."
Âm thanh của nàng trực tiếp khiến cho Tần Vũ mở mắt, hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Có việc gì?"
Cố Uyển Uyển che miệng, mãnh liệt lắc đầu, "Không có gì không có gì, ngài tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta tuyệt đối sẽ không làm ồn nữa đâu."
Tác giả có lời muốn nói: Cố Uyển Uyển là hậu thế của nữ chủ, tương lai nữ chủ cũng xem như nổi danh.
2
Hai chương hợp nhất nha, moah moah.
Hôm nay mạnh dạn cập nhật nhiều hơn một chút.
Hy vọng các tiểu thiên sứ sẽ thích, moah moah.
[1] Tam giáo cửu lưu: Bao gồm ba giáo phái và chín học phái lớn thời Chiến quốc, trong đó ba giáo phái lớn là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, chín học phái lớn là Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia và Nông gia. Ngày nay cụm từ này được dùng để ám chỉ mọi hạng người trong xã hội.
[2] Long xà hỗn tạp (龙蛇混杂): Rồng rắn lẫn lộn, chỉ nơi người xấu người tốt lẫn lộn.
[3] Im hơi lặng tiếng: Im ắng, không tỏ thái độ, không để lộ tung tích gì.
[4] Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía.
[5] Độc thoại nội tâm: Là hình thức đối đáp với chính bản thân mình hoặc ai đó trong tưởng tượng, hư cấu nhưng không thể hiện ra thành lời nói.
[6] Độc lai độc vãng: Một mình đến, một mình đi, ý chỉ làm gì cũng đơn độc, không phụ thuộc vào ai hết.
[7] Trời xui đất khiến: Trùng hợp ngẫu nhiên.
[8] Chia bè kết phái: Lôi kéo bè phái, gây chia rẽ, mất đoàn kết trong tổ chức.
[9] Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): Cả hai bên cùng bị tổn thất.
[10] Đồng tâm nhất trí: Cùng đoàn kết theo một chí hướng.
[11] Bế quan toả cảng: Không buôn bán, không giao lưu với bên ngoài.
[12] Chế độ quân chủ: Còn gọi là "chế độ quân quyền", là một thể chế hình thức chính quyền mà trong đó người đứng đầu nhà nước là một vị vua.
[13] Đại môn bất xuất nhị môn bất mại: Cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cả ngày ở trong nhà không đi đâu.
[14] Tương kính như tân: Kính trọng nhau như khách.
[15] Chung chăn chung gối: Chung sống với nhau như vợ chồng.
[16] Của hồi môn: Là sự chuyển giao tài sản, quà tặng hoặc tiền của cha mẹ trong cuộc hôn nhân của con gái.
[17] Tục bó chân: Là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Ngày nay, tục bó chân đã bị bãi bỏ.
[18] Chữ Hán phồn thể (繁體漢字/正體漢字): Còn được gọi là chữ Hán chính thể, là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung.
[19] Bất dạ thành: Thành phố không đêm.
[20] Kỹ năng sống: Là tập hợp các hành vi tích cực và khả năng thích nghi cho phép mỗi cá nhân đối phó hiệu quả với các nhu cầu và thách thức của cuộc sống hàng ngày.
[21] Khua chiêng gióng trống: Làm rùm beng ầm ĩ để phô trương.
[22] Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ nhưng thực ra không có gì đáng kể.
[23] Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to, ý nói chuyện rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
[24] Tiểu gia Bích Ngọc: Chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có dung mạo không phải xinh đẹp nhưng khả ái, giống như em gái nhà bên. Thông thường cụm từ này để chỉ những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "tiểu thư khuê các".
==========