Đại đường kinh triệu phủ.
"Ngươi nói Tân khoa Trạng Nguyên đương triều phò mã Khâu Thịnh là phu quân ngươi, bằng chứng đâu?"
Đàm Chính nhìn phụ nhân nghèo chật vật bất kham nhưng lưng duỗi thẳng kiên định, trầm giọng hỏi.
"Dân phụ tự nhiên có, ta cũng phu quân sinh một nhi nữ, ta còn mang theo bài vị cha mẹ chồng cùng hôn thư, có thể chứng minh ta là phu nhân nguyên phối của Khâu Thịnh." Chu Ngọc Liên không sợ hãi, đúng tình hợp lí đáp lời.
"Vậy được, bản quan cho người đem nhi nữ ngươi đến đây, nhất nhất nghiệm chứng, sau lại truyền phò mã Khâu Thịnh."
"Đại nhân anh minh." Chu Ngọc Liên cảm kích nói.
Hạ đường, Đàm Chính phái nha dịch cùng Chu Ngọc Liên đi đón nhi nữ của nàng lại đây, trở về nội đường của mình, thấy Bạch sư gia ngồi trước bàn cẩn thận xem xét đơn kiện của Chu Ngọc Liên.
"Như thế nào, có cái gì không ổn?" Đàm Chính xưa nay nguyện ý lắng nghe ý kiến người khác, trực tiếp hỏi.
Bạch sư gia khẽ vuốt chòm râu, "Cũng không có, chỉ là lo chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc." Hắn nhìn về phía Đàm Chính, "Đại nhân có biết Khâu Thịnh là phò mã của vị công chúa nào không?"
Đàm Chính trả lời, "Ta như thế nào không biết, là phò mã Tương Nghi công chúa thành hôn ba tháng trước."
Bạch sư gia không khỏi lắc đầu, "Là vị công chúa kia, cho nên ta mới lo lắng, đại nhân còn nhớ rõ chuyện gia phó phủ công chúa giết người ba năm trước?"
Đàm Chính thản nhiên nói, "Đương nhiên nhớ rõ, kia là vụ đầu tiên ta làm sau khi nhậm chức."
Ở kinh thành mấy năm, cùng vương công quý tộc đánh ít nhiều giao tế, cùng đám người này so sánh, Tương Nghi công chúa tuy kiêu xa phóng túng, nhưng lại không có hành vi cử chỉ không hợp pháp, không kết bè kết cánh, có thể coi như thanh lưu.
"Tâm tư Tương Nghi công chúa thâm trầm khó đoán, tuy nói nàng không sủng ái phò mã, nhưng tân hôn phò mã có nguyên phối là chuyện vô cùng mất thể diện, tuyệt đối không dễ dàng giải quyết."
Đàm Chính nghe vậy cũng có chút đau đầu, tuy vậy vẫn kiên quyết, "Vô luận như thế nào, một khi chứng thực được lời Chu Ngọc Liên là thật, ta nhất định đem Khâu Thịnh ra định tội, cho dù là đắc tội công chúa."
Đàm Chính không biết, từ khi tiếng trống kêu oan của kinh triệu phủ vang lên, đã có người đến báo với Cẩm Vinh, kinh triệu phủ Đàm đại nhân thu lưu một đôi mẹ con không biết từ đâu đến, nói là có oan tình lớn.
Mà chuyện này còn có một người khác biết, là Phó Ngọc. Hắn cho người theo dõi Khâu Thịnh, dọc đường đi phát hiện Chu Ngọc Liên không thích hợp, cũng thấy nàng gõ trống kinh triệu phủ.
Đến nỗi vì sao theo dỗi Khâu Thịnh, chỉ có lòng Phó Ngọc rõ ràng.
"Đem cái đuôi đằng sau xử lý." Cẩm Vinh xua xua tay phân phó xuống, nếu cùng hoàng gia nhấc lên quan hệ gièm pha, hoàng đế muốn diệt khẩu, Cẩm Vinh cũng sẽ không đem Phó Ngọc vớt ra.
Cẩm Vinh cảm thấy không sai biệt lắm, liền tiến cung tìm hoàng đế, không vòng vo trực tiếp thẳng thắn nói cho hoàng đế chuyện này.
Hoàng đế biết được giận giữ vô cùng, râu rồng dựng lên, mà Cẩm Vinh giống như không có việc gì xảy ra bình tĩnh cắn hạt dưa bên cạnh.
Thấy Cẩm Vinh như vậy, tức giận trong lòng cũng tiêu đi phân nửa, hoàng đế hòa thanh hòa khí hỏi cô, "Con tính làm thế nào."
Cẩm Vinh lạnh mặt nói một câu, "Phụ hoàng nói thế nào là thế đó, xử lý thế nào còn không phải người nói một câu là được, chỉ là nhi thần không muốn đem mặt mũi ném hết ra ngoài."
"Được được, tùy ý ngươi làm đi."
"Tạ phụ hoàng."
Hai ngày sau.
Đàm Chính đã thu thập xong chứng cứ, đang muốn phái người đi truyền phò mã Khâu Thịnh thì lại nghe bộ khoái nói người của phủ công chúa tới.
Đàm Chính đi ra đại đường thì thấy một thi thể được khoác vải bố trắng trên mặt đất.
Đàm Chính vừa thấy trong lòng lập tức có phỏng đoán không tốt.
Chu Ngọc Liên nghe tin chạy tới, bổ nhào đến bên thi thể, xốc vải bố trắng lên, sợ tới mức không động được, cỗ thi thể kia đã hoàn toàn thay đổi, không rõ bộ dáng ban đầu, Chu Ngọc Liên kinh sợ không thôi, vô tình nhìn thấy bàn tay thi thể có hoa ngân mà nàng nhớ rõ, lệ tuôn như mưa, khóc đến thả thiết, "Tướng công."
Người của phủ công chúa đứng bên cạnh Chu Ngọc Liên nói, "Đây hẳn là Chu nương tử đi, công chúa lệnh ta nhắn cho ngươi, nghe nói Chu nương tử ngàn dặm tìm phu quân, không sợ quyền quý, hôm nay tìm về cho Chu nương tử phu quân, bất quá hắn không còn gọi là Khâu Thịnh nữa."
Nói xong lại nhìn về phía Đàm Chính nói: "Đương kim phò mã của Tương Nghi công chúa, Tân khoa Trạng Nguyên Khâu Thịnh bất hạnh ngã ngựa mà chết, hôm qua đã hạ táng."
Người của phủ công chúa truyền lời xong liền rời đi, chỉ còn Chu Ngọc Liên ôm thi thế khóc rống không thôi, Đàm Chính sắc mặt cứng lại, cả người phát run, nửa khắc sau lại có tâm phúc bên người Bạch sư gia đến thì thầm, "Toàn bộ chứng cứ đã bị người thiêu hủy."
Đàm Chính khép hai mắt vô lực xua tay, "Hảo hảo an trí mẫu tử Chu thụ."
Khâu Thịnh to gan lớn mật lừa hôn hoàng thất, tội này đáng tru, mà hoàng thất quan trọng thể diện, hắn chết cũng không thể lấy thân phận phò mã hoàng gia đền tội, thôi, ít nhất là cũng trừng phạt đúng người.
Tuy rằng chết một phò mã, Cẩm Vinh vẫn như thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, một ngày thị nữ Lan Y bỗng tới báo, "Công chúa, Phó Ngọc đến chào từ biệt, nói không thấy công chúa sẽ không đi."
Phó Ngọc theo dõi phò mã, hoàng đế đương nhiên biết, cho nên Cẩm Vinh mới bảo hắn biết đường mà xóa dấu vết cho sạch, đáng tiếc hắn không biết tự mình lo lấy, biết chuyện còn đi tìm phò mã, thiếu chút nữa đánh chết Khâu Thịnh.
Hoàng đế đem hắn đi biên cương, rốt cuộc là nhìn mặt mũi Cẩm Vinh, minh biếm ám thăng, võ quan chỉ có ở trên sa trường mới có thể vượt cấp thăng quan.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Chuyển lời cho hắn, tinh trung báo quốc, bổn cung chúc hắn vạn dặm bay, còn có nếu hắn không chịu đi, đánh gãy một chân hắn, đến thời điểm thì nhét vào quân đội đi biên cương."
Lan Y cúi đầu vâng một tiếng, đi ra ngoài truyền lời.
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, nhìn thị nữ bên cạnh, "Các ngươi nói xem bản công chúa có phải quá vô tình hay không?"
Bọn thị nữ cúi đầu im lặng không dám nói, mà Cẩm Vinh cũng không chờ các nàng trả lời, lại nói tiếp, "Đi, đi xem cầm sư mới tới, nghe nói ôn nhuận như ngọc, công tử vô song..."
Tin tức phò mã Tương Nghi công chúa nhanh chóng truyền ra ngoài, so với cái chết kì quái của phò mã, đám người càng quan tâm hơn là không biết Hoàng thượng có tìm phò mã mowsicho Tương Nghi công chúa hay không, mà càng kì quặc hơn là tin tức Tương Nghi công chúa cùng phò mã tình thâm, không có ý tái giá.
Thấy Cẩm Vinh không định cưới lần nữa, càng không nghĩ sinh hài tử, hoàng đế không khỏi đau lòng, "Sau khi ngươi chết không có người cung phụng hương khói thì làm thế nào cho phải?"
Cẩm Vinh không nghĩ sinh nhi dục nữ gì đó, hai đời trước là bất đắc dĩ, đời này làm đương triều công chúa, tự nhiên không cần làm loại nghĩa vụ tận nghĩa này, mỗi lần đều đi dạo quỷ môn quan, cô mới không cần.
Mà không có người cung phụng hương khói gì đó, cô cũng không lo lắng, dù sao xuyên xuyên nhiều cũng thành quen, sẽ không biến thành quỷ.
Cẩm Vinh khăng khăng, hoàng đế cũng không cưỡng cầu, chỉ càng thêm thương tiếc nữ nhi, càng cho nàng vốn liếng kiêu căng.
Biết Chu Ngọc Liên đem con hồi hương, Cẩm Vinh cũng không tiếp tục lo lắng chuyện này. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, nhân sinh là nhân sinh, Khâu Thịnh cùng Chu Ngọc Liên bất quá cũng chỉ là khách qua đường trong chớp mắt, không dậy nổi sóng gió gì trong mắt Cẩm Vinh.
Lão hoàng đế sống rất lâu, đến hơn bảy mươi mới qua đời, Cẩm Vinh còn đi trước hắn, coi như xong một đòi hoành hành ngang ngược kim chi ngọc diệp.
Tương Nghi công chúa qua đời, đương kim hoàng đế vô cùng đau xót, tự mình viết bài phúng điếu lấy chế lễ trưởng công chúa hạ táng, chôn cùng vô só vàng bạc trân bảo, truy phong Vệ Quốc Văn Chiêu Tương Nghi nguyên trưởng công chúa.
- hoàn thế giới 3 -
[15.04.20]