Cẩm Vinh tuy rằng luân hồi mấy đời, nhưng đối với thơ văn tiếng tăm truyền xa như vậy vẫn là có ấn tượng.
Nếu chỉ một hai bài, Cẩm Vinh có lẽ sẽ hoài nghi có phải hay không là do nguyên nhân thế giới song song, tỷ như trong thế giới nào đó thi nhân này làm ra bài thơ này, thì đến một thế giới khác, cùng một bài thơ lại bị làm ra, chỉ là tác giả thành một người khác.
Nhưng đem thơ từ của thi tiên, thi thánh, đại thi hào tụ tập đến trên người một cá nhân duy nhất, này đến nhiều nghịch thiên a.
Không cần nghĩ, Hàn Lãng là người xuyên không.
Cẩm Vinh không kỳ thị người xuyên không, viết thơ trang bức (làm ra vẻ) cũng có thể lý giải, thậm chí có thể coi là trò vui mà nhìn.
Cù Các Lão bất quá cầm mấy bài thơ do Hàn Lãng " làm " lại cho hoàng đế, tuy rằng là có mục đích khác.
Tới buổi chiều, Lưu nội thị liền cầm bản điều tra về Hàn Lãng, cuộc đời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, dâng lên hoàng đế.
Cẩm Vinh nhìn qua sự tích cuộc đời vị người xuyên không này, nhà có một mẹ già, nghèo túng bần hàn, hai năm trước ngã vỡ đầu, lại thay đổi tính tình, hăng hái thi cử nhân. Văn thơ làm ra, cũng không thuần túy là vì trang bức, cầu sinh mà thôi, hoặc là vì cứu người, có chút là vì mưu sinh tạo thế cho chính mình, hai năm này thơ văn làm ra, dùng từ đặt câu, điển cố linh tinh vẫn là có sửa chữa.
Cũng không phải một người xuyên không tự cao tự đại, bừa bãi tùy hứng.
Hơn nữa có thể ở dùng nửa năm sau khi xuyên tới, khảo được vị trí cử nhân, cũng là không tồi. Đừng nói là có ký ức nguyên thân đã là tú tài, tú tài cùng cử nhân khoảng cách giống như trời với đất.
Thanh danh ở nông thôn không tồi, còn giúp địa phương giải quyết không ít vấn đề nghi nan.
Sau khi hiểu biết hai năm cuộc đời đối phương, Cẩm Vinh không lại để ý tới.
Nếu Hàn Lãng không có bản lĩnh, thơ trong bụng có ít có nhiều, cũng chỉ có thể làm một văn nhân, mưu chút tiền tài thanh danh không khó, thuận tiện cống hiến cho sự nghiệp văn hóa của Đại Ngụy cũng tốt, đến khi chết, người chết như đèn tắt hóa thành hoàng thổ, những việc này cũng chẳng để làm gì.
_____
Thương Châu.
Một thanh niên mặt mày thanh tuấn người mặc áo lam đơn giản đi ở trên đường, thương hộ bên đường nhiệt tình mà tiếp đón hắn, "Hàn lang quân."
Hàn Lãng hiền lành cười, nguyên lai là Hạ lão bản bán hoa.
Hạ lão bản đem một bó hải đường nhét vào trong lòng ngực hắn, "Đây là nương tử nhà ta nói phải tạ lễ ngài."
Mấy ngày trước, thê tử bệnh nặng, hắn mang theo ấu nữ đi xin thuốc, cũng là Hàn Lãng giúp đỡ.
Hàn Lãng hiện giờ đã nổi danh toàn Thương Châu. Thơ hắn làm ra rất được quý nhân yêu thích coi trọng, đổi một bài thơ lấy thuốc quý từ cho Hạ lão bản.
"bán quyển tương liêm bán yểm môn, niễn băng vi thổ ngọc vi bồn.
thâu lai lê nhị tam phân bạch, tá đắc mai hoa nhất lũ hồn.
nguyệt quật tiên nhân phùng cảo mệ, thu khuê oán nữ thức đề ngân.
kiều tu mặc mặc đồng thùy tố, quyện ỷ tây phong dạ dĩ hôn."
* Hồng lâu mộng – Lâm Đại Ngọc - Vịnh bạch hải đường – Tào Tuyết Cần
Bán quyển tương liêm bán yểm môn,
Niễn băng vi thổ ngọc vi bồn.
Thâu lai lê nhị tam phân bạch,
Tá đắc mai hoa nhất lũ hồn.
Nguyệt quật tiên nhân phùng cảo duệ,
Thu khuê oán nữ thức đề ngân.
Kiều tu mặc mặc đồng thuỳ tố?
Quyện ỷ tây phong dạ dĩ hôn.
Dịch:
Lơ lửng rèm Tương cửa khép hờ,
Đất băng chậu ngọc, khéo xinh chưa.
Lê đầy nhị trắng đành vay ngọt,
Mai sẵn hồn thơm cứ mượn bừa.
Cõi nguyệt tiên may tay áo trắng,
Buồng thu khách gạt hạt châu sa.
Ngượng ngùng biết ngỏ cùng ai nhỉ?
Gió lạnh đêm mờ đứng ngẩn ngơ.
Hạ lão bản mang thuốc về cho thê tử, dùng vào, thân thể rất nhanh liền tốt lên, thúc giục hắn đa tạ Hàn lang quân.
Nhà bọn họ trung thanh bần, mấy năm nay đều là bán hoa mà sống, quý trọng nhất là vài cọng hoa này, Hạ lão bản liền chọn một chậu hải đường tốt nhất trong đó đưa cho Hàn lang quân.
Hàn Lãng nhận hoa hải đường, nhưng đang định đưa tiền cho Hạ lão bản, ai ngờ hạ lão bản chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn. Hàn Lãng cười cười, đành phải ôm một chậu hải đường trắng trở về nhà.
Sau khi thi đậu cử nhân, dựa vào giúp đỡ Tri phủ đại nhân còn có một ít phí nhuận bút, Hàn Lãng ở huyện thành mua một được một tiểu viện, lại mướn nha hoàn cùng phụ nhân nấu cơm chiếu cố lão mẫu thân.
Hàn mẫu nhìn Hàn Lãng trở về, trong lòng ngực ôm một chậu đường hoa, hỏi nguyên do, Hàn Lãng cũng đáp. Biết được là Hạ lão bản đưa, Hàn mẫu trong lòng trấn an, nói: "Hạ lão bản cùng Hạ nương tử đều là người tốt, lãng nhi con có thể giúp được bọn họ cũng tốt, hải đường ta bảo Liên Nhi đặt trước cửa sổ thư phòng con."
Nha hoàn Liên Nhi sớm đã có ánh mắt mà nhận lấy chậu hoa trong lòng ngực Hàn Lãng.
Hàn mẫu lại nói với hắn: "Tài danh tuy tốt, nhưng thiết không thể bởi vậy mà lầm đường."
Hàn Lãng gật đầu đáp ứng, trong lòng nhịn không được thở dài, ở cổ đại đọc sách không dễ, để hắn một sinh viên hiện đại xuyên qua đây, lần nữa "đầu treo cổ trùy" cổ học, kinh, sử, tử, tập, thi đỗ cử nhân đã vô cùng khổ cực.
Nếu muốn tiến thêm một bước, trừ bỏ càng thêm nỗ lực, còn yêu cầu đường vòng.
Tuy rằng xuyên qua, cuộc sống sinh hoạt chênh lệch vô cùng lớn, Hàn Lãng cũng không có oán trời trách đất, ngược lại tích cực cầu sinh, tóm lại cũng không thể như nguyên thân, lão mẫu thân sắp chết đói, còn ngây ngốc mà đọc sách.
Khi Hàn Lãng không ở nhà, người ngoài tặng không ít thiệp mời lại, phần lớn là thơ hội, văn hội.
Hàn Lãng có tự mình hiểu lấy, ở không am hiểu quân tử lục nghệ, hắn có thể dùng thơ để nổi danh, nhưng cũng không thể đại tài tử thanh danh lấn át.
Không thể để thế nhân chỉ biết hắn thiện thơ từ, mà xem nhẹ những năng lực khác.
Khảo công danh không chỉ vì ấm no, mà là muốn tiến về phía trước. Thơ từ chỉ là công cụ để đạt tới mục đích cuối cùng mà thôi, không tránh khỏi mới lấy ra dùng mấy bài, nhiều quá ngược lại vô ích.
Hàn Lãng từ vô số thiệp mời chọn lọc mấy cái, đa phần là yến hội không thể từ chối, còn có một cái là thiệp mời từ tri phủ đại nhân.
Xem ra chuyện dùng cát đá đắp bờ, còn có phương pháp phòng chống dịch bệnh, Tri phủ đại nhân nghe lọt được.
————
Cẩm Vinh không đem Hàn Lãng người xuyên không kia để ở trong lòng quá lâu, lại không ngờ, ở tấu chương không lâu sau đó, lại lần nữa nghe được cái tên này.
Xây đê chống lũ, trị thủy tặc, giải quyết dịch bệnh, từng cọc cư nhiên đều có công lao Hàn Lãng, đối với luận công hành thưởng, Cẩm Vinh trực tiếp ném cho nội các, ý tứ rất đơn giản, các ngươi thương lượng làm sao cho hợp lí là được.
Cù Các Lão cùng các triều thần lại bất đắc dĩ, sau khi luận công hành thưởng cho quan lại Thương Châu, đến phiên xử lí Hàn Lãng.
Cuối cùng, Cù Các Lão vẫn là nhịn không được cầm tấu chương đi tìm bệ hạ, kỳ thật trong lòng cũng cân nhắc. Tiểu hoàng đế tuổi còn trẻ, đáng ra nên thấy hứng thú với loại thiếu niên anh tài này mới đúng, dù sa cũng là cùng lứa tuổi.
Đương nhiên lão cùng Hàn Lãng không có quan hệ gì, cũng không có bao nhiêu tâm ái tài.
Chỉ là đơn thuần cảm thấy tiểu hoàng đế phản ứng không hợp với lẽ thường.
Thánh thượng không thích theo lẽ thường, bọn họ làm thần tử cũng rất mệt, Cù Các Lão biết Hoàng Thượng thông minh, nhưng có đôi khi hành vi vô cùng ngoài ý muốn, hoang đường có, phóng túng có, lại đường đường hợp lý đến kì lạ, đều có thể bày ra một đống lớn lí do tới lấy cớ.
Cẩm Vinh thấy Cù Các Lão lại hỏi riêng chuyện này, nhéo nhéo cằm, bỗng nhiên nói: "Cù Các Lão, ta nhớ rõ sang năm khoa cử cháu trai ông cũng tham gia đi."
Cù Các Lão chắp tay nói: "Tạ bệ hạ còn nhớ mong thần tôn."
Cẩm Vinh có ấn tượng, đó là bởi vì cha tiên đế từng muốn để cháu trai Cù Các Lão làm thư đồng Thái Tử, không đợi Cù Các Lão từ chối, cháu trai nhà lão đã bị Cẩm Vinh đánh một trận.
Chính là đánh, đánh lộn.
Lúc ấy vẫn là Thái Tử, Cẩm Vinh trong cung nhàm chán, cải trang đi ra ngoài một chuyến, kết quả gặp phải Cù gia công tử cũng ra ngoài chơi, phủng ca kĩ, trang bức các thứ các thứ, trang tới trên người Cẩm Vinh, dám cùng Cẩm Vinh so ăn chơi trác táng, kết quả chính là bị Cẩm Vinh cho ăn đòn, còn gọi la hét đe dọa cha hắn thị lang, ông nội hắn là thủ phụ.
Vừa nghe lời này, Cẩm Vinh liền đánh lợi hại hơn, bởi vì so cha, so ông nội, cô chính là thắng lợi áp đảo.
Cẩm Vinh ngồi ở trên cao, chống cằm, "Thật hoài niệm cái lúc đua cha, so ông nội với hắn."
Cù Các Lão khóe miệng giật giật, thật ngượng ngùng, cháu trai nhà ông so cái nào cũng không so được với người ta.
"Tôn nhi lão thần sau lần đó chịu bệ hạ...... Khụ, dạy dỗ, dốc lòng học tập, lão thần cũng là thấy hắn có tiến bộ mới dám để hắn tham gia kỳ thi mùa xuân lần này."
Cẩm Vinh hoài niệm đương nhiên không phải lúc đánh cháu trai Cù gia, mà là thời điểm khi còn Văn Đức đế, được làm Thái Tử ăn chơi trác táng Thái Tử.
Cẩm Vinh đem cháu trai Cù gia đánh không còn hình người, lão cha khổ bức vẫn luôn nhân hậu hiền hòa một chút cũng không muốn xử phạt Cẩm Vinh.
Hiện tại trừ bỏ Thái Hậu hai cung, Cẩm Vinh liền thành người cô đơn, ai, thiếu chút nữa đã quên, cô còn có một vị đường ca Lê Cảnh Sí. Nhưng Cẩm Vinh không muốn nhắc tới cái tên đường ca kia, bởi vì có chút điểm khiến người ghét bỏ.
Kỳ thật nếu không có Cẩm Vinh, hoàng tôn cùng thế hệ duy nhất là đường ca Lê Cảnh Sí, khả năng liền phải đảm đương vị trí Thái Tử.
Ngẫm lại tính tình Lê Cảnh Sí, thật đúng là không xong.
Nhưng mà cái này nói sau.
————
Bởi vì khó được nhớ tới Văn Đức đế, Cẩm Vinh cũng liền bớt thời giờ đi nhìn Thái Hậu hai cung một chút, nhưng ghế còn chưa ngồi ấm đít, đã bị Thái Hậu hai cung hỏi chuyện chọn lựa tú nữ vào cung.
Cẩm Vinh bị nói đến tê dại, ứng phó mấy câu liền đi, xem ra thâm cung sinh hoạt quá mức buồn tẻ, hôm nào vẫn là kêu mấy cái gánh hát đến cung Thái Hậu cho hai vị giải sầu đi.
Luân hồi nhiều thế, Cẩm Vinh sớm đã không thèm để ý nam thân nữ thân, cùng nữ tử thành hôn cũng không ngại, chỉ là, không nghĩ tới sớm như vậy liền thương thân, dù sao việc này cũng không vội.
Hơn nữa so với thành hôn cưới vợ, sinh hạ con nối dõi, Cẩm Vinh càng hy vọng có thể tìm một người thừa kế đã thành niên ưu tú, có thể sảng khoái phủi tay chạy lấy người.
Cẩm Vinh không để ý, nhưng Thái Hậu hai cung không được, tiểu hoàng đế đã tròn mười bảy, bên người không có một nữ nhân thân cận, tiên đế cùng tuổi ấy tuy rằng dưới gối cũng không có con, nhưng các nàng lại đã làm bạn bên cạnh.
Hai vị Thái Hậu cũng hỏi qua thái y, đều nói bệ hạ thân thể khoẻ mạnh không ngại, vì thế ngầm lại suy nghĩ biện pháp.
Chờ đến khi Cẩm Vinh lần nữa đến cung Thái Hậu vấn an, hai cung Thọ Xương Thọ Đức lại nhiều thêm vài vị tiểu cô nương nhỏ tuổi, mới 13-14 tuổi.
Cẩm Vinh liền càng không muốn thành hôn.
Quá mặn, thất đức, đại thất đức.
Thái Hậu hai cung hành sự cũng không phải không cẩn thận, các cô nương đều là ngàn chọn vạn tuyển, cũng là ở sau khi cha mẹ các nàng nguyện ý, lấy lí do làm bạn với Thái Hậu lưu lại trong cung.
Mặc dù về sau không thể thành phi tần hoàng đế, nhưng bằng thanh danh Thái Hậu dạy dỗ qua, cũng có thể có hôn sự tốt.
Cẩm Vinh cười cười sau, cũng liền không thèm để ý, chỉ là càng ít đi đến chỗ Thái Hậu.
Hai vị Thái Hậu nguyện ý ở trong cung nuôi mấy tiểu cô nương cũng không thành vấn đề, dù sao cô cũng không ở trong cung.
Đúng vậy, Cẩm Vinh từ hai năm trước đã ở lại hành cung bên ngoài, đối với hoàng cung, tựa hồ như thế nào cũng thích không nổi. Nội các thấy hoàng đế cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, thượng mấy phân sổ con buộc tội liền không nhiều lời.