Ba năm trôi qua.
U Đế chết bất đắc kỷ tử, không con nối dõi kế nhiệm, U Đế bạo ngược bất nhân, lạm dụng sức dân, các nơi giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa.
Trong đó, làm người bất ngờ nhất chính là Thẩm gia.
Gia chủ Thẩm gia Thẩm Kiền, vốn là một cô nhi nhưng cực kì có đầu óc thương nghiệp, từ hai bàn tay trắng dựng nhiệp thành người giàu có nhất thiên hạ, gia tài phú khả địch quốc. Nếu chỉ có tiền tài cũng đành thôi, rất nhiều thế lực nguyện ý kết giao tình, nhưng Thẩm gia ở Đại Sở không chỉ có danh là hào phú, thế lực Thẩm gia trong mấy năm ngắn ngủi này tiến bộ vượt bậc.
Cho tới bây giờ, Thẩm gia đã không thể so với những môn phiệt thế gia yếu ớt kia. Thẩm gia lúc trước dự trữ nuôi dưỡng tư binh, liền ẩn có dấu hiệu, thế lực khác cũng trong lòng biết rõ, trừ bỏ thầm than một tiếng Thẩm gia vậy là cũng có dã tâm, cũng không nói gì.
Rốt cuộc có ai không như vậy, hoàng thất suy vi, sớm đã mất đi khống chế, mềm yếu vô lực, các thế lực đều dã tâm bừng bừng.
Thời điểm các chư hầu môn lộ ra răng nanh, con gái Thẩm gia Thẩm Cẩm Vinh cũng đi vào trong mắt thế nhân.
Mọi người lúc này mới phát hiện nguyên lai Thẩm gia quật khởi, nhân vật mấu chốt kỳ thật là Thẩm Cẩm Vinh, chân chính có dã tâm cũng không phải là Thẩm Kiền mà là con gái một của hắn, Thẩm Cẩm Vinh.
Một kẻ hèn nữ tử cũng dám vọng tưởng ngôi vị chí tôn, đặt ở trước kia, không khỏi chọc người cười nhạo, nhưng hiện giờ, ai cũng không cười nổi, giống như chế tạo pha lê hay chế tạo xi măng, nông cụ kiểu mới, đều là Thẩm Cẩm Vinh dốc sức thúc đẩy.
Ở địa phương mà thế lực Thẩm gia chiếm cứ, mạnh mẽ thúc đẩy chữa bệnh, giáo dục, thủ đoạn đại khí rộng lớn bực này làm cho người khó có thể tưởng tượng được xuất phát từ tay một nữ nhân.
Có thể nói Thẩm Cẩm Vinh đã làm điên đảo cái nhìn dĩ vãng của thế nhân về nữ tử, làm người khó có thể coi nàng là người tầm thường.
Thẩm Cẩm Vinh ở loạn thế quần hùng tranh bá, lấy ra khoai tây, bắp ngố, hai dạng lương thực thu hoạch được ở hải ngoại, sản lượng kinh người chấn động thế nhân.
Dân dĩ thực vi thiên, con gái Thẩm gia Thẩm Cẩm Vinh công ở thiên thu, đương đến vạn người kính ngưỡng.
* Dân dĩ thực vi thiên. 民以食为天. Dân lấy cái ăn làm trọng. Giải thích: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn.
Hơn nữa Thẩm Cẩm Vinh cũng không chỉ dùng thu hoạch nuôi dưỡng quân đội mà còn dùng sức người sức của Thẩm gia mang hai loại lương thực này truyền dại tới thiên hạ các nơi, phúc trạch vạn dân.
Từ đây, Thẩm Cẩm Vinh chi danh truyền khắp thiên hạ, không chỉ có đại biểu cho thân phận nữ nhi Thẩm gia, hơn nữa chúc phúc thế nhân, lòng mang thiên hạ, thương hại nhân thiện.
Thẩm gia.
Tiêu Ước nhìn một xấp tràn ngập tin tình báo trên tay, "Cửa hàng Thẩm gia ở các nơi đều truyền đến tin tức nói rất nhiều bách tính nghèo khổ bắt đầu vì ngươi lập bài vị trường sinh."
"Loại chuyện trong dự kiến này liền không cần phải nói." Cẩm Vinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Người khác lấy thân phận nữ tử công kích Thẩm Cẩm Vinh, nàng liền dùng công ở thanh danh thiên thu đem tiếng mắng cùng trở ngại đạp bẹp dí.
"Ngươi không sợ thanh danh quá nặng, mộc tú với lâm, phong tất tồi chi." Tiêu Ước nửa là trêu chọc nửa là nghiêm túc trả lời.
* Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả: cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
"Không sao, thanh danh cao điệu hơn nữa ta cũng gánh nổi." Cẩm Vinh thản nhiên mà tự tin đáp.
Loại này thản nhiên cùng tự tin này là bằng vào năng lực nàng còn có nỗ lực mà có, cho nên nàng không chút nào sợ hãi.
Có thể ở thời đại này kiếm ra khoai tây cùng bắp ngô, tuy là có may mắn, nhưng sau lưng Cẩm Vinh cũng trả giá không ít tâm huyết. Lúc trước vì Thẩm gia tìm đường lui, đã khai triển mậu dịch trên biển, Cẩm Vinh sau khi quyết định tham gia tranh trục thiên hạ liền lập tức sai người ở hải ngoại sưu tầm hai giống cây lương thực này.
Khai thông đường biển, dám làm đến như vậy hoàn toàn là to gan lớn mật, Thẩm gia cũng coi như là khai thiên tích địa nếm được ngon ngọt cũng không ăn mảnh mà mược sức thương hộ trong thiên hạ cùng nhau làm, mục đích không phải là kiếm tiền, mà muốn đem một đám thương nhân cùng trói trên thuyền Thẩm gia, Cẩm Vinh muốn khống chế là mạch máu kinh tế của quốc gia trước tiên.
Cũng không phải không có ai nhìn ra dã tâm cùng lợi hại trong đó, chỉ là mậu dịch trên biển mang đến nhiều lợi ích, cho nên vẫn nhiều người cam tâm đi theo Thẩm gia. Càng quan trọng là Hoàng quyền suy nhược, Thẩm gia thế lớn khó động vào, cho nên vô pháp ngăn chặn động tác này đó của Thẩm gia.
Cẩm Vinh quả thực yêu muốn chết cái hoàng quyền đã áp không được dã tâm phía dưới ngo ngoe rục rịch, loạn thế quần hùng đem khởi thời đại, bởi vì nó làm cái này đế quốc tràn ngập vô hạn khả năng.
Bao gồm Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh chính là hứng thú bừng bừng mà mưu phản, Tiêu Ước ở bên cạnh chứng kiến nàng làm việc ba năm nay cũng cảm thán trong lòng, mặc dù sớm biết con người nàng chính là khó lường, nhưng rất nhiều kế hoạch của Thẩm Cẩm Vinh vẫn làm hắn tấm tắc khen ngợi.
Cũng may, hắn không tính là chọn sai người.
Tiêu Ước lần đầu nhìn thấy Thẩm Cẩm Vinh là ở hội hoa đăng, nàng ngồi dựa vào đầu vai Thẩm phụ đang cười ha hả, không khóc không nháo, cũng không bị hoa đăng nhan sắc tươi đẹp bên cạnh hấp dẫn.
Lúc ấy Tiêu Ước liền cảm thấy nàng bất phàm, lại nhìn kỹ tướng mạo, trong lòng cả kinh, phượng sinh long tướng, ngày sau quý cực chí tôn.
Tiêu Ước từ nhỏ học thuật xem tướng, là nhân vật thiên tài trong sư môn, hôm nay nhàn vân dã hạc, du tẩu đến đây, cư nhiên liền đụng phải tướng mạo như vậy.
Hắn ở sư môn chưa bao giờ gặp qua tướng mạo nữ tử nào như tiểu cô nương kia, Tiêu Ước một bên hoài nghi chính mình có phải hay không nhìn lầm rồi, một bên lại nóng lòng muốn thử, muốn nhìn một chút xem tiểu cô nương ngày sau có thể như hắn đoán trắc giống nhau, bước lên chi vị chí tôn.
Vì thế hôm sau, Tiêu Ước tìm đến Thẩm gia, tự tiến cử vị trí thầy dạy thi họa, Thẩm Kiền thấy hắn phong tư tuấn nhã, lại đích xác am hiểu đan thanh thư pháp, liền đáp ứng.
Mà Cẩm Vinh chính là thái độ sao cũng được, chỉ làm để đốt thời gian, đỡ nhàm chán.
Tiêu Ước càng dạy dỗ nữ hài tướng mạo phi phàm này, càng cảm thấy nàng bất đồng, trong bụng một phen kiến thức, phẩm tính bất phàm, thưởng phạt phân minh, cư xử có chừng mực, lúc sau lại giúp trong nhà sáng lập tài lộ, tích tụ thế lực.
Nhưng còn kém một chút, thẳng đến ngày hôm ấy, đang dạy nàng học, Cẩm Vinh bỗng nhiên nói ra một câu kia, Tiêu Ước cảm thấy nỗi lòng nóng nảy mấy năm nay rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống.
Coi như mắt nhìn của hắn không tồi, Thẩm Cẩm Vinh ngày sau quý cực tôn sư.
Tình tiết của tiểu thuyết đối với Cẩm Vinh chỉ là râu ria, nam chủ có thể trong mấy năm ngắn ngủi thành tựu nghiệp lớn, Cẩm Vinh không cảm thấy mình sẽ bại bởi hắn, huống chi trở ngại lớn nhất cũng có thể giải quyết.
Cốt truyện hiện tại đã thay đổi rất nhiều, ngay cả nam chủ Thiệu Vân Phái cũng không giống như tiểu thuyết xuất hiện ở bên người Cẩm Vinh, để Cẩm Vinh có cơ hội diệt trừ hắn.
Đối với thay đổi này, Cẩm Vinh cũng không kỳ quái, hiện giờ người trong thiên hạ đều biết Thẩm Cẩm Vinh sáng tỏ chi tâm, hơn nữa đem cô làm đối thủ lớn nhất, nam chủ chỉ cần có chút đầu óc có chút dã tâm liền sẽ không chạy đến bên chỗ cô làm loạn, bởi vì, sẽ không chiếm được bất luận chỗ tốt gì.
Trong tiểu thuyết, nữ phụ Thẩm Cẩm Vinh sẽ bại bởi nữ chính, không phải bởi vì nam chủ Thiệu Vân Phái yêu nữ chính hơn nữ phụ, mà là bởi vì nữ phụ đã cho hắn cái hắn cần, đương nhiên Thiệu Vân Phái liền phải theo đuổi cái hắn chưa có được, chính là thế lực quân quyền sau lưng nữ chính.
Lấy góc độ Từ Bích Quân mà nói, số phận nàng lại chưa chắc so với nữ phụ tốt hơn bao nhiêu, nàng là nữ nhi Đại tướng quân, từ nhỏ am hiểu kinh thư kinh lược, ngạo khí tự nhận không thua với nam nhi.
Nữ giả nam trang rời nhà, ngoài ý muốn cứu được nam chủ trọng thương, sau một thời gian ở chung thì có hảo cảm với nam chủ, đều là người cùng chí hướng, nguyện ý làm phụ tá vì hắn bày mưu tính kế.
Tài trí mưu lược của Từ Bích Quân trợ giúp nam chủ một đường thẳng thượng không gì địch nổi, càng là trở thành một phương hào hùng tranh đoạt thiên hạ, phụ thân Đại tướng quân coi trọng Thiệu Vân Phái, đem nữ nhi gả thấp, mà Từ Bích Quân từ đây lại đem áo xanh đổi thành váy lụa.
Trở thành thê tử nam chủ, Từ Bích Quân lại vô pháp giống như trước kia bày mưu tính kế, sở hữu mưu kế là giới hạn trong khuê phòng nói nhỏ.
Thiệu Vân Phái là thẳng nam chủ nghĩa đại nam tử, sau khi thiên hạ nhất thống sau, Từ Bích Quân tuy là Hoàng Hậu, nhưng lại chưa chắc có được tự tại như trước kia, hậu cung tranh đấu làm nàng cảm thấy mỏi mệt, mà Thiệu Vân Phái cũng kiêng kị thông tuệ của nàng, lo lắng nàng hiếp tử soán vị, cuối cùng ban cho chén rượu độc.
Từ Bích Quân biết nhưng thong dong uống, vì một đôi nhi nữ, cũng vì tìm kiếm giải thoát, so với ở lại hậu cung, chi bằng chết cho sạch sẽ.
Cho nên thay vì nói đây là một bộ ngôn tình văn, chi bằng nói là nam chủ tranh bá văn, nữ chủ cùng nữ xứng đều là bị nam chủ hy sinh tồn tại. Tiểu thuyết kết cục, nam chủ người cô đơn, cao ngồi trên long ỷ phía trên, hồi ức cố nhân.
Đương nhiên, hiện tại đã thay đổi, sẽ không lại có kết cục như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyên nữ chủ sẽ là một cái Mạnh Lệ Quân thức nhân vật moah moah
[editor tỏ vẻ: đây là một thế giới rất hay, mau mau vote, ta sẽ up cho các ái phi đọc thật sớm nha~]