Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 229


(khoảng không giữa các tinh cầu được gọi là Tinh Hải)
Nơi này vốn là một tinh cầu hoang vắng, ban đêm càng có vẻ tĩnh mịch, cảnh vệ muốn dọn sạch tro bụi và xác tàu, cũng phải mất một thời gian dài.

Lê Quân Diệu cũng biết việc này tuy bắt nguồn từ tranh giành tình cảm cá nhân, nhưng liên lụy đến mạng người, cũng không phải là việc nhỏ,
"Việc này anh sẽ nói với cha, chúng ta rời đi trước."
Cẩm Vinh gật đầu đồng ý, bằng chứng ghi âm cô đã đưa cho Lê Quân Diệu, cá nhân Cẩm Vinh hài lòng với kết quả hiện tại, còn Lê gia muốn làm như thế nào, cô không để ý lắm.

Lâm Duệ không ngăn cản bọn họ rời đi.

Cẩm Vinh đi theo Lê Quân Diệu đến biệt thự Lê gia ở một tiểu tinh cầu gần đó.

Suốt hai tháng trôi nổi giữa Tinh Hải, đây là lần đầu tiên Cẩm Vinh dừng lại nghỉ ngơi ở một tinh cầu.

Nhanh chóng tạm biệt Lê gia đi du lịch, Cẩm Vinh chưa có cơ hội quan sát kĩ hoàn cảnh sinh hoạt của mình, nhưng nếu có điểm gì đặc biệt đáng nhắc đến nhất ở đây, thì có lẽ phải kể đến công nghệ thông minh được áp dụng cho bất kì hoạt động nhỏ nào của con người.

Biệt thự không có quản gia người hầu, hết thảy công việc đều được trí năng hóa.

tiến vào có thể thấy rô bốt phục vụ cất giọng nói, "Hoan nghênh hai vị chủ nhân trở về."
Giọng nói của nó không giống Irene, có vẻ cứng nhắc.

Có người máy ở đây, Lê Quân Diệu cũng không quản Cẩm Vinh, liền đi lên lầu, hẳn phải thông báo chuyện này cho cha.

Cẩm Vinh ngồi trên sô pha xem TV, màn hình lại phát một buổi biểu diễn của thần tượng ảo nào đó,
Tiếng nhạc vang bên tai, mà tâm tư Cẩm Vinh lại đang nghĩ về tình hình hiện tại của Liên Bang.

Quân chính thương, thượng tầng Liên Bang tinh tế bao gồm ba thế lực lớn với quân đội cầm đầu, Lê gia, Sở gia, Bạch gia đều là quân nhân thế gia.

Người ở thế giới này coi việc vào học ở một trường quân đội là vinh quang, cụ thể là đệ nhất học phủ liên bang, hay trường học Liên Bang.

Nhân vật đứng đầu, tinh anh xuất sắc hầu như đều có xuất phát điểm là nơi này.

Mà gia tộc như Lê gia, một trường học cũng không đậu nổi, phải đi học ở trường học thứ đẳng, sẽ bị người cùng giai tầng nhạo báng.

Ba đại thế lực chặt chẽ khống chế các mặt của xã hội Liên Bang, thao túng cơ chế vận hành của xã hội.

Nhưng nơi mà Liên bang chưa thể khống chế, thậm chí là không có cách nào điều khiển, chính là Tinh Hải vũ trụ, nơi mà thế lực bọn họ yếu nhất.

Cho dù khoa học phát triển mạnh, vẫn có những ranh giới mà bọn họ chưa thể chạm tay đến, không thể chinh phục hoàn toàn - vũ trụ, nơi đông đảo những tinh cầu chưa được khai phá, với đầy những sinh vật bí hiểm không tên.

Lê Quân Diệu nói chuyện với cha xong, xuống lầu liền nhìn thấy Cẩm Vinh ở trên sô pha xem TV.

"Em còn chưa ngủ sao?" Hắn có chút kinh ngạc nói,
Lê Quân Diệu cho rằng hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Cẩm Vinh hẳn là rất mệt, kết quả em gái thật bình tĩnh, thậm chí còn rất có tâm tình mà xem thần tượng trên mạng.

Hình ảnh này làm Lê Quân Diệu nhớ đến cái cảnh em gái ngồi gần đống tro cốt của phi thuyền uống sữa bò.

Tay cắm túi quần, Lê Quân Diệu cất tiếng, "Anh vừa nói chuyện với cha, không cần lo lắng, mọi thứ sẽ được xử lý tốt."
Cẩm Vinh không thèm để ý gật gật đầu, tầm mắt thậm chí không có rời màn hình, chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Lê Quân Diệu dừng một chút, lại nói, "Hiện tại chúng ta chưa thể trở về, có lẽ là phải ở lại đây hai ngày."

Lúc nói chuyện, cha cũng nhắc đến, Hạ Viện kia thương thế rất nặng, đã được chuyển lên bệnh việc trung tâm Tinh Khu.

Hạ gia bên kia tựa hồ rất tức giận, mặc dù Lê gia nói có sách mách có chứng, nhưng đến lúc giảng hóa chắc chắn sẽ có phiền toái
Còn không bằng ở chỗ này hai ngày, chờ Lê gia cùng Hạ gia giải quyết xong xuôi rồi trở về.

"Em biết rồi."
Lê Quân Diệu còn nghĩ nếu Cẩm Vin hỏi thêm sẽ nói rõ tình hình cho cô, vậy mà cô lại thẳng thừng ừ một câu như vậy, giống như chả có gì có thể ngăn cô xem nốt chương trình thần tượng trên tivi, cũng tốt, hắn đỡ phải giải thích nhiều.

Bất quá, hắn còn phải nói một tiếng với Sở Úy, Cho dù hai người là bằng hữu giao hảo, nhưng lần này em gái đã bị chuyện riêng của Sở Úy liên lụy.

______
Trường học Liên Bang, ký túc xá dành cho học sinh,
Sở Úy huấn luyện xong tắm rửa một cái, mới ra ngoài liền nghe thấy máy truyền tin vang lên, là Lê Quân Diệu,
"Có chuyện gì?" Sở Úy click bật máy truyền tin, có chút nghi hoặc, hắn nhớ Lê Quân Diệu đang ở tinh khu X chấp hành nhiệm vụ với giáo sư, như thế nào đột nhiên liên hệ hắn.

Hiện tại cách thời điểm phát sinh sự cố ba tiếng đồng hồ, Sở Úy chưa biết được tin tức.

Hắn một bên xoa tóc, một bên nghe Lê Quân Diệu nói xong sự tình, tuấn mi nhíu lại, "Được rồi."
Lê Quân Diệu cũng biết việc này không nên trách Sở Úy, "Cậu có chừng mực một chút."
Sở Úy tuy không nói gì thêm, nhưng Lê Quân Diệu biết, chuyện này Sở gia chắc cũng sẽ sớm biết, lại nói sở gia cùng Lê gia quan hệ không tệ, lần này là Sở gia đuối lí.

Sở Lê hai nhà cùng nhau gây áp lực cho Hạ gia.

Bất quá nghe nói bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện Liên Bang cũng không có thể giúp Hạ Viện lấy lại được trạng thái ban đầu, hạ hội trưởng hiện giờ bận bịu tìm kiếm danh y, lấy thương thế của Hạ Viện, cũng nhờ Hạ gia tài đại khí thô, gia cảnh bình thường chắc chắn đã từ bỏ Hạ Viện.

Biết được, Lê Quân Diệu cũng cảm thấy cần thiết nói qua tình hình với Cẩm Vinh về tình huống hiện tại của hung thủ mưu hại cô.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Em biết, cho nên phát đạn cuối cùng em quyết định không bắn." Giữ cho đối phương một hơi tàn.

Lê Quân Diệu: "......" Cẩm Vinh từ lúc nào hung tàn như vậy.

Nhìn Lê Quân Diệu khiếp sợ đến ngây ngẩn cả người, Cẩm Vinh lại là hơi hơi mỉm cười, "Yên tâm, em nói đùa."
......!
Hạ Viện chết đích xác sẽ phiền toái chút, nếu không chết, Cẩm Vinh cho dù có là hung thủ, Lê gia cũng không để yên.

Hạ Viện sống hay chết, thực ra Cẩm Vinh lười quản.

Lúc sau, Sở Úy còn liên hệ lại với Lê Quân Diệu, thanh âm thanh lãnh, "Em gái cậu lần này trượt kỳ thi đầu vào của trường?"
Lê Quân Diệu ngẩn người, nhưng cũng không kỳ quái Sở Úy biết chuyện này, "Đúng vậy, làm xong nhiệm vụ tôi định xin giáo sư một phân danh ngạch cho em ấy."
Sở Úy cũng không nói nhiều, nói thẳng, "Chỗ tôi có sẵn một cái." Hắn dừng một chút, "Cũng coi như bồi thường cho Lê tiểu thư."
Lê Quân Diệu sờ sờ cằm, hắn cùng Sở Úy quen biết cũng đã lâu, hiểu hắn là người ra sao, bình thường có bao nhiêu lạnh lùng kiệm lời, có mấy khi thấy hắn mở mồm xin lỗi ai, nhưng thái độ lần này cũng là khó được.

Xem ra việc này có lẽ còn liên quan đến một người nào đó nữa, Lê Quân Diệu như suy tư gì.

Đến nỗi danh ngạch, đã dâng lên Lê Quân Diệu đương nhiên sẽ không khách khí, "Vậy cảm ơn cậu, Sở Úy."
Ngắn gọn nói mấy câu sau, Sở Úy liền kết thúc trò chuyện.

Danh ngạch nhập học trường học Liên Bang vô cùng đáng quý, nếu không phải Sở Úy là con cưng của hiệu trường và các thầy cô trong trường, cũng rất khó lấy được đến một danh ngạch.

Sở Úy cũng năng lực không tồi, nhanh chóng tra được Hạ Viện là bị người khác xúi giục, tính tình cô ả vốn không biết trời cao đất dày, được nuông chiều từ nhỏ, cũng làm mấy chuyện này đến thành quen thói, chẳng qua lần này đụng phải hòn đá khó nhai là Lê Cẩm Vinh, còn có bối cảnh thâm hậu là Lê gia.


Việc này là hắn đuối lý, bồi thường Lê Cẩm Vinh là nên làm, huống chi với hắn mà nói, cái danh ngạch kia vốn không có tác dụng gì.

Nơi này vào thì dễ, nhưng tiếp tục ở lại ra sao là chuyện khác.

Một ít người bắt được thông tin cũng không khỏi tò mò vị Lê gia tam tiểu thư kia là thần thánh phương nào, chờ cô nhập học ra oai phủ đầu.

Mà ở biệt thự tiểu tinh cầu bên này, Cẩm Vinh an an phận phận ở nhà, mông gắn với cái sô pha, cũng không có gì làm, trừ bỏ ngẫu nhiên xem tin tức, liền tìm tạm mấy cuốn sách đọc giết thời gian.

Lê Quân Diệu đi qua liếc thấy, bìa sách đều là cái gì《 phân tích cấp bậc gien 》, 《 trùng tu phi thuyền cho người mới 》, 《 kỹ thuật laser cơ bản 》, mấy quyển sách đều là như vậy.

Hắn biết em gái rất chăm chỉ, nhưng......!mấy thứ này ẻm đọc có hiểu không vạy?
Cẩm Vinh cũng không có biện giải cái gì, mà là nói, "Tuy rằng chưa biết có tác dụng thực tế gì không, nhưng em thấy đọc giết thời gian không tồi."
Lê Quân Diệu: "......"
Càng ngày càng nghe không hiểu mấy lời của em gái, chẳng lẽ là ghi danh thất bại đả kích em ấy đến mức này?
Nghĩ vậy Lê Quân Diệu giọng nói lại có chút mềm, "Cha muốn nói chuyện với em."
Thượng tướng Tinh tế Liên Bang Lê Diễm, ngay từ năm đầu tiên nhậm chức đã thu về vô số chiến công và huân chương, gương mặt tầm cỡ số một số hai liên bang, bằng chứng mấy ngày nay quang xem tinh tế tin tức, thường thường đều có thể nhìn thấy mặt ông ta.

Với con cái, ông có lẽ chưa phải là một người cha tận tâm, con trai cả và con trai đầu không nói, Lê Cẩm Vinh càng ít thời gian gặp mặt cha hơn, dù sao thì với Lê Diễm, tầm quan trọng của gia đình không thể sánh với vị trí của tinh tế liên bang trong lòng ông.

Máy truyền tin tít tít hai tiếng, xuất hiện trên giao diện là một gương mặt có vài phần tương tự Lê Quân Diệu, tuấn tú mà uy nghiêm sắc lạnh thấu xương, mình mặc quân trang màu đen với quân hàm thượng tướng của tinh tế Liên Bang.

Bởi vì rất ít ở chung, tông giọng nói chuyện cũng có chút lạnh như băng, như là máy móc
"Mọi chuyện kết thúc rồi."
Lê Diễm cũng đã nhìn qua báo cáo, là Hạ Viện thuê Thiết Lang Đoàn công kích Cẩm Vinh trước, kế tiếp cũng chỉ là phòng vệ chính đáng, hơi chút khiến người kinh ngạc cảm thán chính là, Cẩm Vinh biểu hiện khả năng điều khiển phi thuyền rất xuất sắc, với một người chưa từng được huấn luyện, có thể nói là phi thường.

Ánh mắt nghiêm túc đến băng lãnh của Lê Diễm không cấm ẩn hàm một tia tán thưởng, cũng nói, "Tổ phụ muốn gặp con."
"Con về cùng Quân Diệu, sau đó ghi danh ở trường học đi, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Người của Lê gia nếu thật sự muốn vào học ở học phủ liên bang, là chuyện dễ dàng, huống chi còn có tổ phụ Cẩm Vinh đồng ý.

"Không được." Cẩm Vinh bỗng nhiên nói, nâng mắt, nhìn Lê thượng tướng ở bên kia màn hình, mỉm cười nói,
Lần đầu tiên bị con cái cự tuyệt, hơn nữa vẫn là con gái út luôn ngoan ngoãn nghe lời, Lê Diễm nhất thời ngây ngẩn cả người, cũng thấy rõ trên gương mặt vẫn đang ôn hòa mỉm cười của con gái là ánh mắt nghiêm túc không có nửa phần giao động.

"Con còn chưa hoàn thành hành trình của mình, con sẽ không về."
"Xin lỗi, cha." Cẩm Vinh khóe môi hơi hơi cong cong, sau đó sảng khoái mà kết thúc trò chuyện.

Hoàn toàn không thèm để ý tâm tình của Lê thượng tướng ở đầu dây bên kia, Cẩm Vinh tự nhận mình đã rất lễ phép, nhưng nếu sự tình đã tùy ý Lê gia giải quyết, cô cũng không cần thiết an phận ở lại chỗ này.

......!
Lê Quân Diệu không ở trong phòng, cũng không nghe được màn đối thoại của Cẩm Vinh và cha, càng không biết phụ thân kính yêu bị Cẩm Vinh treo điện thoại, ở tinh tế người dám dập máy thẳng thừng với Lê thượng tướng như vậy, phỏng chừng không có mấy người.

Thấy Cẩm Vinh ra ngoài, biểu tình cũng không có gì đặc biệt, chỉ cho rằng hai người cũng chỉ nói chuyện như bình thường
"Em nói chuyện với cha thế nào rồi." Lê Quân Diệu hơi hơi nghiêm túc nói, "Hạ Viện vì trọng thương nên chưa cấu thành tội giết người, nhưng ngược lại......" Việc này hai bên đã dàn xếp là sẽ dừng lại ở đây.

"Em hiểu rồi." Cẩm Vinh khóe môi hơi gợi lên, không lắm để ý.

Vì một đứa trẻ không có tầm ảnh hưởng gì mà làm xấu đi quan hệ với thương hội của tinh tế Liên Bang, đó mới là trò đùa thực sự huống hồ Lê gia cũng không chỉ có một mạch lê thượng tướng.

"Cẩm Vinh, em có chút khác."

Lê Quân Diệu ánh mắt phức tạp, đổi lại trước kia, Lê Cẩm Vinh sẽ không như vậy, không chút nào để ý, giống như là một người ngoài cuộc, hai tháng mà thôi, một con người sao có thể thay đổi nhiều như vậy.

Cẩm Vinh nhìn hắn, bỗng nhiên cười, "Ừm, nói một cách dễ hiểu thì, em gái anh trải qua bờ sinh tử, nháy mắt liền trưởng thành?"
Lê Quân Diệu thoáng cảm thán, hắn cũng có chút vui mừng, Lê Cẩm Vinh trước kia đúng là khiến người nhà lo lắng, hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

"Thì ra là như vậy."
Cẩm Vinh nhún vai, "Đúng, đây là lời giải thích hợp lí khiến người khác an tâm nhất."
Lê Quân Diệu còn muốn nói cái gì, liền nghe thấy máy truyền tin trên lầu lại vang lên, đành tạm dừng cuộc đối thoại, hướng trên lầu đi.

Máy truyền tin vừa mở ra, lại là Lê Diễm.

Vô duyên vô cớ ăn khí lạnh của Lê thượng tướng, cũng hứa sẽ mang Cẩm Vinh về vào ngày mai, Lê Quân Diệu xuống lầu, sô pha đã không còn bóng người.

______
Tiểu tinh cầu mà Cẩm Vinh cùng Lê Quân Diệu đang ở là một bộ phận của trạm trung chuyển, cũng là một khu đông đúc,
Cẩm Vinh sau khi đến đây vẫn luôn ru rú trong biệt thự hoặc ở trong phi thuyền, giờ mới được chứng kiến đủ loại khoa học kĩ thuật mới lại, Cẩm Vinh nhìn đến hoa cả mắt, một mình đi không có phương hướng cụ thể, dạo quanh nửa tinh khu đến khi bóng chiều buông xuống.

Càng về đêm, nơi nàng càng thu hút ánh nhìn, mười phần dụ hoặc, đặc biệt, kiến trúc nơi này rất độc đáo, giống như một kiểu nghệ thuật đặc trưng mà Cẩm Vinh khó có thể lý giải.

Sau khi nhìn lướt qua, Cẩm Vinh liền tiến vào một cửa hàng,
Bước vào còn có thể ngửi thấy hương hoa lan thoang thoảng,
"Chào mừng quý khách." Nhân viên phục vụ nhìn thấy người tiến vào không phải là khách quen thì có chút ngập ngừng, nhưng vẫn lễ phép đón tiếp,
Quán bar sao, cái dạng khách nhân nào cũng có.

Càng đi vào càng cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị, giữa yen lặng là một loại cảm giác khiến người ta muốn rùng mình.
Cẩm Vinh không nhờ phục vụ tìm cho mình một phòng riêng, mà là ngồi xuống quầy bar, vừa ngồi xuống, liền cảm giác những ánh mắt chăm chú sau lưng, Cẩm Vinh không thèm để ý, mà là nhìn về phía quầy bar.

Đứng ở quầy bar là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đỏ quăn gợn sóng, cả người toát ra hơi thở điềm mỹ thành thục.

Lena là chủ quán bar U Lan, thấy vị khách vừa tiến vào đã thu hút ánh mắt của đám người trong quán thì cũng không kỳ quái, thiếu nữ trong sáng sạch sẽ, nhìn qua đã biết là tiểu cô nương được người nhà bảo hộ đến thật tốt,
Đánh bậy đánh bạ mà đi vào nơi giao dịch tình báo ngầm này, cũng thật tài.

Lena chứng kiến không ít trò đen ăn đen, nhưng lương tâm chưa đến mức bị chó tha, nàng đưa cho cô nương kia một ly rượu anh đào, cúi người nhẹ nhàng nói, "Em gái nhỏ, đừng la ca bậy ở những chỗ như thế này, uống xong gái đi chỗ khác chơi đi ha."
Cẩm Vinh nhận lấy li rượu, uống cạn.

Lena càng thêm tin tưởng cô gái nhỏ này thực sự không hiểu chuyện đời chút nào, ở nơi xa lạ người khác đưa đồ cũng cứ thế mà uống.

Uống xong, Cẩm Vinh buông chén, cười với Lena, "Nhưng mà em là đến tìm chị."
Lena nhướng mày, phong tình nơi khóe mắt khiến người ta điêu đứng, "Em gái biết chị sao?"
Chẳng lẽ là ai phái người tới tìm cô?
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Không hẳn là quen biết, nhưng mà......"
"......!Chị là người đẹp nhất nơi này...."
"Cũng là người mạnh nhất."
Cẩm Vinh yên lặng nhìn Lena, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt ánh lên tia sáng có phần giảo hoạt.

Từ khi cảm nhận được hơi thở cường giả ở gần đây, hơn nửa không chỉ là một vài chỗ, so ra không kém Thiết Lang Đoàn, cô đã biết nơi này chẳng phải quán bar bình thường gì cho cam.

Không khí giữa hai người trong một khắc như đanh lại, đôi mắt đỏ của Lena hơi híp lại, khí thế trên người sắc bén lên, "Em là ai?"
"Tự giới thiệu một chút, em là Cẩm Vinh." Cẩm Vinh giống như không nhận ra vẻ đề phòng của Lena, lại cười nói, "Em muốn biết tiền thưởng đầu Thiết Lang Đoàn đi nơi nào lãnh?"
"Em nói cái gì?" Lena sửng sốt, cô vừa suy đoán một vạn khả năng, liệu đối phương có thể là tình báo mà thế lực đối đích với U Lan cử đến, lại không nghĩ rằng cô gái này chỉ là hỏi Thiết Lang Đoàn, một cái vấn đề chẳng liên quan chút nào.

"Chị không biết?" Cẩm Vinh tức khắc có chút buồn rầu, mục đích của cô thật sự rất đơn thuần, chỉ muốn mang bằng chứng đi lĩnh tiền thưởng, dù sao người cũng đã chết trong tay cô.

Còn tưởng rằng đi đến nơi hốn tạp này có thể lấy được tin tức.

Cảm giác được Cẩm Vinh không giống như là hướng về phía nàng cùng quán bar tới, Lena thoáng buông đề phòng, nhưng cũng chỉ là một chút.

Lena nghi hoặc lại có chút tò mò nói, "Chị biết chuyện của Thiết Lang đoàn, nhưng mà em hỏi cái này làm gì?"
Thiết Lang Đoàn nhiệm vụ thất bại, chết ở trong vụ nổ cùng với phi thuyền, người ủy thác bị thương nặng, tin tức này cũng đã truyền khắp chợ đen, Lena cũng có nghe thấy.


Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Đương nhiên là đi lĩnh thưởng."
Lena sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang đường, lính đánh thuê cấp A tiếng tăm lừng lẫy khắp Tinh hải sao có thể chết trong tay một tiểu cô nương, truyền ra chức sẽ chẳng ai tin.

Lena không biết nội tình cũng thực bình thường, thế lực của gia cùng Sở gia đã đủ để áp việc này xuống, bọn họ có tâm tư bảo vệ Lê Cẩm Vinh, dù sao vạn nhất chuyện này bị đồn ra ngoài, khiến thế lực ở chợ đen động tâm tư với nàng.

Hạ gia cũng không muốn đem loại chuyện gây xấu hổ này nói ra ngoài, cho nên những người như Lena mới chỉ biết phần nổi của câu chuyện.

Mà lời này trừ bỏ hai người, cũng không có người khác nghe được.

Lena nghĩ như vậy cũng tốt, đám khách ở đây mà nghe được, tiểu cô nương sẽ chẳng thể bình an đi khỏi chỗ này.

Đám người ở đây tay đều đã dính máu người, nửa đời sau đều chú định sinh hoạt trong bóng đêm.

"Chỗ này của chị hẳn là có thể mua tin tức đi." Cẩm Vinh không có để ý vẻ mặt khó tin của Lena, chỉ là đơn thuần cười nói.

"Em thật sự muốn biết?" Lena đôi mắt không chớp mắt mà nhìn nàng, cuối cùng nói "Được, nói cho em gái nhỏ, em phải tìm đến "Nhà Trắng" ở khu Á Thụ."
(亚树区,白房子)
Có người muốn đi chịu chết, cô cần gì phải ngăn trở, thông tin này tùy tiện nghe ngóng là có thể biết.

"Cảm ơn." Cẩm Vinh tràn đầy thành ý nói một câu, quả nhiên tìm người mạnh nhất hỏi chuyện là quyết định vô cùng sáng suốt.

Thấy Cẩm Vinh một chút cũng không có hoài nghi đáp án là thật hay là giả, Lena có chút mềm lòng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nếu là mềm lòng như vậy, cũng không khả năng ở chỗ này mở quán bar mười mấy năm.

Ghi nhớ địa chỉ, Cẩm Vinh nhìn Lena cười nói, "Vậy em có thể uống thêm chút rượu hay không?"
Lena sửng sốt một cái chớp mắt sau, lại lập tức khôi phục dáng vẻ bà chủ quán bar phong tình vạn chủng, "Đương nhiên có thể, em muốn uống gì?"
Cẩm Vinh liền điểm liền tù tì mười mấy cái tên...!
Lena có chút kỳ quái, dựa vào tên và giá tiền những thứ đồ uống và tiểu cô nương vừa gọi, vì sao lại phải đổi mạng lấy tiền thưởng Thiết Lang Đoàn.

Nàng tuy nghi hoặc, nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều, khách nhân tới nơi này đều có bí mật, kiêng kị nhất giao thiển ngôn thâm.

Nàng cũng với tiểu cô nương cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.

Cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng uống rượu rất...sảng khoái.

Lena cũng hứng thú, rót rượu cùng Cẩm Vinh uống, cùng nhau trò chuyện vài câu, rồi hỏi nàng như thế nào lại đi vào u lan.

Như nàng suy đoán, tiểu cô nương còn chẳng biết cái tên u lan, cứ tùy tùy tiện tiện mà đi vào.

"Bởi vì ở con phố quán bar này là đẹp nhất."
Nghe Cẩm Vinh nói, Lena cũng có chút tự đắc, u lan là tâm huyết một tay nàng gây dựng, là toàn bộ cũng là vinh quang của nàng.

Thật là một tiểu cô nương khiến người yêu thích, nếu như làm việc đừng có ngốc nghếch như vậy thì càng tốt.

Hai người vô bờ bến mà trò chuyện, cũng sẽ không đề cập đến thân phận hay bất cứ chuyện riêng tư nào của đối phương, nhờ Lena, Cẩm Vinh cũng biết thêm không ít sự thật thú vị của tinh cầu.

......!
Lena chống cằm, đôi mắt phảng phất có lưu quang, "Em cảm thấy thứ đẹp nhất trên thế giới này là thứ gì?"
"Biển sao Tinh Hải."
Cái gì? Biển sao? Lena không khỏi cười khẽ một tiếng, nàng hỏi qua rất nhiều khách nhân vấn đề này, nhưng trả lời như vậy, có lẽ chỉ có cô nương này.

Thật là một tiểu cô nương kì quái.

Cẩm Vinh hơi híp mắt, xuất thần nhớ tới ở khung cảnh ở bên ngoài phi thuyền,
Giống như kỳ tích vậy, tự do, lại bao dung vạn vật, lại tràn ngập cảm giác thần bí.

Đúng là rất đẹp..

Bình Luận (0)
Comment