Nghĩ nghĩ, Cẩm Vinh rốt cuộc nhớ ra giọng nói của người này là ai, còn không phải là Lê Quân Diệu?
Nếu là hắn, vậy mặc kệ cũng không ổn lắm.
"Cứu người đi." Cẩm Vinh nhạt nhẽo nói một câu, cũng không giải thích, Tinh Nghiên bọn họ cũng liền gật đầu, chuẩn bị cứu người.
Vây công tinh thuyền của Lê Quân Diệu là một loại dị thú vô cùng hung mãnh, tên của con dị thú này trong bách khoa tinh tế là Nile, kì lạ thay, giống loài này chỉ sống ở các bầu khí quyển, chúng có dịch biến dị khắp thân thể, chất nhầy này không khác gì axit, tính ăn mòn vô cùng mạnh, quân đội Liên bang cũng rất phiền toái bọn này.
Lê Quân Diệu vẫn còn là học sinh trong trường mà đã phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?
Cẩm Vinh chống cằm, nghĩ cũng không nghĩ nữa, trường học đều là chốn ma quỷ, ai biết họ ép học sinh làm cái gì, mà dù sao thì ta cũng chẳng đi học.
Phi thuyền dần dần tiếp cận bầu khí quyển của hành tinh, đám sinh vật biến dị cũng phát hiện vật thể lạ tới gần, chúng ngược lại gia tăng tốc độ ăn mòn phi thuyền của đám học sinh học viên Liên Bang.
Theo sự điều khiển của Tinh Nghiên, thuyền nhắm ngay đám Nile, bắn mấy phát đạn ở những vị trí bất đồng.
Vị trí bắn cũng không phải ngẫu nhiên, Tinh Nghiên đều đã phân tích diện tích bề mặt của đám bầy nhầy này, đảm bảo đạn có đủ thời gian phân giải trong người chúng, sau đó đi theo cơ quan mà gi3t chết chúng.
Đạn mang độc tố cũng là một phát minh của thuyền trưởng.
Đám người bọn họ cũng từng kẹt trên một tinh cầu bỏ hoang, bị tấn công bởi một sinh vật cũng không có hình thù nhất định như Nile, cảm thấy quá phiền, thuyền trưởng bèn điều chế loại dược vật này, dù không phải vạn năng nhưng 80% sinh vật biến dị ăn phải đề không thể chống cự.
Nhìn qua kính bảo hộ, có thể thấy đám người Lê Quân Diệu đang rất khẩn trương, thấy phi thuyền kia bắn vài phát đạn vào Nile liền dừng di chuyển, bọn họ cũng không khỏi thất vọng, nhưng cũng là trong dự kiến, bọn họ đã sớm dùng hết đạn dược, cho dù nổ mạnh hay nhẹ, đều không có tác dụng với thứ quái đản này.
Có thể là phi thuyền dân dụng vô tình đi qua, hiểu quả của đạn tự nhiên không cao.
"Các ngươi xem." Bỗng nhiên có người hốt hoảng nói, mọi người lập tức hướng màn hình nhìn theo, lại phát hiện cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi.
Nile nhanh chóng thu mình, lùi về phía mặt đất, có xu hướng trốn vào trong rừng, thân thể con Nile vây lấy phi thuyền bọn họ thì dần khô héo, rụng rời xuống dưới, tình hình thay đổi quá nhanh làm bọn họ có chút phản ứng không kịp.
"Chúng ta...... Sống rồi?" Một nữ sinh tham dự nhiệm vụ nhịn không được khụt khịt nói.
Tuy rằng đám học sinh này đều là tinh anh, huấn luyện trong phạm vi nhà trường biểu hiện thực xuất sắc, nhưng chân chính trải qua sinh tử tồn vong, bọn họ giờ này mới ý thức được mình có bao nhiêu yếu ớt.
Không khí trong phi thuyền ập tức liền phấn chấn lên, nhưng Lê Quân Diệu cùng một người khác càng để ý là ai cứu bọn họ, mà đạn dược những người này dùng còn ưu việt hơn cả đạn dược của quân đội Liên Bang.
Một người khác chính là đội trưởng của tiểu đội này, Sở Úy.
"Rất cảm ơn sự trợ giúp của mọi người."
"Phi thuyền của chúng tôi hỏng động cơ, không thể quay về, có thể nhờ mọi người giúp chúng tôi một đoạn đường cho đến khi gặp trạm gác của quân đổi Liên Bang không? Chúng tôi nhất định sẽ báo đáp."
Lê Quân Diệu phát tín hiệu như vậy cũng là bất đắc dĩ, tinh thuyền bị Nile ăn mòn gần một nửa, căn bản không có khả năng an toàn trở về địa điểm xuất phát,
Nửa giờ nữa tinh cầu này sẽ chuyển sang ban đêm, đến lúc đó không biết có sinh vật nào đáng sợ hơn đám Nile vừa rồi hay không.
Hắn cùng Sở Úy nhìn nhau liếc mắt một cái, nguy cơ đã giải trừ, giờ lại lòi ra vấn đề này.
Những người khác cũng lo lắng vấn đề tương tự, không khỏi thấp giọng nói "Hẳn là sẽ đáp ứng đi."
"Vừa rồi bọn họ cũng đã cứu chúng ta, chắc sẽ không đến mức ném người ở đây mặc kệ đâu, chờ quân đội chi viện cũng phải hai ba canh giờ nữa." Vị này cũng là nghĩ tới đêm tối buông xuống bao hiểm nguy rình rập mà da đầu tê dại.
Phi thuyền trên không trung hạ xuống, cửa khoang mở ra, vô luận là Lê Quân Diệu hay là Sở Úy cũng đều thở phải, cho đến khi bọn họ nhìn rõ khuôn mặt người bước ra ngoài,
Thiếu nữ thong dong mà phóng túng, nhìn thấy bọn họ,
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
"Cẩm...... Cẩm Vinh." Lê Quân Diệu khó có thể tin nổi, trước mắt hắn vậy mà lại là Lê Cẩm Vinh, đứa em gái đi biền biệt bốn năm không ló mặt của hắn.
Bốn năm, Lê Quân Diệu không có một chút tin tức, cho dù là hỏi tổ phụ hay phụ thân, đều nhận được một câu trả lời qua loa có lệ, "Nó ở Tinh Hải."
Tinh Hải lớn như vậy, người rốt cuộc là ở đâu?
Lê Quân Diệu lúc ấy đã suy đoán, Cẩm Vinh có lẽ thực sự làm như câu nói ngày hôm ấy, nhưng tổ phụ cùng phụ thân sao có thể đồng ý, để Cẩm Vinh làm ra chuyện mất mặt liệt tổ liệt tông như vậy?
Những nghi vấn trong lòng hắn, ở thời khắc nhìn thấy Cẩm Vinh, toàn bộ biến mất, trong đầu chỉ có một câu, còn sống là tốt.
Cho dù không còn sống ở Lê gia, cho dù không còn là người Lê gia, còn sống là tốt.
Đây là ước nguyện lớn nhất của người làm anh trai như hắn.
Sở Úy không quen biết Lê Cẩm Vinh, nhưng hắn biết cái tên này, từ sau sự kiện đó, lại lần nữa từ trong miệng Lê Quân Diệu biết được, như thế nào đoán không được thân phận của cô.
Lê gia nói với bên ngoài, Lê Cẩm Vinh bỏ nhà đi, không ngờ được giờ lại gặp mặt, còn cứu đám người bọn họ một mạng.
Khó trách sẽ ra tay cứu giúp, hẳn là nghe ra giọng Lê Quân Diệu đi, Sở Úy con ngươi dư quang liếc mắt nhìn hắn,
Lê Quân Diệu lập tức phục hồi tinh thần, nhớ tới còn có chuyện càng quan trọng, khẩn thiết nói, "Có thể đưa bọn anh đi một đoạn không?"
Ánh mắt Cẩm Vinh quét một vòng đám người phía sau, ngữ khí không rõ tốt xấu nói, "Đi lên đi."
"Lê học trưởng cùng sở học trưởng biết người này sao?" Có chút người theo ở phía sau lo sợ nói, tuy nói là cứu bọn họ một mạng, nhưng ai biết là người tốt hay người xấu, có ý đồ gì, còn chưa giới thiệu một câu liền đồng ý, không khỏi làm nhân tâm sinh cảnh giác, "Không phải là người xấu chứ."
Lê Quân Diệu thất thần thần, lại có chút lo lắng bọn họ hiểu lầm Cẩm Vinh, giải thích, "Không, đây...... đây là em gái ruột ta Lê Cẩm Vinh."
"Là em ruột Lê học trưởng." Những người khác cũng yên lòng. Quay lại lấy những đồ vật quan trọng rồi lên thuyền.
Lê Quân Diệu cùng Sở Úy cũng có đồ vật muốn mang đi, đám người bọn họ là một tiểu đội cũng nhau chấp hành nhiệm vụ, Lê Quân Diệu cũng không tiện tách ra, đành phải từ bỏ ý niệm đi tìm Cẩm Vinh.
Mà trên thuyền, cho dù là Tinh Nghiên, Linh Phách, hay là Nhạc Nhi, đối với quyết định của Cẩm Vinh chưa bao giờ có nghi ngờ.
Cẩm Vinh cũng không quên giải thích một câu, "Người nọ là anh trai ta, Lê Quân Diệu."
Những người khác cô không hỏi, cũng không thèm để ý, dù sao chỉ cần giữ được tính mạng Lê Quân Diệu là đủ rồi.
Tinh Nghiên như suy tư gì nói, "Thì ra thuyền trưởng họ Lê." Trong lòng gật gù, có thể thêm hiểu biết thuyền trưởng, đồng thời là cha mẹ sáng thế của hắn, đúng là một chuyện tốt.
"Lê gia là cái gì?" Linh Phách và Nhạc Nhi đều có chung một câu hỏi.
Tinh Nghiên luôn luôn phụ trách thu thập tình báo cho Dạ Thần Hào, hiểu biết về Liên Bang nhiều hơn cả hai người kia nhân lên, giải thích, "Lê gia là gia đình thế gia quân hệ trong tinh tế Liên Bang."
"Thật là lợi hại." Linh Phách không hề cảm thán một tiếng, sau đó quay đầu liền nhìn về phía lại Cẩm Vinh đang quay về ổ đọc sách, đơn thuần mà nghi hoặc nói, "Nếu là người nhà, sao thuyền trưởng không đi cùng người kia?"
Cẩm Vinh lật một trang, thở dài nói, "Nhà ta toàn người ưu tú, cho nên không chơi với người đi làm tinh tặc như ta."
"Thì ra chúng ta là làm nghề tinh tặc." Linh Phách phảng phất hôm nay mới phát hiện ra điều này, Nhạc Nhi cũng gật gật đầu, so với Tinh Nghiên, Nhạc Nhi rất có phong phạm của một đứa trẻ mười ba tuổi.
Cẩm Vinh ngước mắt, nhìn thiếu niên khẽ cười nói, "Tinh tặc, lính đánh thuê, thợ săn, Linh Phách nghĩ như thế nào cũng được."
Tinh Nghiên mặc kệ thuyền trưởng với hai đứa nhỏ, mỉm cười, quay về vấn đề mà một bếp nên đảm đương, "Thuyền trưởng có muốn mở tiệc chiêu đãi anh trai không?"
"Đưa hắn đến một tinh cầu an toàn, để cả đám ở lại đó là được."
Cẩm Vinh càng để ý hơn vấn đề, "Vì sao bầu khí quyển tinh cầu kia lại có thể nuôi ra một thứ sinh vật lạ lùng như vậy?"
Tinh Nghiên liền minh bạch thuyền trưởng ý tứ, hơi hơi khom người biểu tình ôn hòa nói, "Vậy từ để ta xử lý."
"Phiền toái ngươi, Tinh Nghiên." Cẩm Vinh đáp.
......
Đám người Lê Quân Diệu lấy xong đồ đạc, đi theo Tinh Nghiên lên thuyền,
Sở Úy đưa mắt nhìn thân thuyền sặc sỡ như đồ án tốt nghiệp của sinh viên kiến trúc, hơi hơi tạm dừng một chút, rồi lại tiếp tục đi.
Tuy rằng nhìn bề ngoài không ra, nhưng bên trong con thuyền lại ra ngoài sức tưởng tượng, không gian vô cùng rộng, tinh thuyền bố trí thiết kế cũng thực đặc biệt,
Bọn họ đều là học sinh xuất thân từ học viện Liên Bang, được nhìn, trải nghiệm không ít, nhưng phi thuyền quân dụng, cũng không có kỹ thuật và trang bị cao cấp như vậy.
Rất nhiều chi tiết làm ánh mắt Sở Úy sắc bén lên.
Tinh Nghiên giới thiệu cho bọn họ không gian nghỉ ngơi, ăn uống, phòng trên thuyền không nhiều nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
"Mong quý vị không tự tiện đi vào nhưng nơi được giới hạn, khả năng sẽ có nguy hiểm." Tinh Nghiên mỉm cười nói.
Lời nhắc nhở này cũng biểu lộ thái độ không tín nhiệm, tuy rằng một ít học sinh có chút thái độ, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý, rốt cuộc đây là thuyền của người khác.
Mà bên kia, Lê Quân Diệu cùng Cẩm Vinh gặp mặt, "Mấy năm nay em thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Thấy Lê Quân Diệu còn muốn ôn chuyện, Cẩm Vinh trực tiếp ngắt lời hắn, "Mấy người tới vì nhiệm vụ?"
Lê Quân Diệu có chút xấu hổ, rồi lại không thể không thừa nhận Cẩm Vinh nói đúng, nhiệm vụ thăng cấp, tham sự vào có thể được cộng điểm, mà độ nguy hiểm lại thấp. Bọn họ chọn tinh cầu này vì độ khó không cao, không nghĩ gần hoàn thành đột nhiên xuất hiện đám Nile kia.
Còn suýt nữa chết trong tay chúng.
Cẩm Vinh cười cười, "Kia vận khí không được tốt."
"Có thể gặp được em, vận khí đã thực hảo." Lê Quân Diệu thiệt tình nói,
Đúng không? Cẩm Vinh không thấy đây là vận may, ngươi có biết ngươi đang đứng trên thuyền tinh tặc hàng thật giá thật không?
Cẩm Vinh nhìn Lê Quân Diệu do dự liền hỏi, "Sao, anh còn chuyện gì không?"
Lê Quân Diệu lắc lắc đầu, có lẽ cũng không cần nói với Cẩm Vinh mấy việc lúc trước nữa, Sở Úy cũng ở trong đội ngữ bọn họ, cô có lẽ đã quên rồi.