(7)-2
Mạnh Bình Thanh nhìn thấy đại ca đứng ngay cổng thành, thân mình không nhịn được run run một chút.
Ngày thường không phải đều là quản gia tới đón hắn sao?
Cẩm Vinh căn bản không để ý tới diễn biến tâm lí bất thường của tiểu đệ đệ, trực tiếp vén màn,, ngồi lên xe ngựa, quả nhiên ngồi trên thùng xe thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều.
Mà Bình An cũng tự giác ngồi bên ngoài cùng xa phu đánh xe.
"Cảm ơn đại ca tới đón đệ." Mạnh Bình Thanh tuổi không lớn, nhưng đối ứng có lễ có nghĩa không sai chút nào, nếu bỏ qua chút run rấy trong lời nói, cùng âm thanh thều thào yếu nhược như người bệnh.
Có thể nhìn ra tiểu Bình Thanh rất sợ hãi vị đại ca này, bất quá cũng không kỳ quái, dù sao cũng là từ nhỏ đến lến bị bắt nạt thành thói.
Mạnh Bình Thanh biến thành bộ dáng như hiện giờ, cũng không thể không kể đến ảnh hưởng của phụ thân là Mạnh Tỉnh Chi cũng mẫu thân Tiêu Ngọc Mi, kế thái thái rất coi trọng đứa con trai này, bảo hộ hắn rất tốt, cho nên Mạnh Bình Thanh tính tình tương đối đơn thuần.
Hắn từ nhỏ lại quen nhìn phụ thân dăm ngày ba trận trách cứ đánh chửi đại ca, có đôi khi nhìn cây thước gỗ đánh vào mông đại ca cũng làm hắn sợ hãi, mà đại ca chính là bị đánh đến thảm cũng chưa từng cùng lão cha kêu một tiếng xin tha, nhiều lắm khóc lóc gọi nương gọi tổ mẫu. Bị đánh nhiều cũng thành quen, chắc đại ca cũng không còn sợ lão cha làm tri phủ như Mạnh Tỉnh Chi. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Cho nên sau khi ở thư viện học được bốn chữ "to gan lớn mật", Mạnh Bình Thanh cảm thấy bốn chữ này hợp với đại ca nhà hắn nhất.
Tuy rằng Mạnh Tỉnh Chi tiêu hao nhiều sức lực trên người Mạnh Cẩm Vinh, không có nhiều thời gian quan tâm giáo dưỡng Mạnh Bình Thanh, nhưng tiểu đệ đệ này cũng không lấy làm buồn lòng, cũng không một chút ghen tị đại ca, bởi vì hắn cảm thấy cả lão cha cả đại ca đều rất đáng thương.
Mạnh lão cha mỗi ngày mệt chết người vì công việc ở bên ngoài, về nhà còn phải lo lắng đại ca thích gây chuyện làm ầm ĩ, quá vất vả.
Đại ca Mạnh Cẩm Vinh một tháng ăn roi ăn vọt vào mông nhiều như vậy, quá đau.
Suy nghĩ này Mạnh Bình Thanh cũng không hề nói với một ai, bởi vì hắn cảm thấy để đại ca cùng lão cha biết được, hắn cũng sẽ bị người đánh.
Mạnh Bình Thanh trở về, trên dưới Mạnh phủ đều là cao hứng, Tiêu Ngọc Mi gặp người đều muốn cười.
Thừa dịp này, ai biết Mạnh lão cha lại trúng phải cái gió gì, cư nhiên cùng Mạnh lão thái thái đạt thành nhất trí, thúc giục hôn nhân cộng với thi khoa cử.
Cẩm Vinh hai cái đều không muốn làm, cô chỉ muốn đơn thuần làm ăn chơi trác táng.
Không nghĩ tới cư nhiên làm ăn chơi trác táng cũng không an bình, đứng giữ đường cái, nhìn bạch y thiếu nữ ôm ống quần mình khóc đến nhu nhược đáng thương, Cẩm Vinh nhịn không được trừu trừu miệng.
Không đợi Cẩm Vinh mở lời khuyên bảo cô nương bán mình táng phụ kia dừng tay, tiểu thư sinh Tống Bồi kiêm nam phụ kiêm tể tường tương lai cũng xuất hiện, "Mạnh Cẩm Vinh, ban ngày ban mặt, ngươi dám to gan khinh nam bá nữ."
Cẩm Vinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, không sai, trời rất sáng.
"Công tử, người giúp ta táng cha (mua quan tài tổ chức tang lễ cho cha), Tuyết Nhi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người." Bạch y thiếu nữ nhu nhược kia rưng rưng nói.
Tống Bồi nhìn thấy vậy không nhịn được khuyên nhủ, "Cô nương, cô không biết hắn là ai, hắn là ác bá ăn chơi trác táng nổi danh thành Vân Châu này, huỷ hoại không ít trong sạch của các cô nương."
Nói bậy, Mạnh Cẩm Vinh chỉ thích thanh lâu thanh sắc khuyển mã, oanh oanh yến yến.
"Chỉ cần công tử giúp ta táng phụ, công tử chính là ân nhân Tuyết Nhi, vô luận làm cái gì, Tuyết Nhi đều nguyện ý." Nói rồi còn thâm tình mà nhìn Cẩm Vinh một cái.
Cẩm Vinh: "......" Bổn công tử là trong sạch.
Tống Bồi cái này cuối cùng cũng minh bạch, nhìn về phía cô nương kia, ánh mắt có chút thay đổi, nhưng ánh mắt xem ăn chơi trác táng Mạnh Cẩm Vinh vẫn như cũ.
Cẩm Vinh không rảnh chơi cùng bọn họ, đem kia cô nương kia đẩy về hướng Tống Bồi, sau đó nhanh chân liền chạy, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi trong biển người đông đúc.
Chạy thẳng ra đầu cầu ngoài bờ sông, Cẩm Vinh mới ngừng lại được, hô hấp không rối loạn, thoải mái mà lắc lắc quạt xếp.
"Thiếu, thiếu gia." Bình an thở hổn hển nói, mồ hôi đầy đầu, cư nhiên cũng theo kịp.
Cẩm Vinh nhìn hắn có chút tìm tòi, nhìn không ra tiểu tử ngươi còn rất lợi hại.
"Biểu ca?" Một thanh âm kinh ngạc bỗng nhiên từ phía sau vang lên.
Cẩm Vinh cùng Bình An ngó qua, là một thiếu niên lang mặt mày thanh tú, "Biểu thiếu gia." Bình An hô một tiếng.
Là cháu trai vong mẫu Lý thị, biểu đệ (em họ bên nhà ngoại) Mạnh Cẩm Vinh, Lý Khang.
Lý Khang nhìn chủ tớ hai người, có chút ngốc bạch ngọt hỏi "Biểu ca, vì sao thư đồng huynh lại thở hồng hộc như thế a?"
————
Ba người ngồi trong trà lâu, trong trí nhớ của nguyên thân, quan hệ của Mạnh phủ với Lý gia còn tính không tồi, Lý gia cũng một nhà thành thật, không vì tỷ phu là tri phủ đại nhân mà tùy hứng làm xằng làm bậy, an an phận phận làm tiểu sinh ý, mà thực chất, người kiêu ngạo ương ngạnh từ trước đến nay cũng chỉ có Mạnh Cẩm Vinh.
Thái độ của Lý gia với cháu ngoại trai là Mạnh Cẩm Vinh cũng rất tốt, ngày thường thấy hắn ham chơi cũng khuyên nhủ, ít chơi bời lại đọc nhiều sách lên. Mạnh Cẩm Vinh bởi vì mẫu thân Lý thị, quan hệ với các cữu cữu Lý gia cùng các anh em bà con nhà ngoại cũng không tồi.
Ai ngờ ngồi đây lại lần nữa gặp được Tống Bồi tiểu thư sinh, hắn chắc vừa giải quyết xong cô nương táng cha kia.
" Loại người như Mạnh Cẩm Vinh, quả thực là làm nhục văn nhã." Tống Phái nổi giận đùng đùng mà cùng nói với bạn tốt của hắn, mặt khác lại blah blah một đống lớn, đơn giản là chỉ trích Mạnh Cẩm Vinh không học vấn không nghề nghiệp nhị thế tổ lại bàn luận không ít mấy lời đồn thổi bêu xấu.
Người đọc sách mở miệng mắng người, ngôn từ khắc nghiệt sắc bén a.
Tuy rằng đa phần lời nói đều là thật, nhưng Cẩm Vinh nghe tới vẫn rất khó chịu.
Lý Khang nhìn Mạnh biểu đệ ý cười trên mặt càng lúc càng thêm sâu, hắn suy nghĩ có nên ngăn cản biểu đệ hay không, nếu là đánh nhau ở đây mà để cho dượng tri phủ biết được, biểu đệ khẳng định lại bị cha đánh.
Nhưng mà Cẩm Vinh vỗ vỗ bả vai Lý Khang, "Chúng ta là huynh đệ mà, đúng không?"
Mười lăm phút sau, Tống Bồi sau khi uống quá nhiều trà đến ngõ nhỏ đi tiểu, đột nhiên bị người trùm bao tải từ sau lưng.
Lý Khang kinh hồn táng đảm mà ngồi xổm ở góc tường trông chừng, mà Cẩm Vinh trùm bao tải đánh Tống Bồi một lúc xong, thần thanh khí sảng, cảm giác thế giới đều tốt đẹp.
Tể tướng tương lai gì đó, đánh đã rồi nói.