*金枝玉叶: kim chi ngọc diệp, chỉ con cái nhà quyền quý trong xã hội phong kiến, đồng nghĩa: cành vàng lá ngọc.
Chương 6 - (1)
Lần nữa tỉnh lại, Cẩm Vinh rất bình tĩnh, được rồi, nhìn tình huống này, cô nhất định là lại xuyên sách.
Bất quá Cẩm Vinh lúc này tỏ vẻ rất hài lòng với thân phận mới của bản thân, là công chúa.
Năm đó xem phim truyền hình dài tập trên tivi, Cẩm Vinh rất thích Thái Bình công chúa, Cao Dương công chúa, cho dù nội dung tiểu thuyết lần này có cẩu huyết đến đâu cũng không làm tâm tình vui vẻ giảm xuống nửa phần.
Nội dung kịch tình lần này có chút giống Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên, bất quá lần này gặp xui xẻo chỉ có một mình công chúa mà thôi.
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó, kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý.
Vai chính thế giới Chu Ngọc Liên có vận mệnh tương tự Tần Hương Liên, là nữ nhi một tiên sinh dạy học ở nông thôn, cùng phu quân Khâu Thịnh là thanh mai trúc mã, sau khi kết duyên vợ chồng, sinh hạ một nữ nhi, Khâu Thịnh vào kinh đi thi. Đúng lúc ấy quê nhà xảy ra lũ lụt, cha mẹ đều qua đời, Chu Ngọc Liên mang nữ nhi vào kinh thành tìm tướng công, lại thấy tân phò mã cưỡi ngựa đưa dâu, cùng người uống rượu mua vui lại chính là tướng công của mình thì vô cùng bi phẫn, ngăn kiệu của phủ doãn kinh thành, Đàm đại nhân, ăn ba mươi đại bản rồi kể ra oan tình, mong phủ doãn giải oan cho nàng.
*Phủ doãn (chữ Hán: 府尹) là chức danh tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Ai ngờ, Khâu Thịnh biết được lại nói là quê nhà lũ lụt, người nhà tẫn vong rồi mới cưới công chúa.
Lời Khâu Thịnh vô pháp phân biệt thật giả nhưng Chu Ngọc Liên tin hắn, viết thư cáo trạng công chúa đương triều, lôi hôn thư của nàng và Khâu Thịnh ra làm bằng chứng.
Án này thiên hạ đều biết, hoàng gia gả công chúa làm thiếp, mất hết mặt mũi. Công chúa bị bắt hòa ly với Khâu Thịnh rồi bị đưa vào chùa ở, lấy danh nghĩa là sám hối cầu phúc.
Hoàng gia ngại miệng lưỡi thiên hạ cũng không thể làm gì Chu Ngọc Liên, cũng chỉ có thể ban cho nàng không ít vàng bạc châu báu, để nàng và Khâu Thịnh hồi hương.
Sau này không ít người lôi chuyện này ra viết thành thoại bản, chính là chuyện nữ tử bình dân cùng thiên gia tranh chồng, trở thành truyền kì về ngạo cốt bất khuất của nữ tử, mà công chúa lại chính là vai ác lớn nhất.
Cẩm Vinh nhìn đến cũng không nhịn được đồng tình một phen cô công chúa đến phong hào còn chưa được ban này, quá nghẹn khuất, còn bị người trong thiên hạ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lấy thân phận của Chu Ngọc Liên mà đánh giá, việc nàng làm đúng là xuất sắc, một nữ nhi của thư sinh nghèo có thể có kiến thức và tính cách như vậy đích xác hiếm thấy, đáng tiếc ánh mắt nàng quá kém, coi trọng nam nhân như Khâu Thịnh.
Đến kinh triệu phủ, Đàm đại nhân còn nghi ngờ lời Khâu Thịnh có ẩn tình, nhưng nàng lại tin tưởng chắc chắn người Khâu Thịnh yêu là nàng, công chúa là kẻ xấu chia rẽ phu thê bọn họ.
Chuyện xưa tuy nói Chu Ngọc Liên áo gấm về làng, nhưng lòng Khâu Thịnh có mấy phần thật giả? Chắc gì hắn không oán thán Chu Ngọc Liên?
Phò mã là chức quan nhàn tản, nhưng cũng là phong quang vô hạn, được người truy phủng. Phải quay về nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù cơm áo vô lo, đối với người tham mộ hư vinh như Khâu Thịnh, đây chính là tra tấn lớn nhất. Chẳng được bao lâu Chu Ngọc Liên cũng sẽ nhận ra bộ mặt thật của Khâu Thịnh, đến lúc ấy, nàng còn có thể hay không lại đến một lần trạng cáo chồng?
Bất quá mọi chuyện đều còn là chuyện của tương lai.
Hiện tại Cẩm Vinh xuyên đến, cô vẫn chỉ là một tiểu công chúa sáu tuổi, mẫu thân thân phận thấp kém sớm bị người hại chết, chuyện tốt duy nhất là cô là hài tử nhiều tuổi nhất trong hoàng cung, cũng là công chúa duy nhất, người trong cung đều gọi là đại công chúa.
Nguyên chủ được sinh ra khi hoàng đế vẫn còn là một hoàng tử, đấu tranh kịch liệt, bận rộn đến mức không thể nhìn đến chuyện trong phủ đệ, mẹ đẻ nàng cũng chỉ là một thị nữ bình thường, sinh ra một bé gái, càng không ai chú ý.
Tấn vương phi, cũng chính là hoàng hậu đương nhiệm, cũng vội vàng sinh con vợ cả củng cố địa vị, đối với chuyện đại công chúa sinh ra cũng không mấy để ý.
Tân hoàng đăng cơ, nữ quyến vương phủ vào cung, vẫn là lão thái giám thiện tâm ôm đại công chúa vào. Không có mẹ đẻ che chở, không được phụ hoàng sủng ái, vị công chúa như nguyên chủ được an bài trong cái nơi không lớn không nhỏ cũng không phải lãnh cung này.
Tính cách nguyên chủ yếu đuối, nhu nhược, không hay lộ mặt, bị cung nhân bắt nạt cũng không nói, Cẩm Vinh tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình như vậy, có ưu thế rõ ràng, tại sao không dùng?
Cẩm Vinh một bên vụng trộm luyện công phu cường kiện thể chất học được ở Thiên Kiếm sơn trang, một bên không ngừng làm náo loạn hoàng cung, không phải bắt chim trong Ngự hoa viên thì là lăn lộn giẫm đạp lên hoa hoa cỏ cỏ quý báu, khắp nơi trêu chọc đùa giỡn cung nhân.
Dù sao chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của các lão đại trong hoàng cung, vẫn có thể tiếp tục xoát cảm giác tồn tại.
Quả nhiên, chưa được nửa tháng, hoàng đế tự mình triệu kiến vị nữ nhi thân thể khỏe mạnh, duy nhất bình bình an an lớn lên.
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đã biết nàng vừa đi làm ầm ĩ chỗ nào về, hoàng đế cũng vui vẻ.
Dưới gối hoàng đế chỉ có ba đứa con. Trừ bỏ đại công chúa là Triệu Cẩm Vinh cũng chỉ có Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử còn là trẻ sơ sinh lúc nào cũng cần nhũ mẫu chăm sóc. Khó có được đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát như nàng, tâm từ ái của hoàng đế lập tức liền bạo phát.
Mà lần bùng nổ này của hoàng đế làm cho không ít người sợ hãi, đầu tiên phong Cẩm Vinh làm Tương Nghi công chúa, sau đó thường xuyên mang nàng bên người, ra vào Ngự thư phòng, làm cho Hoàng hậu cũng không nhịn được cả gan hỏi một câu, đem Tương Nghi công chúa đặt dưới gối vị phi tần nào nuôi nấng thì hợp lí.
Hoàng đế cười tủm tỉm liếc nhìn Hoàng hậu một cái, nhìn đến mức lòng nàng muốn run lên, sau đó hoàng đế lại cười tủm tỉm nhìn Cẩm Vinh đang ngồi ăn ngon lành, đem nàng ôm vào lòng, lấy khăn tự mình lau miệng cho nữ nhi rồi hỏi: "Cẩm Vinh đến ở cùng vị nương nương nào?"
Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nói: "Cẩm Vinh chỉ muốn ở bên cạnh phụ hoàng, chỗ nào cũng không đi."
Hoàng đế nghe xong càng vui mừng, ôm Cẩm Vinh cười ha ha, "Hảo hảo, liền nghe Cẩm Vinh, Cẩm Vinh chỉ cần ở bên cạnh phụ hoàng là được."
Tâm tư này của hoàng đế cũng không khó đoán, lấy thân phận công chúa không có hậu thuẫn như cô hiện tại, hoàng đế muốn sủng thế nào thì sủng, không cần lo lắng đám chúng thần triều đình có ý tưởng gì, cũng có thể dời tầm mắt hậu cung ra khỏi người Đại nhi tử Nhị nhi tử.
Mà sáu năm người cha này vắng vẻ nữ nhi, hoàng đế cùng Cẩm Vinh coi như không hẹn mà gặp chung ý tưởng, coi như chưa từng xảy ra, nhân sinh trên đời không thể quá hẹp hòi được, dù sao đây cũng là xã hội phong kiến cổ đại, ít nhiều phải nhìn sắc mặt hoàng đế.
Cẩm Vinh vui vẻ bồi hoàng đế diễn một hồi phụ từ tử hiếu, dù sao diễn lâu cũng sẽ nảy sinh cảm tình.
Có lẽ đúng là ứng nghiệm một câu này của Cẩm Vinh, cho dù sao này hoàng cung có thêm bao nhiêu hoàng tử công chúa, cũng không ảnh hưởng đến sủng ái của hoàng đế với cô.
Mà Cẩm Vinh tuổi càng lớn, càng giỏi làm ầm ĩ.
Có một câu nói rất đúng với Cẩm Vinh lúc này, hài tử khóc nháo sẽ có đường ăn, hoàng đế đúng là đông con nhưng không có nhiều nhi tử nhi nữ tồn tại được sâu trong lòng hắn, sủng ái cũng chẳng mấy chốc mà phai nhạt.
Ngược lại, Cẩm Vinh không mẫu thân nuôi dạy, không có nhà ngoại chống lưng, cho nên vinh sủng càng thịnh. Thậm chí thiên tử từng nói trong một buổi cung yến, "Tương Nghi chính là hòn ngọc quý trên tay trẫm."
Bởi vì sủng ái trưởng nữ, hoàn đế truy phong mẹ đẻ xuất thân thị nữ thấp hèn làm Phi, nhập phi lăng, cũng có thể xưng một câu mẫu lấy nữ vinh.