"Không cần gọi người, tự ta bò xuống." Cẩm Vinh thuận miệng nói một tiếng.
Bé trai áo xanh nhà bên càng lắp bắp kinh hãi, cũng chú ý tới quả sơn trà trong tay nàng.
Đại gia tiểu thư cũng sẽ leo cây sao? Nam đồng tức khắc ngẩn người.
Đang lúc Cẩm Vinh không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, đỡ cho hắn gọi người lại đây, đang muốn trèo xuống thì đột nhiên xuất hiện vài bóng người bước nhanh đi vào Nam Nhị Viện, cầm đầu chính là vị tỷ tỷ ruột thịt kia, Văn Cẩm Tú.
Văn Cẩm Tú nàng nhìn thấy Cẩm Vinh ngồi trên cây sơn trà, cũng là kinh hách không thôi.
Bình tĩnh lại, lập tức trách mắng người hầu, "Còn không mau bế Nhị tiểu thư xuống."
Văn Cẩm Tú mới trở về từ biệt uyển của trưởng công chúa, liền nghe quản sự tâm phúc nói lại chuyện thái thái khắt khe Nhị tiểu thư.
Văn Cẩm Tú không có cảm tình với thân muội muội, bằng không thì mấy năm nay cũng không mặc kệ như vậy.
Nhưng việc này lại cho nàng lí do vặn đảo Triệu thị, cho nên nàng liền dẫn người gióng trống khua chiêng tới Nam Nhị Viện.
"Là người nhà của cậu tới tìm sao?" Viện tử cách vách có tiếng nói của bé trai, tỏ vẻ quan tâm Cẩm Vinh.
"Là ai ở bên kia?" Văn Cẩm Tú đang chỉ huy người hầu bắc ghế để đỡ Cẩm Vinh xuống, cũng nghe thấy thanh âm truyền tới từ bên kia. Theo nàng biết thì ngự sử Lý đại nhân cáo lão hồi hương, mới dọn tới viện bên cạnh.
Cách tường viện, chỉ nghe được thanh âm ôn hòa có lễ của nam đồng, "Gia phụ Lý Tùng Nho......"
Văn Cẩm Tú tâm thần chấn động, nàng đã từng nghe qua cái tên này, kiếp trước ở am ni cô chịu tội khi, xa xa nhìn thấy có một đám người đi trùng tu mộ ở núi Tùng, nghe người đi đường nói, thủ phụ đại nhân vì làm sinh kỵ cho vong phụ Lý Tùng Nho.
Ngự sử Lý Tùng Nho khi còn sống, chỉ làm tiểu quan tới lục phẩm, dưới gối không có nhi tử, nhưng có một đồ đệ.
Tên húy của vị thủ phụ kia chính là, "...... Ta kêu Lý Cảnh Linh." Nam đồng thanh âm sáng sủa nói.
* Đời nhà Minh, chế độ tể tướng bị bãi bỏ, nội các đại học sĩ đảm nhận xông việc văn thư có thể coi như đảm nhận công việc của tể tướng, xưng là phụ thần, làm việc tại thủ phụ.
Xác nhận xong, Văn Cẩm Tú không nói hai lời, liền cho người sang mời vị tiểu công tử này đến Văn phủ chơi, mỹ danh cảm ơn hắn đã giúp đỡ muội muội.
Lý tiểu công tử trong lòng kỳ quái, hắn cái gì cũng chưa làm, nhưng ngược lại rất có hứng thú với tiểu cô nương ngồi trên cây ăn sơn trà kia.
Mà Cẩm Vinh, không đợi người hầu sắp xếp xong, dùng tứ chi ngắn một mẩu của mình nhanh nhẹn từ trên cây bò xuống, khiến cho vị tỷ tỷ ruột thịt kia cùng hạ nhân xung quanh sợ ngây người.
Nhị tiểu thư cầm tinh con nhện sao.
Văn Cẩm Tú không tiện giáo huấn muội muội, liền lạnh giọng trách cứ ma ma nha hoàn không tận tâm chiếu cố Nhị tiểu thư, còn hạ lệnh chuyện Nhị tiểu thư leo cây hôm nay không được nói ra.
Chờ giáo huấn hạ nhân xong, lại làm tốt chuẩn bị để buổi tối đối phó Triệu thị, Văn Cẩm Tú liền hết sức nhiệt tình chiêu đãi tiểu thủ phụ tương lai.
Nàng hiện tại được trưởng công chúa yêu thích, nhưng trưởng công chúa cũng chỉ có lực ảnh hưởng với phu nhân danh viện trong kinh thành, không có thực quyền. Mà vị tiểu thủ phụ tương lai này thì khác, hắn ngày sau quyền thế lừng lẫy, đứng đầu quan lại trong triều.
Văn Cẩm Tú nhìn thấy tiểu nam đồng Lý Cảnh Linh, người mặc xiêm y gấm xanh đơn giản nhưng tuổi còn nhỏ lại không mất đi nửa phần văn nhã tuấn tú, nàng càng thêm coi trọng muốn mượn sức vị quý nhân tương lai này.
Chiêu đãi Lý Cảnh Linh, Văn Cẩm Tú cũng không bỏ qua muội muội ruột chẳng gặp mặt được mấy lần này, rốt cuộc nàng là cái cớ để mời tiểu thủ phụ lại đây.
Văn Cẩm Tú thân thiết nói, "Vinh tỷ nhi, ta là tỷ tỷ ruột thịt của muội, sơ ý để muội bị hạ nhân trễ nải, là tỷ tỷ không tốt, không đủ quan tâm muội."
Cẩm Vinh an tĩnh mà ăn điểm tâm ma ma vừa đưa tới, mí mắt nâng cũng không nâng một chút.
Nhìn Cẩm Vinh hoàn toàn không có ý tứ phản ứng nàng, Văn Cẩm Tú không khỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không muốn phá hư hình tượng chị gái tốt, mặt dày một mình ngồi đó lải nhải.
Cũng may mặt khác người hầu không phải không dám nói lời nào, mà duy nhất khách nhân Lý Cảnh Linh người tiểu, nhưng cũng biết thú, không quản nhân gia tỷ muội chi gian sự.
Văn Cẩm Tú tuy rằng rất muốn cùng tiểu thủ phụ tương lai nhiều lời nói mấy câu, nhưng nề hà nam nữ bảy tuổi bất đồng, Lý Cảnh Linh đã mãn bảy tuổi, Văn Cẩm Tú cũng không tiện ở lại bồ hắn, nhưng Cẩm Vinh mới năm tuổi lại khác.
Văn Cẩm Tú liền cười nói, "Tiểu Lý công tử, hy vọng công tử bồi Vinh tỷ nhi trò chuyện, nàng tuổi nhỏ lại không có bạn chơi cùng."
Lý Cảnh Linh gật gật đầu, trước khi sang Văn phủ cậu đã xin phép mẫu thân, ở lại thêm một lúc cũng không sao, cậu đối với Văn phủ Nhị tiểu thư cũng rất tò mò.
"Nhị muội muội, hòa thuận với tiểu công tử, đừng chơi tiểu tính tình." Đối với muội muội không thân cận này, Văn Cẩm Tú chỉ có thể nhiều lời dặn dò.
Ma ma đứng phía sau Văn Cẩm Tú nhìn vậy giật giật khóe miệng, Nhị tiểu thư mới năm tuổi, đại tiểu thư này cũng quá sớm đi.
Thái độ của Cẩm Vinh vẫn lãnh đạm như cũ, chờ đến khi Văn Cẩm Tú lưu luyến không rời rời đi, cũng vẫn bảo trì thái độ này.
Lý Cảnh Linh tò mò nhìn nàng vài lần, tay mò lấy một khối bánh điểm tâm cắn một miếng, cuối cùng nhịn không được cọ tới cọ lui tới gần, hỏi: "Muội nghe tỷ ta nói, cái gì cũng hiểu được đúng không?"
Cậu cảm thấy, Văn phủ vị Nhị tiểu thư tuy mới năm tuổi, nhưng tựa hồ phá lệ thông minh, vị tỷ tỷ kia cũng có chút thành thục không phù hợp với tuổi, nhưng không giống nhị tiểu thư, đôi mắt phá lệ thanh minh, hơn nữa trên mặt chưa bao giờ có cảm xúc khác dao động.
Giống một con búp bê sứ biết thở.
Cẩm Vinh còn lo ăn điểm tâm, nghe được lời này, cho cậu một cái phản ứng, "Đúng vậy."
Cho nên tiểu nam hài, là sợ hãi, vẫn là kinh ngạc, hoặc là nghi ngờ, Cẩm Vinh chờ mong mà nhìn hắn.
Nhưng phản ứng của Lý Cảnh Linh lại hơi hơi làm cô có chút thất vọng, cậu tựa hồ có chút bừng tỉnh, đôi mắt thuần túy lại sạch sẽ, "Sách cổ nói thánh nhân vừa sinh ra đã có thể hiểu hết, đối với vạn sự vạn vật trong thiên hạ, không gì không biết, không chỗ nào không hiểu."
Sau khi nghiền ngẫm, Lý Cảnh Linh rốt cuộc phản ứng bình thường một chút, vừa mang theo một chút kinh ngạc cùng hâm mộ nói, "Không nghĩ tới thật sự có người như vậy."
Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng nói, "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Kỳ quái sao? Trước kia cũng có người nói không có ai trên đời này có thể nhìn một lần mà nhớ như in không quên được, nhưng ta lại chính là như vậy."Lý Cảnh Linh thản nhiên nói.
Đã gặp qua là không quên được cùng với vừa sinh ra đã có khả năng nhận thức đầy đủ không giống nhau có được không?
Tóm lại Lý Cảnh Linh chính là thần đồng từ trong bụng mẹ chui ra, không giống Văn Cẩm Tú mang theo trí nhớ đời trước trọng sinh, cậu ta trời sinh đã thông tuệ hơn người khác, trình độ tiếp thu cũng cao hơn.
Phát hiện này làm Cẩm Vinh nhịn không được tâm ngứa chút, theo thói quen nghề nghiệp kiếp trước làm Tư Mệnh Thiên Quân, tính đoán mệnh lý, tuy rằng không có Tư Mệnh Tinh Bàn ở bên người, nhưng hơi đo lường tính toán một chút đại khái vẫn được.
Lại thêm Văn Cẩm Tú với Lý Cảnh Linh có chút quá mức nhiệt tình, xem ra tiền đồ cậu bạn này không tồi.
Cẩm Vinh bỗng nhiên cúi người tới gần Lý Cảnh Linh, làm hắn nao nao, cũng bởi vì thình lình xảy ra thân cận mà hai má hồng hồng.
Cẩm Vinh không để ý tâm tình của hắn, mà là nghiêm túc nhìn tướng mạo đối phương.
Cha mẹ song toàn, nhiều sinh tử chi nguy, nhưng gặp dữ hóa lành, chung đến thiện quả.
Đây là nguyên nhân để Văn Cẩm Tú nhiệt tình như vậy? Quá không đáng tin cậy đi. Cẩm Vinh thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục ăn điểm tâm.
Hành động của Cẩm Vinh ngược lại làm cho Lý Cảnh Linh có chút kỳ quái, nếu là trẻ con bình thườn, cậu cũng cũng chỉ cho là chơi đùa thôi, nhưng đối phương nếu là người vừa sinh ra đã hiểu biết, vậy không giống nhau.
Nhưng mà Cẩm Vinh đến cuối cùng cũng không nói gì với cậu.
_____
Buổi tối, Văn Cẩm Tú lấy lí do Triệu thị khắt khe Văn Cẩm Vinh mà đại phát tác một lần, nhanh mồm dẻo miệng nói đến Triệu thị không còn mặt mũi. Văn nhị lão gia vốn dĩ không quá để bụng con cái, nhưng trưởng nữ vừa nói cũng liền cảm thấy không đúng, nói thế nào kia cũng là cốt nhục của hắn, Triệu thị làm mẹ cả không quản giáo thì thôi, còn dám khắt khe.
Không thể không nói Văn Cẩm Tú trọng sinh một đời, liền đốt sáng kỹ năng trạch đấu.
Cuối cùng Triệu thị bị đoạt quyền quản gia, Văn lão phu nhân cuối cùng quyết định: "Cẩm Tú sang năm cũng mười hai, nên học quản gia, để cho nàng làm đi."
"Nàng mới bao lớn, tính tình không ổn thỏa, sao quản được hết việc lớn nhỏ trong phủ." Triệu thị bồi gương mặt tươi cười nói.
Văn lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, "Liền trưởng công chúa còn khen Tú tỷ nhi thông tuệ linh tú, ngươi muốn bác bỏ lời trưởng công chúa nói sao?"
Triệu thị lập tức im miệng, nàng thật đúng là không dám cùng trưởng công chúa so đo.
Trừ bỏ cướp đi quản gia của Triệu thị với nhị phòng, Văn Cẩm Tú còn tính toán để Văn lão phu nhân giáo dưỡng Nhị muội muội Cẩm Vinh. Dù sao cũng là muội muội ruột thịt, bồi dưỡng tốt cũng thêm trợ lực ngày sau.
Nhưng mà thái độ lãnh đạm cùng với không chịu phối hợp của Cẩm Vinh, khiến cho ý tưởng của nàng không có chỗ phát huy.
Văn lão phu nhân cũng không thích đứa cháu gái tính tình quái gở cổ quái còn khắc mẹ đẻ là Cẩm Vinh, không nói hai câu liền để người đem nàng về Nam Nhị Viện, mặt khác xem mặt mũi Văn Cẩm Tú để mấy nha hoàn ma ma đến chăm sóc.
Văn Cẩm Tú trong lòng bị cái muội muội không biết lấy lòng người này làm cho tức chết, nhưng trên mặt vẫn phải cười làm như không thấy. Một là bởi vì tiểu thủ phụ tương lai Lý Cảnh Linh tựa hồ rất để ý Cẩm Vinh, hai là, nói thật, đối diện với muội muội ruột thịt đáng lẽ phải là người thân cận nhất, Văn Cẩm Tú có chút sợ.
Có lẽ là vì chuyện lúc trước, hay là vì lí do gì khác, Văn Cẩm Tú cũng không rõ.
Không biết vì sao đối diện với đôi mắt Nhị muội, Văn Cẩm Tú ngay cả một lời nói nặng cũng không dám nói. Văn lão phu nhân cũng là như thế, bằng không lấy tính tình lão thái bà này, sao bà ta có thể chịu đựng mặt đơ Văn Cẩm Vinh, chỉ thoáng nói hai câu liền buông tha.
Sau khi Văn Cẩm Tú bắt đầu quan tâm để ý đến, đãi ngộ của Nam Nhị Viện cũng tốt lên nhiều. Ngược lại làm Cẩm Vinh có chút hoài niệm sinh hoạt an tĩnh lạnh nhạt bị người bỏ qua lúc trước, cũng may cô nói một tiếng, những người hầu đó cũng sẽ không tới quấy rầy cô tu hành, tuy rằng ở trong mắt bọn họ, Nhị tiểu thư chỉ là thích phát ngốc cộng thích ngủ mà thôi.
Một chút thay đổi nhỏ khác, chính là Lý Cảnh Linh cũng thường xuyên sang Văn phủ tìm Cẩm Vinh chơi.
Cậu ta quả thực chính là cái tò mò bảo bảo, sau khi phát hiện Cẩm Vinh vừa sinh ra đã hiểu biết, vấn đề bàn luận với Cẩm Vinh cũng càng nhiều lên, thiên kỳ bách quái, gần như trời tròn đất vuông đều là tính đơn giản, nói xa nói rộng lên, người nghe được bọn họ đối thoại, phân nửa cũng không hiểu.
Cẩm Vinh xem như đã nhìn ra, Lý Cảnh Linh chỉ cần nửa đường không chết non, ngày sau tuyệt đối là nhân vật lưu danh sử sách, chưa nói tư duy đầu óc tốt, riêng cái tính tình yêu thích học hỏi nghiên cứu cộng với lòng hiếu kỳ của cậu quả thực không ai so được.
_____
ĐOẢN VĂN CHÚC MỪNG 1 NĂM EDIT "vì em" đã hoàn!!!
vào tường nhà ta xem thử nha mọi người, link truyện ở dưới comment ~~~