Tân đế kế vị, phong các phi tần có con nối dõi làm thái phi, tùy hoàng tử đã thành niên khai phủ phụng dưỡng, Văn Hoàng Quý Phi tiên đế sinh thời sủng ái, thánh quyến thâm hậu, tân đế phong làm Quý Thái phi, do Vinh Thân Vương phụng dưỡng.
Tân đế theo di chỉ của tiên đế, triệu Lý Cảnh Linh hồi kinh, vào nội các tham tán cơ mật đại sự, phong Thái phó kiêm Văn Hoa Điện đại học sĩ.
Nhưng thánh chỉ lúc này còn chưa truyền tới Lương Châu Bành thành chỗ Lý Cảnh Linh.
Lý Cảnh Linh khó một hôm buông công sự trong tay, bớt thời giờ đi nha môn tiếp người.
"Biểu ca." Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Từ trên xe ngựa bước xuống một thiếu phụ uyển chuyển nhã nhặn, trong lòng ngực ôm một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng đào.
Lý Cảnh Linh nhìn thấy các nàng, cũng lộ ra tươi cười nho nhã ôn hòa, "Ngọc nương, muội một đường tàu xe mệt nhọc vất vả đi."
"Có biểu ca an bài người chiếu cố, chúng ta còn có chỗ nào vất vả?" Tống Ngọc Nương ôn nhu cười nói, lại nói với nữ đồng trong lòng ngực, "Bảo Nhi, mau chào cữu cữu."
"Cữu, cữu." Bảo Nhi non nớt ngoan ngoãn nói.
Tống Ngọc Nương nói với Lý Cảnh Linh vài câu liền cùng nhau vào phủ, thấy trong phủ chỉ có hai ba tôi tớ quét tước, không khỏi có chút quạnh quẽ, Tống Ngọc Nương mới nói một câu, "Biểu ca mấy năm nay vẫn chưa cưới vợ sao?"
Lý Cảnh Linh cười nói, "Không có vướng bận, làm việc cũng càng tiện."
"Dì cũng đồng ý?" Tống Ngọc Nương nói, bình thường như biểu ca, 40 tuổi liền cháu trai cháu gái cũng đã có, nào có ai cô độc một mình như vậy?
"Ta nói mai thê hạc tử, tự tại tiêu dao, mẫu thân cũng liền không nói nhiều." Lý Cảnh Linh đạm nhiên nói.
Tống Ngọc Nương nhìn viên minh phủ biểu ca đơn giản thanh nhã lại phá lệ rộng rãi, thầm nghĩ, biểu ca quả nhiên vẫn giống như trước kia.
Từ khi nào cũng không biết, nàng sinh tâm mến mộ với nam tử như biểu ca, nhưng cơ hồ đều bị đối phương dùng lời nói dịu dàng đồng dạng cự tuyệt, hiện giờ nàng cũng đã hạnh phúc mỹ mãn nhi nữ song toàn, vẫn là biểu ca giúp đỡ, tình ý ngày xưa đã không còn, hiện tại chỉ lưu lại cảm tạ biết ơn.
Nghĩ, biểu ca đời này đều vô tâm với nữ tử.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xẹt qua trong đầu một lát, nàng hỏi đến chính sự, "Tướng công khi nào có thể trở về?"
Lý Cảnh Linh nói, "Chuyện ta an bài Trịnh Hạo làm bên Bắc Địch còn chưa kết thúc, chỉ sợ cần chút thời gian."
Tống Ngọc Nương cùng Bảo Nhi nhanh chóng được người an bài cho thích đáng, bất quá Tống Ngọc Nương nghĩ đến tướng công ở phương xa vẫn là có chút lo lắng, muốn đi miếu cầu bình an.
Lý Cảnh Linh nghe xong nói, "Không bằng, ta bồi ngươi cùng Bảo Nhi đi thôi."
Tống Ngọc Nương vội vàng nói, "Biểu ca công vụ bận rộn, sao có thể bảo biểu ca bồi chúng ta đi."
Lý Cảnh Linh vẫy vẫy tay nói, "Không ngại, ngày mai vừa lúc được nghỉ, ta cũng vừa lúc muốn đi ra ngoài."
Thánh chỉ triệu Lý Cảnh Linh đến Bành thành đã đến nơi, bàn giao công vụ kết thúc, hắn cũng phải đi đến kinh thành, Lý Cảnh Linh có dự cảm, chỉ sợ lần này đi rồi, về sau khó có thể trở lại Bành thành.
Đi dạo Bành thành một lần cuối cùng cũng tốt.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nếu biểu ca tâm ý đã định, Tống Ngọc Nương cũng không khuyên nhiều, mà đi chuẩn bị đồ vật ngày mai ra ngoài.
"Ngươi tính toán đi bái miếu nào?" Lý Cảnh Linh ôm Bảo Nhi đang chơi trống bỏi, thuận miệng hỏi.
Tống Ngọc Nương cong môi cười, "Tự nhiên là miếu Huyền Nữ nổi danh nhất Bành thành."
"Miếu Huyền Nữ?" Lý Cảnh Linh trong lòng nao nao, tiện đà cười nói, "Miếu Huyền Nữ cũng tốt, chúng ta liền đi Miếu Huyền Nữ."
_____
Sáng sớm, cảnh xuân ấm áp.
Mấy người đi tới miếu, Tống Ngọc Nương đứng đối diện đài sen tượng Huyền Nữ, đoan chính chắp tay trước ngực nhất bái, phá lệ cung kính. Nàng lúc nhỏ đã từng đếnMiếu Huyền Nữ, quê nhà năm đó cũng là Huyền Nữ ban mưa, hương khói thờ phụng không ngớt.
Miếu Huyền Nữ ở Bành thành không giống với những địa phương khác, không có đệm hương bồ, cho nên tín nam thiện nữ đều là đứng bái tượng Huyền Nữ, không quỳ lạy.
Đây cũng là quy củ Lý Cảnh Linh định ra, tỉnh huyện Lương Châu ở Bành thành không có nhiều chùa miếu đạo quan, quan phụ mẫu trước thời Lý Cảnh Linh thậm chí còn trưng thu không ít đất đai vốn dùng để xây chùa triền, làm ruộng cày cấy, tăng thu giảm chi.
Cũng liền Lý Cảnh Linh làm quan cẩn trọng, có cách trị dân, địa phương phồn vinh, đi đến đâu cũng được bá tánh kính yêu, quy củ định ra cũng không dẫn tới phản cảm.
Dù vậy, Tống Ngọc Nương vẫn nhịn không được trách cứ biểu ca một câu, chậm trễ Huyền Nữ, có vẻ bọn họ không thành tâm.
Lý Cảnh Linh cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía tượng Huyền Nữ trên đài sen, nhẹ giọng nói, "Nàng nếu ở đây, cũng sẽ không để ý."
"Biểu ca, biểu ca nói gì?" Tống Ngọc Nương có chút nghi hoặc, nàng so với Lý Cảnh Linh nhỏ tuổi hơn nhiều, càng không biết kia đến đoạn duyên phận ngắn ngủi kia.
"Không có gì." Lý Cảnh Linh cười lắc lắc đầu, hơn hai mươi năm phong sương, cũng mài đi mũi nhọn khí phách của tuổi trẻ, đạm nhiên bình thản đi rất nhiều.
Có những thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Lúc ấy không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Hắn có ít tài danh, nhìn một lần là nhớ kĩ, học cái gì cũng rất dễ dàng, mặc dù gia thế thấp kém cũng không cảm thấy bản thân bị ảnh hưởng, bị biếm lưu đày cũng không cố kỵ, thậm chí may mắn ngộ đến đạo thánh hiền, nếm trăm vị nhân gian, tâm ý vạn dân trong thiên hạ.
Cả đời này lên xuống phập phồng, thay đổi rất nhanh, Lý Cảnh Linh lại cảm thấy mỹ mãn, mấy ngàn ngày đêm lưu đày ở Bành thành, ngẫu nhiên cũng sẽ một mình đi đến Miếu Huyền Nữ.
Cũng nhớ tới nữ hài vừa sinh ra đã thông tuệ kia.
Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu thế nhân dung không được nàng vừa sinh ra đã thông tuệ, bụng đầy lý học, hắn nguyện ý chịu đựng, nguyện ý tiếp thu. Tính tình cổ quái cũng tốt, quá thông minh cũng thế, hắn đều nguyện ý chiếu cố nàng nhất sinh nhất thế, vì nàng che mưa chắn gió.
Chỉ tiếc, hữu duyên vô phận.
Nàng có tiên đạo tiêu dao của nàng, hắn cũng có vạn dân chi đạo của hắn.
Lý Cảnh Linh chăm chú nhìn lên, tượng Huyền Nữ hắn tự mình điêu khắc, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.
Hoạn nạn nâng đỡ, không bằng quên nhau trong giang hồ.
Bảo Nhi chỉ vào tượng Huyền Nữ nói, "Cữu cữu, đây là Huyền Nữ mà mẫu thân nói sao?"
Tống Ngọc Nương vội vàng ôm lấy nàng, cầm tay nàng, "Đừng chỉ loạn, mạo phạm tiên tử, sẽ bị trách tội."
Bảo Nhi nghe mẫu thân dùng ngữ khí nghiêm trọng như vậy nhắc nhở, vội vàng bưng kín miệng, "Bảo Nhi không mạo phạm tiên nữ, tiên nữ không nên trách tội Bảo Nhi."
Lý Cảnh Linh cười sờ sờ nàng đầu, "Nàng sẽ không trách tội Bảo Nhi, Bảo Nhi đáng yêu như vậy, nàng cũng sẽ thích."
Nửa tháng sau, Lý Cảnh Linh nhập kinh, vì tân nhiệm nội các, được tân đế coi trọng.
_____
Thời gian thấm thoát, Vinh Thân Vương phủ bao trùm một tầng bi thương nhàn nhạt.
Trong viện tử thanh nhã mà tinh mỹ tráng lệ, Quý Thái phi Văn Cẩm Tú nằm trên giường bệnh, trang dung vẫn chỉnh tề nhưng cũng khó có thể che lấp sắc mặt xám trắng suy tàn cùa nàng.
"Triều nhi, nhớ kỹ lời nương chưa?"
"Cất giữ thứ kia thật kỹ càng, có nó, vô luận ai làm hoàng đế cũng sẽ không động đến Vinh Vương phủ, giữ cho Vinh Vương phủ một mạch vinh hoa phú quý."
Văn Cẩm Tú hấp hối nói đến bốn chữ cuối cùng này lộ ra thần thái nhàn nhạt, vinh hoa phú quý, thứ mà nàng theo đuổi cả đời này, giờ chỉ có thứ đồ này mới có thể bảo hộ nàng, cũng bảo hộ con trai nàng.
Nàng cuối cùng lại nhìn về phía nhi tử vành mắt đỏ bừng, bi thương không thôi, nhi tử là kiêu ngạo duy nhất của nàng cả đời này.
Nhi tử thiện lương, nhân hậu, không tranh không giành, không phải phiền não vì bất kỳ chuyện gì, chỉ cần làm Vương gia phú quý, không có ai dám khi dễ bắt nạt hắn.
Những thứ nàng từng thích, từng muốn, hết thảy đều thực hiện trên người con trai nàng.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nếu trời cao nguyện ý rũ lòng thương nàng thêm một lần, kiếp sau nàng không cần ký ức đời này, tốt nhất lại sống hồ đồ.
"Mẫu phi ——" Vinh Thân Vương một tiếng khóc rống, trên giường nữ nhân đã từng tôn quý nửa đời, đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.
Cẩm Vinh ngồi ở trên nóc nhà Miếu Huyền Nữ phơi nắng trong lòng bỗng nhiên động, Văn Cẩm Tú đã chết.
Nháy mắt, đã trôi qua nhiều năm như vậy, Văn Cẩm Tú vẫn là không dùng đến ngọc bội, rốt cuộc nàng không phải thật sự lương bạc, mà là đem ngọc bội để lại cho hậu nhân.
Cẩm Vinh ngáp một cái, không biết ai sẽ dùng đến một lần cơ hội cuối cùng này.
____
Trăm năm sau.
Trong mưa, đoàn xe ngựa từ phía nam phi nhanh tới.
"Vương phi, phía trước đất lở lấp đường, chỉ sợ không qua được." Một tôi tớ ở phía trước mở đường cưỡi ngựa trở về, chạy tới xe ngựa lớn nhất bẩm báo.
Trong xe ngựa vang lên tiếng ho khan của nữ tử, "Vậy trước tìm một chỗ nghỉ tạm đi."
"Phía trước nửa dặm có tòa Miếu Huyền Nữ, nhưng miếu thờ đơn sơ, chỉ sợ......"
Thanh âm nữ tử bên trong xe tuy suy yếu nhưng uy nghiêm bất phàm, "Thần minh có linh, chớ có vọng ngôn, trời mưa lớn như vậy, trước tiên ở đó nghỉ ngơi, lại phái người đến trạm dịch Bành thành."
"Vâng, Vương phi." Tôi tớ lĩnh mệnh, ngay sau đó truyền lệnh cho những người khác, đi Miếu Huyền Nữ.
Tới Miếu Huyền Nữ, thị nữ giơ dù đỡ nữ tử một thân quần áp đẹp đẽ quý giá, dung nhan xuất chúng xuống xe ngựa, nhanh chóng quét tước căn phòng duy nhất trong miếu Huyền Nữ để Vương phi tạm thời nghỉ ngơi.
Miếu Huyền Nữ tuy rằng trải qua mưa gió, thời gian dài đẵng, hương khói đạm bạc, hiện ra sắc thái cũ kĩ vắng vẻ, nhưng cũng may lúc trước dụng tâm xây dựng, trong miếu rộng mở, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn, trong phòng cũng là an tĩnh tường hòa.
Thị vệ Vương phủ rất nhanh phái người đi đến trạm dịch Bành thành gần nhất, rốt cuộc Miếu Huyền Nữ cũng không phải nơi để ở lâu.
"Chiếu cố thế tử cho tốt." Vương phi cuối cùng phân phó thị nữ một câu, liền uống thuốc nghỉ tạm trước, bệnh tật quấn thân lâu ngày, cũng không biết có thể kéo dài đến khi về kinh thành hay không.
"Mẫu phi ngủ rồi sao?" Tiểu thế tử tuấn tú hỏi thị nữ bên người Vương phi.
Thị nữ khom lưng cúi đầu, đáp, "Vương phi đã uống thuốc ngủ, tiểu thế tử."
"Tiểu thế tử đói bụng không? Lưu Vân lấy điểm tâm cho thế tử có được không?" Thị nữ Lưu Vân không để thế tử vào phòng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Vương phi, rốt cuộc Vương phi khó có một hôm ngủ an ổn như vậy.
Tiểu thế tử lắc lắc đầu, "Ta đi dạo trong miếu một chút, A Quả bồi ta thì tốt rồi."
A Quả là người phụ vương điều đến bên người hắn bảo hộ, tuy là một hoạn quan, nhưng võ công vô cùng tốt, Lưu Vân nghe vậy liền buông tâm, "Bên ngoài mưa lớn, thế tử đừng chạy loạn, cảm lạnh liền không tốt."
Tiểu thế tử gật gật đầu, ra ngoài phòng.
Thị nữ vương phủ bận rộn hầu hạ Vương phi, thi vệ cũng đem Miếu Huyền Nữ tra xét một lần, sau khi đảm bảo an toàn lại phân ra thủ vệ các phía ở miếu thờ.
Tiểu thế tử đi tới chính đường, thấy được tượng Huyền Nữ trên đài sen, trước khi tiến vào cũng không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn, cũng không khỏi thở dài, "Tượng Huyền Nữ này điêu khắc đến thật tốt."
Nội thị A Quả cười nói, "Thế tử có biết tượng Huyền Nữ này là ai điêu khắc?"
Tiểu thế tử chớp chớp mắt, A Quả không chỉ có bảo hộ hắn an toàn, còn bồi hắn đọc sách, cho nên học thức cũng không thấp, hơn nữa Vương gia với A Quả coi trọng có thừa, tiểu thế tử cũng khiêm tốn hỏi, "Là ai điêu khắc?"
A Quả khó được lộ ra thần sắc sùng bái kính trọng:
"Tôn tượng Huyền Nữ ở Bành thành là đại hiền Minh Khiêm tiên sinh trăm năm trước thân thủ khắc lên, kỷ niệm năm ấy đại hạn, Huyền Nữ trời giáng cam lộ."
"Thật sự có Huyền Nữ?" Tiểu thế tử đột nhiên hứng thú, "Hơn nữa có thể thực hiện tâm nguyện sao?"
A Quả cười khổ một tiếng, "Đây cũng chỉ là truyện cũ tiền triều, hậu nhân cũng không biết thật giả." Có lẽ Huyền Nữ chỉ là một cái danh hào mà thôi.
Gương mặt tràn đầy mong đợi của tiểu thế tử nháy mắt ảm đạm xuống, A Quả đoán được nguyên do trong đó, bệnh tình Vương phi, tiểu thế tử sợ là cũng biết ít nhiều, mới muốn ký thác hi vọng vào Huyền Nữ trong truyền thuyết.
"Nếu thật sự có Huyền Nữ, hoặc là Minh Khiêm tiên sinh ở đây thì tốt, y thuật của tiên sinh nghe đồn có thể cứu người khỏi quỷ môn quan."
Tiểu thế tử ngẩng đầu nhìn về phía tượng Huyền Nữ vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng cười nói trên đài hoa sen, trong lòng nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên, thấy tượng Huyền Nữ đôi mắt chớp một cái với hắn, như là có quang mang, tựa hồ lộ ra ý cười.
Tiểu thế tử: "......"