Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong một cuốn truyện NP, những người tương đối ra dáng nam phụ cơ hồ đều trở thành nam chính, tương tự như vậy, những người tương đối ra dáng nữ phụ, tất nhiên cũng sẽ phải gánh vác trên vai trách nhiệm của vai phụ và nhân vật phản diện.
Vì nữ chính sinh, vì nữ chính tử, và làm lá chắn cho nữ chính.
Đương nhiên, nhiệm vụ chung của nhóm nữ phụ này chính là cướp đi nam chính từ trong tay nữ chính, chỉ là không ai thành công mà thôi.
Giờ phút này xuất hiện trước mặt Vệ Chiếu và Vệ Thiên Phượng, chính là một trong những nữ phụ có đất diễn nhiều nhất ở thế giới này, quận chúa An Nhạc.
Chỉ từ phong hào của vị quận chúa này cũng đã thấy được tác giả đối với nữ phụ này không có lòng tốt.
Không có cái tên nào hay hơn sao mà gọi là An Nhạc? An Nhạc và An Lạc* chỉ khác nhau có một chữ.
(*Chết không đau đớn)Cuối cùng cũng coi như chết không đau đớn.
Quận chúa An Nhạc là nữ nhi của Tam vương gia. Nếu như nói nguyên thân của Vệ Thiên Phượng nổi danh điêu ngoa tùy hứng trong kinh thành, như vậy vị quận chúa An Nhạc này, liền được xưng tụng là bá chủ một phương của kinh thành.
Tất cả mọi người đều biết quận chúa An Nhạc đối với Thẩm Kinh Hồng là tình hữu độc chung. Chỉ là quyền thế của Tam vương gia dù có lớn, nhưng cũng không lớn hơn thừa tướng bao nhiêu.
Quận chúa An Nhạc chỉ là một trong số những nữ nhi của Tam vương gia, nhưng Thẩm Kinh Hồng lại là đứa con độc nhất của thừa tướng.
Cho nên nói, loại khái niệm như kế hoạch hóa gia đình này, cho dù ở cổ đại thì cũng có chút ý nghĩa đặc biệt.
Trong kịch bản, ở thế giới nguyên tác ban đầu, quận chúa An Nhạc ngay từ đầu đã không thích nữ chính Vệ Thiên Phượng, vất vả lắm mới xoa dịu được cảm xúc, thì lại vì Thẩm Kinh Hồng yêu nữ chính Vệ Thiên Phượng mà mất không chế, thậm chí còn muốn lợi dụng vị thúc thúc sủng ái mình nhất là Thất vương gia đến đối phó nữ chính.
Kết quả đương nhiên rõ ràng, Thất vương gia cũng yêu nữ chính sâu đậm.
Về sau bởi vì quận chúa An Nhạc lớn tuổi vẫn chưa lập gia đình, nên Hoàng đế chọn cho nàng một vị hôn phu, đúng lúc lại là đại tướng quân, đồng thời cũng hi vọng thông qua nàng để giám thị động tĩnh của đại tướng quân.
Cái này chẳng phải là bi kịch sao?
Cả đời quận chúa An Nhạc đều không thể tách rời nữ chính Vệ Thiên Phượng, người như vậy thường là nhân vật chính của kịch bản xuyên qua, hoặc trùng sinh phản công.
Cho nên vào thời điểm vị quận chúa An Nhạc này xuất hiện, Vệ Chiếu đã chuẩn bị kỹ càng.
Nếu như xuyên qua thì còn tốt, tối thiểu còn biết ẩn nhẫn, nhưng nếu như được trùng sinh tới, lấy tính cách của quận chúa An Nhạc, có lẽ tám phần sẽ nhào lên đâm chết Vệ Thiên Phượng để báo thù.
"Hóa ra là Vệ công tử."
Muốn chiếm được tâm Thẩm Kinh Hồng, nên quận chúa An Nhạc đối với vị bằng hữu của Thẩm Kinh Hồng là Vệ Chiếu này vẫn hết sức nể tình.
Bởi vì có cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà quận chúa An Nhạc không hạ tử thủ với Vệ Thiên Phượng ở giai đoạn đầu.
"Thiên Phượng, khi muội rơi xuống nước, quận chúa An Nhạc cũng phái người đưa lễ vật qua. Nhân dịp này hãy nói lời xin lỗi với quận chúa An Nhạc đi, hóa giải hết ân oán lúc trước." Vệ Chiếu nhẹ nhàng nói.
Mặc dù thân là nữ chính, Vệ Thiên Phượng đời này không có khả năng trở thành tỷ muội tốt với quận chúa An Nhạc thân là nữ phụ, nhưng ít nhất trước khi mọi chuyện kết thúc, thì vẫn phải giữ gìn bộ mặt khách sáo.
Nói thật, tính cách duy ngã độc tôn của Vệ Thiên Phượng trong kịch bản nguyên gốc, thật sự không thể nào làm người khác ưa thích được.
Cái này và phiên bản Long Ngạo Thiên khác nhau ở chỗ nào?
Cũng may tiết tháo của Vệ Thiên Phượng vẫn mạnh hơn Long Ngạo Thiên một chút.
Chuyện này làm Vệ Chiếu cảm giác được chút vui mừng trong đau khổ, may mắn mình là ký chủ của hệ thống anh trai nữ chính, chứ không phải ký chủ của hệ thống anh trai nam chính.
Anh trai nữ chính tốt xấu gì cũng không liên quan đến các mối quan hệ của nữ chính.
Còn anh trai nam chính thì phải thời thời khắc khắc chuẩn bị bị nam chính vả mặt làm nền, mấu chốt là còn phải chủ động gánh chịu cái chết hoặc gánh nặng thông gia gì đó.
Theo như hệ thống nói, ký chủ của cái hệ thống anh trai nam chính kia đã đổi mất mấy người trong một thời gian ngắn! Nếu hắn liên tiếp làm nhiệm vụ thất bại, mặc dù sẽ không chết, nhưng cũng sẽ bị ném tới cái hệ thống anh trai nam chính bên kia làm "hàng ăn nhanh".
"Không cần khách khí, chỉ là chút lễ vật nhỏ mà thôi. Kinh Hồng ca ca cũng đưa lễ vật cho các ngươi, ta chỉ đi theo bước chân hắn mà thôi."
Quận chúa An Nhạc thấy Vệ Thiên Phượng sau một cơn bệnh nặng, dường như trở nên yên tĩnh không ít, hơn nữa cũng không biểu hiện ra chút dị dạng gì khi nàng ta xách ra tên mình và Thẩm Kinh Hồng, nói không chừng đã biết khó mà lui, sẽ không tiếp tục tranh giành với mình nữa.
Nếu thật sự là thế, thì quận chúa An Nhạc cũng không ngại cho hai huynh muội này một chút mặt mũi, hơn nữa còn có thể tạo một chút cảm giác tồn tại của mình trước mặt Kinh Hồng ca ca, để Kinh Hồng ca ca biết không những nàng ta đối tốt với hắn, mà đối với bằng hữu của hắn cũng rất tốt.
Vệ Chiếu nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Hắn vốn cho là quận chúa An Nhạc có thể là kiểu người trùng sinh đến quấy nhiễu thế giới này, nhưng nhìn trước mắt thì có vẻ vẫn là người ban đầu kia.
Nói không chừng ở thế giới này, đến một người muốn nghịch tập cũng không có.
Nếu vậy, nhiệm vụ của hắn là chỉ cần quan tâm đến kết quả tình cảm của nữ chính, còn những chuyện khác liền có thể thả bay chính mình, xem thế giới này như thế giới để nghỉ ngơi mà vượt qua.
"Kinh Hồng ca ca đến rồi!" Quận chúa An Nhạc đang quan sát ngoài cửa sổ, bỗng nhiên vui mừng hô lên một câu.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn qua phía cửa sổ.
Trên đường cái, một công tử bạch y cưỡi tuấn mã chậm rãi chạy tới.
Khuôn mặt hắn như vẽ, cả người giống như bước ra từ bức tranh sơ thủy, cho dù là ở trong kịch bản ban đầu, luận về dung mạo thì cũng chỉ có loại hình mỹ nhân yêu nghiệt – giáo chủ ma giáo kia mới có thể cân sức ngang tài với hắn.
Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể làm cho nữ chính và nữ phụ ở giai đoạn đầu tranh đoạt hắn đến huyên náo như vậy.
Chỉ tiếc Thẩm Kinh Hồng không đủ quyền lực và vũ lực, dù là phí hết tâm tư cưới nữ chính về, nhưng nữ chính vì chạy trốn sự đuổi bắt của Thất vương gia và Hoàng đế, nên vào đêm tân hôn đã giả chết chạy trốn.
Có lẽ phát hiện được ánh mắt đang nhìn mình, nên Thẩm Kinh Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên một chút.
Trông thấy gương mặt non nớt của Vệ Thiên Phượng, ánh mắt Thẩm Kinh Hồng hiện lên một cỗ bi thương không nói nên lời.
Nhưng mà cỗ bi thương này khi nhìn thấy Vệ Chiếu bên cạnh Vệ Thiên Phượng, lập tức lại biến thành kinh ngạc.
Đáy lòng Vệ Chiếu lộp bộp một tiếng.
Đây nhất định không phải nguyên thân!
Trên thực tế, Thẩm Kinh Hồng đúng là không phải nguyên thân, mà là người vừa được trùng sinh tới vào mấy ngày trước.
Bảy nam nhân của Vệ Thiên Phượng, trừ bỏ Thẩm Kinh Hồng ra, thì hoặc nhiều hoặc ít đều có vũ lực và thế lực của riêng mình.
Hoàng đế thì không nói làm gì, sau khi phát giác được Thẩm Kinh Hồng có năng lực uy hiếp đến mình, rất nhanh liền thu hết quyền hành của phụ thân hắn, để chức vị thừa tướng này chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Thất vương gia và Hoàng đế mặc dù không phải do một mẹ sinh ra, nhưng Thất vương gia lại có được một nhánh ám vệ do tiên hoàng lưu lại, nên cho dù là Hoàng đế, thì cũng không dám ra tay với hắn.
Đại tướng quân nắm chắc binh quyền, lại từng cứu mạng Vệ Thiên Phượng, hơn nữa Vệ Thiên Phượng còn cho đại tướng quân mấy bản binh thư, và một số bản thiết kế vũ khí mới lạ, nên đến kết cục, đại tướng quân dường như đã trở thành người có bản lĩnh nhất trong bảy người, cho dù là Hoàng đế và Thất vương gia, thì cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, hắn dùng thực tiễn để chứng minh, câu nói luôn treo trên miệng Vệ Thiên Phượng "có súng trong tay là có quyền lực" là lời lẽ chí lý.
Ba người còn lại lăn lộn trong võ lâm nên giá trị võ lực cực kỳ cao, nhất là vị tiền bối cao nhân đa mưu túc trí kia, liên hợp với võ lâm minh chủ và giáo chủ ma giáo, chiếm đoạt phần lớn thời gian của Vệ Thiên Phượng.
Mà Thẩm Kinh Hồng hắn, chỉ có thể gửi gắm toàn bộ suy nghĩ tình cảm vào giữa chốn sơn thủy, điều nổi danh duy nhất đại khái là những bức thơ họa của hắn rất đáng tiền.
Nhưng vì không có võ thuật, nên hắn cũng là người chết sớm nhất trong bảy người kia.
Lại lần nữa mở mắt ra, đã thấy mình trở về thời thiếu niên.
Hận Vệ Thiên Phượng không?
Đương nhiên là hận.
Sáu nam nhân kia đều ghi hận hắn vì đã từng cùng Vệ Thiên Phượng bái thiên địa, nhưng lại không ai đứng từ góc độ của hắn mà nghĩ, rõ ràng là sáu nam nhân kia vô sỉ cướp đoạt thê tử của hắn, mà hắn thân làm trượng phu, lại không thể ngay lập tức bảo vệ được thê tử của mình, đó là sự bất lực của hắn.
Hắn cũng hận Vệ Thiên Phượng không quả quyết, một nam nhân lại cùng sáu nam nhân khác chia sẻ thê tử của mình, mà hắn lại là người bất tài nhất, bị chế giễu nhiều nhất, biến thành tiểu bạch kiểm ăn bám trong miệng bọn họ, còn ai nhớ hắn là Thẩm Kinh Hồng, tài tử nổi danh thiên hạ, một bộ thư pháp của hắn từng được vô số người đọc sách tìm kiếm.
Nhưng tình thơ ý hoạ, lại là thứ vô dụng nhất trong bảy người bọn họ.
Nhưng hắn cũng không thể không cảm kích Vệ Thiên Phượng.
Vì nếu không có Vệ Thiên Phượng, thì bệnh của phụ thân hắn năm xưa sẽ không khỏi nhanh như vậy. Không có Vệ Thiên Phượng, hắn sẽ không biết, nguyên lai trong thiên hạ rộng lớn này, còn có một nền văn minh cách đây năm ngàn năm, một câu thơ Vệ Thiên Phượng ngẫu nhiên đọc ra miệng cũng làm hắn say mê không thôi. Hắn càng thêm cảm tạ Vệ Thiên Phượng, vì ở thời điểm sau cùng, đã để cho hắn rời đi, để hắn đi tìm giấc mộng của đời mình.
Kiếp trước Thẩm Kinh Hồng chết trong một toàn miếu trên núi, trên núi phong cảnh hữu tình, hoàng hôn chiếu rọi, là mỹ cảnh mà cả hai đời Thẩm Kinh Hồng đều khó mà quên.
Chẳng ai ngờ rằng, mình sẽ có một cơ hội được làm lại từ đầu.
Lần này, Thẩm Kinh Hồng đã hiểu rõ rốt cuộc mình muốn cái gì.
Một lần nữa trông thấy Vệ Thiên Phượng, khi bi thương qua đi, trong lòng Thẩm Kinh Hồng kỳ thật đã chẳng còn gì tiếc nuối.
Trong khoảng thời gian cuối cùng ở đời trước, kỳ thật hắn đã suy nghĩ rõ ràng.
Vệ Thiên Phượng thật ra không hề hiểu được yêu là cái gì như trong miệng nàng vẫn nói.
Sở dĩ nàng nguyện ý cùng bảy nam nhân quấn quýt lấu nhau, chỉ là bởi vì nàng căn bản không biết cách cự tuyệt, và cũng căn bản không hiểu tình yêu là cái gì.
Bởi vì bảy nam nhân này đều đã cứu nàng, cũng từng vì nàng mà cố gắng nỗ lực, nên phần này tình cảm, Vệ Thiên Phượng không có cách nào báo đáp, chỉ có thể lấy chính mình báo đáp.
Khi Thẩm Kinh Hồng rời đi, thậm chí hắn đã cảm thấy trong mắt Vệ Thiên Phượng có sự nhẹ nhõm.
Nhưng sáu nam nhân khác thì không nghĩ được thông suốt như Thẩm Kinh Hồng.
Chính là bởi vì sáu nam nhân này đều có sự nghiệp của riêng mình, đều có thế lực của mình, có rất nhiều phương diện không thể chia cắt với Vệ Thiên Phượng, nên cả một đời chỉ có thể dùng mắt trần mà nhìn.
Những ý niệm này nhìn như rất nhiều, nhưng ở trong đầu Thẩm Kinh Hồng, cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt mà thôi.
Đến khi hắn trông thấy Vệ Chiếu hoàn hảo không chút tổn hại đứng cạnh Vệ Thiên Phượng, thì suýt chút nữa không siết chặt được dây cương ngựa.
Chẳng lẽ người trùng sinh đến như hắn không phải một người? Hay người này là người xuyên không đến trong miệng Vệ Thiên Phượng?
Thẩm Kinh Hồng không khỏi cảnh giác.
"Kinh Hồng ca ca!" Quận chúa An Nhạc bỗng nhiên hét lên, "Cẩn thận a!"
Ngựa của Thẩm Kinh Hồng đột nhiên bị chấn kinh, điên cuồng chạy.
Một công tử văn nhược như thế, sớm muộn gì cũng bị ngã trên lưng ngựa xuống.
"Thiên Phượng." Vệ Chiếu nhẹ nhàng hô một tiếng.
Vệ Thiên Phượng nhảy từ trên cửa sổ xuống, thi triển khinh công đi cứu Thẩm Kinh Hồng.
Không hổ là nữ chính, khinh công này cũng thật lợi hại.
Chỉ trong chốc lát, mắt thấy tay Vệ Thiên Phượng sắp chạm đến eo Thẩm Kinh Hồng.
Thì một thanh đại đao bỗng nhiên xuất hiện phía trước, đánh vào đầu con ngựa.
Thẩm Kinh Hồng rơi từ trên ngựa xuống, được một thiếu nữ mặc y phục màu vàng ôm vào ngực.
"Đó... đó hình như là muội muội của Trấn Viễn đại tướng quân!"
Trấn Viễn đại tướng quân?
Đây không phải là một trong bảy nam chính sao?
Vệ Chiếu hơi híp mắt, hắn nhớ kỹ trong kịch bản nguyên tác, Trấn Viễn đại tướng quân không hề có muội muội!