Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cô nương, cô nương, chúng ta đã đến giờ đóng cửa." Tiểu Nhị đợi đã lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được tiến lên nhắc nhở một tiếng.
Từ vài ngày trước, có một mỹ nhân tuyệt sắc đến nơi này của bọn họ, ăn mặc có chút mộc mạc, nhưng vẫn giống y như tiên nữ trên bức họa, làm cho người ta không rời nổi mắt.
Cô nương này cũng rất kỳ quái, không có việc gì liền ngồi ở đây, gọi một bình rượu nhỏ chậm rãi uống, cũng không uống nhiều, chỉ một bình rượu là uống được cả ngày, sau đó mỗi ngày còn có những người khác nhau đưa mỹ thực tới cho cô nương này, những món ăn kia không có cái nào là dưới mấy chục lượng bạc.
Chỉ là bất kể cô nương này ăn gì uống gì, thì nàng cơ hồ đều không nói lời nào, chỉ tiếp tục ngồi ở chỗ này. Nếu không phải có mấy nhóm người đến khách điếm của bọn họ trả bạc cho vị cô nương này, thì chỉ sợ bọn họ đã sớm mời vị cô nương này đi.
Cô nương này chỉ mới tới đây nửa tháng, nhưng những người có danh tiếng có thế lực trong chốn võ lâm, toàn bộ đều đã tới đây một lần, tòa miếu nhỏ này của bọn họ thật sự không dung nổi đại phật này đâu.
"Ừ." Nữ tử tuyệt sắc nhìn tiểu nhị một cái, lên tiếng, cầm bầu rượu từ từ đi ra ngoài.
Đi gần nửa ngày, Vệ Thiên Phượng mới tìm một gốc cây ngồi xuống, tiếp tục uống rượu.
"Nàng cần gì chứ? Tất cả mọi người đều đang tìm nàng."
Vệ Thiên Phượng ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Kinh Hồng dắt ngựa tới.
Lúc trước bọn họ tách nhau ra ở trong kinh thành, ai đi đường nấy du lịch thiên hạ của mình.
Vệ Thiên Phượng tựa như là trốn tránh không được số mệnh, gặp gỡ hết toàn bộ tình nhân kiếp trước của nàng trong miệng Thẩm Kinh Hồng, hơn nữa ai cũng tựa hồ yêu nàng yêu không được, truy tìm dấu vết của nàng khắp nơi, hại Vệ Thiên Phượng không thể không giải thích cho từng người, sau đó chạy trốn tứ phía.
Nếu như chỉ như vậy, thì thời gian trôi qua cũng xem như tốt.
Thế mà không trôi qua bao lâu, Vệ Thiên Phượng nghe thấy tin tức, nói ca ca của nàng Vệ Chiếu lúc tham gia yến hội do hoàng đế tổ chức gặp phải thích khách, vì cứu giá mà bị thích khách đâm trúng, một kiếm bị mất mạng.
Tin tức truyền đến, phản ứng đầu tiên của Vệ Thiên Phượng chính là có người nói đùa với nàng.
Sao ca ca lại chết chứ?
Không thể nào!
Là ai có thâm cừu đại hận với nàng, mà lại dùng loại tin tức này đi đặt điều chứ?
Vệ Thiên Phượng cơ hồ lập tức chạy về kinh thành, nhìn thấy Vệ phủ trắng lóa như tuyết.
Ngày đó, Vệ Thiên Phượng nhớ rằng mình khí cấp công tâm, trực tiếp nôn ra máu, sau đó lần đầu tiên được hưởng thụ sự quan tâm của phụ thân.
Buồn cười cỡ nào chứ.
Bởi vì huyết mạch duy nhất của Vệ phủ chỉ còn lại mình nàng, cho nên dù phụ thân không thích nàng, thì cũng không thể không quan tâm bảo vệ nàng.
Nhưng người chân chính quan tâm bảo vệ nàng đã không còn ở đây nữa.
"Lúc đầu bởi vì ta nhận ra một chút không thích hợp trong lòng nên lập tức bỏ chạy." Vệ Thiên Phượng mời Thẩm Kinh Hồng ngồi xuống, rót cho Thẩm Kinh Hồng một chén rượu, bây giờ đề cập đến, trong giọng nói mang theo chút bình tĩnh và ảm đạm, "Con người của ta, chưa từng chân chính xem mình như người của thời đại này."
Cho nên nàng cũng chưa từng thật sự xem Vệ Chiếu như ca ca ruột của nàng.
Nàng chưa từng được hưởng thụ sự quan tâm nào giống như cách Vệ Chiếu quan tâm nàng, chưa từng thân mật với một nam tử nào đến như vậy.
Ngay từ đầu, có lẽ thật sự là tình thân.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Vệ Thiên Phượng phát hiện suy nghĩ của mình dường như có chút không đúng.
Thẩm Kinh Hồng hẳn sẽ là loại người nàng thích, nhưng khi nàng đối mặt với Thẩm Kinh Hồng, lại không thể thuận theo tất cả mọi chuyện, nhưng khi đối mặt với Vệ Chiếu, mặc kệ Vệ Chiếu đưa ra yêu cầu buồn cười đến cỡ nào, nàng chỉ xoắn xuýt một chút rồi sẽ đáp ứng.
Ngày đó ở bên ngoài gian phòng kia, Vệ Thiên Phượng và Thẩm Kinh Hồng cùng nhau nghe thấy đoạn đối thoại của Vệ Chiếu và Tiêu Tố Tố.
Mỗi một câu mỗi một chữ Vệ Chiếu nói ra đều chạm đến tâm khảm Vệ Thiên Phượng.
Từ xưa tới nay, chưa từng có một ai có thể trực tiếp nói rõ tâm sự của Vệ Thiên Phượng đến như thế.
Đúng, có lẽ nàng thật sự bởi vì một nguyên nhân nào đó mà ở cùng một chỗ với bảy nam nhân, nhưng tại sao thế gian lại hà khắc với nữ nhân như vậy? Những nam nhân kia, đừng nói là tam thê tứ thiếp, ngay cả mười người cũng có, vì sao xưa nay chưa từng có ai nói tới?
Vì sao đến trong miệng Tiêu Tố Tố, nàng liền trở thành một người không thể chấp nhận được?
Chẳng lẽ bởi vì cuộc sống riêng tư của nàng hỗn loạn, cho nên người người đều có thể đến giẫm nàng một cước hay sao? Ngay cả thánh nhân cũng sẽ mắc sai lầm, huống chi ngay lúc đó nàng căn bản không làm bất cứ chuyện gì cả.
Lúc này, người đứng ra bảo vệ nàng là Vệ Chiếu, là ca ca của nàng.
Sau ngày đó, Vệ Thiên Phượng phát hiện có lẽ mình không chỉ xem Vệ Chiếu như ca ca.
Suy nghĩ này làm Vệ Thiên Phượng vô cùng hoảng sợ.
Cho dù trên linh hồn bọn họ không phải thân huynh muội, nhưng thân thể lại cùng huyết thống.
Cho nên nàng lập tức đi tìm Thẩm Kinh Hồng, dự định cùng nhau rời khỏi kinh thành.
Chỉ có như thế, mới có thể làm cho ca ca yên tâm, cũng có thể làm cho nàng triệt để rời xa Vệ Chiếu, sau đó chờ thời gian chậm rãi hòa tan loại cảm xúc này.
Có lẽ là bởi vì nàng chưa tiếp xúc với nhiều nam nhân, cũng có lẽ là bởi vì Vệ Chiếu quá tốt, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy. Chỉ cần không gặp lại, không còn liên hệ nữa, thì tình cảm sâu sắc cỡ nào cũng sẽ trở nên nhạt nhòa.
Không thể không nói, dự định của Vệ Thiên Phượng vốn rất tốt.
Những ngày ở bên ngoài, quả thật nàng cũng rất ít khi nhớ đến Vệ Chiếu, cho dù nhớ tới, cũng có thể bình ổn khống chế tâm tình của mình. Nàng nghĩ, thậm chí sau này nàng có thể xem như chẳng có chuyện gì, đi chiếu cố tốt tẩu tẩu của mình, làm một muội muội tốt nhất.
Nhưng hết lần này tới lần khác Vệ Chiếu lại chết ở thời điểm này.
Một khi con người chết đi, liền dễ dàng trở thành nốt ruồi chu sa và ánh trăng sáng trong lòng người ở lại.
Có lẽ Vệ Chiếu chết ở lứa tuổi đẹp nhất, cũng tạo thành hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng Vệ Thiên Phượng.
Vệ Thiên Phượng không tin Vệ Chiếu thật sự chết đi như vậy.
Nàng ở kinh thành tra xét trọn vẹn một năm, mới phát hiện có khả năng là hoàng đế động tay vào đó.
Bởi vì hoàng đế hoài nghi lai lịch của Vệ Chiếu.
Biểu hiện của Vệ Thiên Phượng trên giang hồ rõ ràng giống hệt trong trí nhớ của hoàng đế, nhưng khi ở trong kinh thành Vệ Thiên Phượng lại giả dạng như không biết chút võ công nào.
Hoài nghi lên người Vệ Chiếu cũng rất bình thường.
Cho nên, mới có chuyện mượn đao giết người, mới có chuyện Vệ Chiếu chết.
Vệ Thiên Phượng cảm thấy buồn cười đến cực điểm, hóa ra nói tới nói lui, hung thủ chân chính vẫn là nàng!
Nếu như không phải nàng đại xuất danh tiếng trên giang hồ, nếu như không phải nàng có động tĩnh rõ ràng, nếu như không phải là vì nàng, thì sao ca ca lại chết?
"Ca ca nàng vốn đã chết, hơn nữa còn chết rất sớm." Thẩm Kinh Hồng biết Vệ Thiên Phượng khúc mắc ở đâu, biết rõ có khuyên thế nào cũng vô dụng, nhưng hắn vẫn cố gắng.
Hiện tại triều đình đã đổi hoàng đế, Thủy Huyền bởi vì mất đi năng lực sinh dục mà bị phế đi, về sau còn trúng độc nói không ra lời, bây giờ người ngồi lên hoàng vị là thất vương gia Thủy Việt.
Thế nhưng lúc này, Vệ Thiên Phượng một tay trù hoạch chuyện kinh thiên động địa này, lại lặng yên không tiếng động biến mất.
Thẩm Kinh Hồng tìm hồi lâu, mới tìm được nàng.
Ở trong lòng Thẩm Kinh Hồng, Vệ Chiếu chết hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nếu như hắn không đáp ứng cùng Vệ Thiên Phượng rời đi, có Vệ Thiên Phượng ở bên cạnh, thì Vệ Chiếu sẽ không chết.
"Vậy thì thế nào chứ?" Hốc mắt Vệ Thiên Phượng chậm rãi đỏ lên, "Chẳng lẽ ở trong thế giới mà ngươi nói, huynh ấy không phải vì cứu ta mà chết sao?"
Thẩm Kinh Hồng không nói.
Trước kia hắn hận Vệ Thiên Phượng không hiểu được tình yêu duy nhất, không hiểu một đời một thế một đôi một người, nhưng bây giờ hắn tình nguyện Vệ Thiên Phượng không hiểu, dù là Vệ Thiên Phượng ở cùng một chỗ với nhiều nam nhân khác nhau như đời trước, cả một đời cũng không biết thích và yêu khác gì nhau, có lẽ cũng sẽ tốt hơn hiện tại.
"Thiên Phượng, nàng đừng uống nữa, nàng..." Thẩm Kinh Hồng giơ tay đoạt đi bầu rượu trong tay Vệ Thiên Phượng, phát hiện rượu bên trong còn hơn phân nửa.
"Ca ca ta không thích ta uống rượu, cho nên ta uống rất ít." Vệ Thiên Phượng chậm rãi sờ chén rượu của mình, "Trên đời này có loại rượu nào, chỉ cần một chén là có thể khiến cho người ta say đến chết không?"
"Thiên Phượng, cuộc đời của nàng còn rất dài." Thẩm Kinh Hồng khô cằn nói, "Nàng thích giáo chủ ma giáo kia đúng không? Bằng không ta gọi hắn tới nhé. Nếu không ta gọi thêm cho nàng mấy người, tỉ như công tử phú thương kia, còn có..."
"Ta muốn đi Tây Bắc." Vệ Thiên Phượng cắt ngang lời Thẩm Kinh Hồng.
"Nàng đến đó làm gì?" Thẩm Kinh Hồng kinh ngạc nói, "Nơi đó toàn là mã tặc thổ phỉ, rất loạn."
"Đi trồng cây." Vệ Thiên Phượng đứng lên, "Không phải bên kia có rất nhiều hoang mạc sao? Ta đi trồng cây, ta thu phục những tên mã tặc kia, để bọn chúng theo ta đi trồng cây."
Thẩm Kinh Hồng cảm thấy Vệ Thiên Phượng điên rồi.
"Người trước trồng cây người sau hái quả." Vệ Thiên Phượng cười một tiếng, "Ta hi vọng chờ tới lúc cỏ của nơi đó xanh như tấm thảm, có thể cùng ca ca cưỡi ngựa dạo chơi."
"Thế nhưng Vệ Chiếu hắn đã... đã..."
"Có lẽ đời sau sẽ có cơ hội gặp mặt nhau." Vệ Thiên Phượng tiếp tục nói, "Ta cứu người làm việc thiện, mọi người sẽ từ từ quên đi công đức của ta, nhưng ta gieo hạt trồng cây, cây sẽ nhớ kỹ ta. Ta sẽ khắc lên tàng cây tên của ta và ca ca, chờ đến khi những gốc cây này lớn lên, mặc kệ là trăm năm hay là ngàn năm, tên của chúng ta vẫn sẽ khắc trên đó."
Thẩm Kinh Hồng phát hiện mình đã không thể khuyên được nữa.
Chuyện Vệ Thiên Phượng muốn làm, chưa từng có không thành công.
Cuộc đời của nàng, cũng như nàng nói, thật sự dẫn đầu một nhóm mã tặc biến hoang mạc thành ốc đảo. Từng người tới nơi đó, đều sẽ cảm thán về vùng rừng rậm mỹ lệ kia, cảm thán về những cái tên được khắc lên tàng cây kia.
Vệ Chiếu.
Vệ Thiên Phượng.
Ngay cả cái tên cũng không dám khắc song song cùng một chỗ với nhau.
Khi Thẩm Kinh Hồng dần dần già đi, đi đến mảnh rừng rậm ở Tây Bắc, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ đã cao lớn, chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Có lẽ, con người thật sự sẽ có đời sau đấy.
—— —— —— —— —— —— —— ——
"Nghỉ phép hoàn tất, ký ức đang load..."
"Chúc mừng ký chủ kết thúc ngày nghỉ."
"Mời ký chủ điều chỉnh cho thật tốt, lập tức sẽ tiến vào thế giới tiếp theo, vả mặt nữ chính, phản công nhân sinh!"
...
Một nữ nhân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn mang theo một chút mờ mịt.
Nàng tiến hành những nhiệm vụ nữ phụ phản công đã được năm mươi lần, mỗi một lần đều là ưu tú, cho nên hệ thống đặc biệt ban thưởng cho nàng một kỳ nghỉ ngơi, có thể cho nàng chính thức làm nữ chính, không cần đi lấy lòng những nam chính kia, mà ngược lại còn có một đống nam chính đến lấy lòng nàng, tùy tiện nàng chơi bời.
Nàng quá mệt mỏi, ký ức cất giấu trong đầu cũng quá nhiều, nếu như mang theo ký ức đi, chỉ sợ nàng sẽ theo bản năng dùng tư duy khi đang làm nhiệm vụ mà sinh sống, như thế ngược lại sẽ không đạt được tác dụng của kỳ nghỉ phép, cho nên nàng phong ấn trí nhớ của mình.
Thế nhưng vì cái gì nàng lại thích một người trong thế giới này? Thích thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác người kia lại là ca ca của thân thể nàng dùng?
"Vệ Chiếu."
Nữ nhân thì thào nhớ kỹ cái tên này, cảm giác trái tim của mình đau đớn từng trận, cũng không bởi vì ký ức trở về mà đánh mất cảm giác.
"Ký chủ, phát hiện được cảm xúc của ngài dị thường, có thể sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ kế tiếp, có muốn tiến hành xóa bỏ ký ức hay không?"
"... Không cần đâu 181." Nữ nhân lắc đầu, chậm rãi nằm xuống.
"Khó có lúc ta gặp được một người yêu thương ta mà không cần ta toan tính."
"Quá trân quý, ta không nỡ xóa."
***
THÔNG BÁO:Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ và cuối cùng mình vẫn đi đến một quyết định đó là tạm drop bộ này.Nguyên nhân là mình quá bận và không đủ thời gian để ôm một lúc hai bộ, nên phải drop một trong hai. Thành thật xin lỗi các độc giả của bộ này rất nhiều.Mình sẽ cố hoàn xong thế giới của Băng Thanh rồi mới drop. Và sẽ trở lại nếu còn duyên.Khi xong bộ Sơ Tranh, hoặc đến khi xong kỳ thực tập nghề nghiệp của năm nay, nếu chưa có ai edit bộ này thì mình sẽ trở lại.Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ truyện từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ. ♡Và xin lỗi rất nhiều vì sự thất trách này.Cảm ơn vì đã đọc đến đây.Hạ Lan Tâm Nhiên!