Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 123

Tòa nhà này của Khương Hạo Nhiên ngoại trừ hạ nhân đúng giờ lại đây quét tước, ngày thường không ai ở, tuy nói trang hoàng cũng độc đáo lịch sự, lại cơ hồ không có tia náo nhiệt nào, có chút quạnh quẽ.

Tiêu Lẫm và Khương Hạo Nhiên là vô tình chạm sau đó đổi địa điểm thành nơi này, bởi vậy trà nóng cũng chưa uống, cũng may ba nam nhân tới để nói chuyện chính sự, không chú ý nhiều như vậy.

Ba người tính toán, quyết định trước đem tình huống của từng người nói ra, sau đó xem xét nên điều tra theo hướng nào.

Sau khi bàn luận, Khương Hạo Nhiên nói: “Ta bên này mới vừa tra ra chút tin tức, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử liền có chuyện.”

“Ngũ hoàng tử đã nhiều ngày không có ra khỏi cung, ta phái người tra cũng không có manh mối.” Tiêu Lẫm nói, “Ngươi nói ngươi có phát hiện, là chuyện phương thuốc bào chế sao?”

Khương Hạo Nhiên gật đầu, “Một bằng hữu trên giang hồ truyền cho ta mật tin, nói trên giang hồ tạm thời không thấy phương thuốc tiêu dao tán, ít nhất trên thị trường không có.”

Thấy Tiêu Lẫm trừng hắn, Khương Hạo Nhiên lại nói: “Chớ nóng nảy, ta chưa nói hết mà. Phương thuốc tiêu dao tán không có, nhưng trên thị trường lại có người đang bán loại thuốc này, đương nhiên, biện pháp buôn bán cực kỳ bí ẩn.”

“Là ai đang bán dược?” Bách Thần hỏi, “Thấy biểu tình Khương công tử, chắc là đã có manh mối đi?”

“Đúng vậy.” Khương Hạo Nhiên cười nói, “Các ngươi đoán là ai đang bán thứ này?”

Tiêu Lẫm nhíu mày: “Ít nói vô nghĩa, nhanh lên.”

“Ngươi đối với ta và đối với Bách công tử quả thực là hai gương mặt.” Khương Hạo Nhiên bất mãn hừ một tiếng, ngược lại đứng đắn nói: “Là A Trát Đồ, tam vương tử Đột Kiệt đã bị phế kia.”

Bách Thần chấn động, vội vàng hỏi: “Lại là hắn?! A Trát Đồ làm sao có phương thuốc tiêu dao tán? Hắn trước đây bán dược chổ nào? Loại dược này bán bao lâu rồi?”

“Dược hắn bán không gọi là tiêu dao tán, nghe nói gọi là cái gì nguyên dương tán.” Khương Hạo Nhiên nói, “Nơi bán dược tất nhiên là thanh lâu Kỳ Lân Phường, giống như chợ đen đã bán ba bốn tháng.”

Kỳ Lân Phường, nguyên dương tán, Ngũ hoàng tử... Ai giúp bọn họ liên hệ với nhau?

Bách Thần cùng Tiêu Lẫm nhìn nhau, đáp án miêu tả sinh động.

“Ngũ hoàng tử là sau khi bị người dụ dỗ dùng dược vật.” Bách Thần nhớ lại biểu hiện của ngũ hoàng tử, “Hiện tại ta có thể khẳng định điểm này, thậm chí ai làm hắn uống thuốc thành nghiện cũng không khó nhận biết.”

Tiêu Lẫm: “Chỉ có người bên gối thân mật nhất mới có thể làm người ta không phòng bị.”

Khương Hạo Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hạ thấp giọng âm nói: “Là hoàng tử phi. Nói như thế, Liễu tướng có lẽ cũng tham dự việc này. Mục đích gã nàng cho Ngũ hoàng tử cũng không phải là nắm chắc hai bên, căn bản chính là muốn dùng mỹ nhân kế phá hủy Ngũ hoàng tử sau đó làm Thái Tử thuận lợi thượng vị.”

“Hắn vốn là người ủng hộ Thái Tử.” Tiêu Lẫm nói, “Lúc trước hắn đem Liễu Như Thủy gả cho Ngũ hoàng tử, ta liền cảm thấy kỳ quái, kỳ quái nhất chính là Ngũ hoàng tử  đáp ứng hôn nhân này.”

“Ngũ hoàng tử vốn dĩ thấy mỹ nhân liền mất lý trí, trên đầu chữ sắc có một con dao, hắn hiện tại cũng coi như là lĩnh hội được rồi.”

Khương Hạo Nhiên nói, “Làm người ta khó hiểu nhất vẫn là Liễu tướng, hắn thế nhưng nhẫn tâm xem con gái của mình là quân cờ, bây giờ nữ nhi đột tử, cũng không biết trong lòng hắn có cảm tưởng gì.”

“Lúc hắn đưa Liễu Như Thủy vào cung đã dự đoán được sẽ có ngày này đi.” Tiêu Lẫm nói, “Dù Liễu Như Thủy hôm nay không chết, hắn giúp Thái Tử thượng vị, nàng cũng sẽ bị thu thập giống Ngũ hoàng tử. Liễu Như Thủy đã định là vật hi sinh.”

“Ta cảm thấy thập phần khó hiểu.” Khương Hạo Nhiên sờ sờ cằm, “Xem tình thế trước mắt Ngũ hoàng tử tự phế võ công, Thái Tử thượng vị là chuyện sớm hay muộn, để tránh bại lộ, Liễu tướng hẳn phải kêu Liễu Như Thủy dừng tay mới đúng, hiện giờ Ngũ hoàng tử nháo ra chuyện lớn như thế, chẳng phải sẽ làm người khác nghi ngờ sao?”

Bách Thần gật đầu nói: “Khương công tử nói rất có đạo lý, đây cũng là việc ta nghi hoặc. Ta đoán Liễu Như Thủy ngày thường quản nguyên dương tán, đúng giờ định lượng cho Ngũ hoàng tử dùng, cho nên Ngũ hoàng tử trước đó tuy cũng có tình trạng phát cuồng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì thần trí. Hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử dùng thuốc quá liều, cục diện mất khống chế, Liễu Như Thủy bị phản phệ giết chết.”

“Đây cũng coi như vận mệnh của cô ta, tự làm tự chịu.” Khương Hạo Nhiên thở dài, “Nhưng người chết chung quy chỉ là quân cờ, người khởi xướng vẫn vững như Thái sơn.”

“Cũng chưa chắc, hôm nay Liễu tướng vội vội vàng vàng đem thi thể Liễu Như Thủy về, chứng tỏ sợ chúng ta nghiệm thi phát hiện ra cái gì.” Bách Thần nói, “Hắn đã hoảng loạn.”

“Vậy chứng minh chuyện Ngũ hoàng tử phát điên hoàn toàn không nằm trong dự tính của Liễu tướng, chuyện xảy ra bất ngờ, hắn không đem thi thể đi có thể sẽ làm chúng ta tra ra manh mối. Thi thể đã bị hắn lấy đi, nhưng hắn lại không biết chúng ta có nhiều tin tức như thế.” Tiêu Lẫm cười lạnh một tiếng, “Chuyện này thoạt nhìn giống hoàng tử tàn sát người nhà, nhưng chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nếu như tin tức của Khương phó thủ không sai, như vậy phương thức gom tiền của thanh lâu Kỳ Lân Phường không chỉ là để quan viên tàn hại những nữ tử mua vui, hơn nữa có khả năng những quan viên đó cũng đụng tới loại đồ vật này.”

“Thậm chí quyền cao chức trọng như Liễu tướng, thậm chí Thái Tử cũng có khả năng dùng nó, cấu kết với Kỳ Lân Phường.” Khương Hạo Nhiên dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, “Nếu là như vậy, có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Hoàng tử đoạt vị giết người có thể nói là mâu thuẫn bên trong, nhưng một người dị tộc nhân cung cấp cho quan viên tân triều loại thuốc đáng sợ này, chính là họa lớn, sẽ tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều ngưng trọng.

Đặc biệt là Bách Thần,  đời trước hắn thường xuyên cùng những người nghiện đánh nhau, biết ma túy đối với xã hội, đối với quốc gia có bao nhiêu nguy hiểm, một khi cái gọi là nguyên dương tán ở tân triều lưu hành rộng rãi, đến mức hoàng thất quyền thần đến bình dân bá tánh toàn bộ đều dùng, đừng nói Đột Kiệt bên ngoài tiến công, nội bộ đã hỏng mất.

Càng đừng nói nếu lợi dụng ma túy mua chuột uy hiếp quan lớn, sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.

“Không phải tộc ta, tất có dị tâm, thật không sai.” Khương Hạo Nhiên hiện tại cũng không có tâm tình đùa giỡn, sắc mặt rất khó coi, “Chúng ta hiện tại cần phải tìm manh mối, nghĩ cách phải làm thế nào.”

Bách Thần nói: “Bất luận Thái Tử và Ngũ hoàng tử tranh đấu như thế nào, chúng ta cần phải đem đám người Kỳ Lân Phường kia xoá sạch, đem nguyên dương tán tiêu hủy, Kỳ Lân Phường một ngày không diệt trừ, triều ta một ngày không yên.”

“Nhưng từ sau khi thanh lâu Kỳ Lân Phường  đóng cửa, A Trát Đồ cũng không có tung tích, những bằng hữu giang hồ của ta đều không tìm thấy.” Khương Hạo Nhiên rầu rĩ, “Hay là hắn dùng ẩn thân thuật? Hoặc là đã ra khỏi thành?”

“Sao có thể có ẩn thân thuật.” Tiêu Lẫm liếc Khương Hạo Nhiên, “Hắn nhất định còn ở kinh thành, có lẽ ở dưới mí mắt chúng ta.”

“Nói nhiều như vậy, ngươi đi mà nghĩ cách đi.” Khương Hạo Nhiên cắt lời.

“Ngươi tiếp tục truy A Trát Đồ cùng tin tức nguyên dương tán, tốt nhất là có thể tìm được tin tức thành viên chủ chốt của Kỳ Lân Phường. A Trát Đồ có thể làm ra nhiều hỗn loạn như vậy, chắc chắn có quân sư, có lẽ có phản đồ triều ta. Ta sẽ phái người chặt chẽ giám sát hướng đi của Liễu tướng, Liễu Như Phong, Thái Tử.” Tiêu Lẫm nói, “Có lẽ một ngày hai ngày bọn họ sẽ không hành động, nhưng dài lâu chắc chắn sẽ có manh mối.

“Nếu như bọn họ thật cùng A Trát Đồ cấu kết, tất nhiên sẽ lộ ra đuôi cáo.” Bách Thần tán đồng ý kiến cùa Tiêu Lẫm, “Chúng ta muốn vững vàng, không thể hoảng. Án này ta bên ngoài tra dưới danh nghĩa Đại Lý Tự, các ngươi ở trong tối tra, cùng nhau tịnh tiến.”

“Trên triều đình mưa gió biến ảo cũng không thể không chú ý.” Tiêu Lẫm đối Khương Hạo Nhiên nói, “Việc này ngươi cũng không thể gạt Khương thượng thư, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong, không phải trò đùa.”

Khương Hạo Nhiên thở dài, “Đúng vậy, không thể lại gạt người, lại gạt người vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng vô pháp ứng đối.”

“Thời gian không còn sớm, vậy cứ theo thương lượng mà làm.” Tiêu Lẫm dắt tay Bách Thần, “Tiểu Thần, chúng ta đi.”

Bách Thần còn chưa kịp chắp tay cáo từ đã bị Tiêu Lẫm kéo tay ra cửa.

Khương Hạo Nhiên:……

Có người âu yếm thì ghê gớm lắm sao?!

Ra tới cửa, mã phu đã chờ sẵn.

Bách Thần và Tiêu Lẫm lên xe ngựa, Bách Thần cảm thấy vừa lên xe, thần sắc Tiêu Lẫm liền biến đổi.

Hắn ngậm miệng không nói, trong ánh mắt cư nhiên có một tia lạnh lẽo.

Tiêu Lẫm phân phó, “Đi thành nam.”

Phu xe gật đầu, giơ roi, con ngựa bắt đầu chạy chậm đi.

Đi thành nam?

Bách Thần cảm thấy kỳ quái, sau đó cảm nhận được một cổ nguy hiểm đánh úp lại.

Tiêu Lẫm kéo hắn đến bên người, tiếp theo một cây kiếm thẳng tắp cắm ở chổ Bách Thần ngồi!

Kiếm lâm vào lót xe, người đánh lén bên ngoài còn chưa kịp rút kiếm, liền nghe được một tiếng hét thảm, giống như bị người một kiếm kết liễu.

Vân chưa xong, giây tiếp theo Bách Thần liền thấy Tiêu Lẫm ném ra một thanh chủy thủ, sau đó nghe thấy một trận kêu rên, một người từ ngoài màn xe bị quăng ngã vào.

Là xa phu!

Tiêu Lẫm một chân đem thi thể đá ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, nghe tiếng là hai đám người đánh nhau.

Thực rõ ràng, có người ám toán bọn họ, nhưng sớm bị Tiêu Lẫm nhìn thấu, còn an bài tốt.

Gia hỏa này, đủ phúc hắc.

Bên ngoài tiếng đánh nhau dị thường kịch liệt, bên trong xe lại phi thường bình tĩnh, Tiêu Lẫm ôm Bách Thần bên người, thanh âm ôn nhu, “Không phải sợ.”

“…… Ờm.”

Sợ băng sơn này sẽ tổn thưn, Bách Thần quyết định giả bộ sợ hãi các kiểu....
Bình Luận (0)
Comment