Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 129.2

"Không dám?" Tiêu Lẫm cười nhạo một tiếng, "Chỉ có người vô sỉ như ngươi mới nhát như chuột, khó trách lưu lạc đến nông nỗi này."

"Ít nói nhảm!" Thiệu Phi cả giận nói: "Ta có trở nên nông nổi như vậy còn không phải do ngươi ban tặng sao."

"Ngươi trước kia bày kế làm ta tàn phế, hiện tại ta cũng làm ngươi tàn phế, thực công bằng." Tiêu Lẫm nói, "Chỉ là ta chết có người thương tâm khổ sở, ngươi chết mọi người đều sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng."

"Không cần nói lời vô nghĩa, ngươi không dám tự đâm chính mình chứ gì? Không dám thì ta giết chết hắn trước." Thiệu Phi nhícc chủy thủ lại gần cổ Bách Thần, máu tươi tức khắc chảy ra, Bách Thần lại một chút cũng không cảm thấy đau đớn, hắn liều mạng lắc đầu, hy vọng Tiêu Lẫm đừng làm chuyện ngốc nghếch.

"Được, ta đâm."

Tiêu Lẫm đi tới phía trước vài bước, cầm lấy chủy thủ, không chút do dự đâm xuống vị trí ngực trái của mình.

Chỉ nghe thấy phụt một tiếng, lưỡi dao cắm vào thanh âm huyết nhục truyền ra, quần áo gần chổ dao đâm bị tẩm máu đỏ tươi

"Quả nhiên là tên ngu xuẩn." Thiệu Phi nhìn Bách Thần sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, phát ra tiếng cười vui sướng, "Thiên hạ thế nhưng có người ngu xuẩn như vậy, cũng coi như làm ta mở rộng tầm mắt."

Hắn ném Bách Thần trên mặt đất, đẩy xe lăn tới người Tiêu Lẫm.

"Thế tử Khang Vương văn võ song toàn trong truyền thuyết thì ra cũng chỉ có như thế." Thiệu Phi nói, "Ngươi yên tâm, ta lập tức tiễn Bách Thần đi gặp ngươi, hắn đời trước bị ta giết, đời này như cũ cũng chết ở......"

Hắn nói còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy một đạo hắc ảnh từ trên mặt đất bạo khởi, chủy thủ trong tay đã chuẩn xác mà cắm vào ngực Thiệu Phi.

Thiệu Phi từ xe lăn ngã xuống trên mặt đất, thân thể không nhịn được mà run rẩy, biểu tình trên mặt đọng lại, hắn nhìn đao trước ngực, tựa hồ là không thể tin tưởng.

Tiêu Lẫm sắc mặt tái nhợt Tiêu Lẫm chậm rãi đứng dậy, hắn che ngực, đi đến trước mặt Bách Thần, cắt rớt từng sợi dây thừng, khăn vải trong miệng cũng lấy ra.

"Hỗn đản!" Bách Thần nước mắt nháy mắt trào ra, một tay ôm lấy hắn, "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"

"Đau......" Tiêu Lẫm ăn đau, toét miệng, "Nhẹ chút, tuy ta có phòng bị, nhưng cũng chọc thủng da thịt chảy máu, có chút đau đó nhaaa."

"Đau chết ngươi luôn!" Bách Thần trong lòng vừa mừng vừa sợ, trong miệng lại mắng, "Nếu không phải thấy ngươi chớp mắt với ta, biết ngươi nghĩ ra biện pháp, ta thật sự bị ngươi làm tức chết!"

"Đừng tức giận, ta biết hôm nay nguy hiểm, cố ý mặc giáp kim tằm." Tiêu Lẫm cầm tay Bách Thần, dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt hắn, chỉ vào Thiệu Phi nói, "Hắn còn chưa có chết, ta biết ngươi muốn tự mình giết hắn."

Bách Thần có chút nghẹn ngào, băng sơn này thật sự là quá tốt, tốt đến mức hắn cũng không biết nên nói cái gì, hắn ôm lấy Tiêu Lẫm, nhẹ nhàng hôn hôn môi hắn: ".....chuyện này về sau ta sẽ từ đầu chí cuối nói cho ngươi, tin tưởng ta, ta không cố ý giấu ngươi."

Tiêu Lẫm cũng hôn hôn Bách Thần, "Ta tin ngươi, vẫn luôn tin ngươi."

......

Sau khi cùng ái nhân đại nạn không chết ôn tồn, hắn cùng Thiệu Phi thù mới hận cũ nên tính toán.

Bách Thần đi đến trước mặt Thiệu Phi, một tay đem chủy thủ rút ra tới, máu tươi tức khắc phun lên mặt hắn.

Thiệu Phi phát ra hét thảm một tiếng, lộ ra ánh mắt tuyệt vọng lại sợ hãi, muốn xin tha cũng không nói ra lời.

"Ngươi cũng sẽ sợ hãi?" Bách Thần nói, "So chết càng sợ hãi hơn chính là nhìn chính mình chậm rãi chết đi."

Nói xong Bách Thần cầm lấy chủy thủ lại hướng trên người hắn đâm xuống, mỗi một đao đều không phải chổ chí mạng, nhưng cũng đủ đau đớn.

Một đao, hai đao, ba đao...... Thẳng đến Thiệu Phi trên mặt đất máu tươi đầm đìa, không hề nhúc nhích, hoàn toàn trở thành một khối thi thể lạnh băng.

Bách Thần thở phào một hơi, đem chủy thủ ném đi, cả người thoát lực mà ngã xuống mặt đất.

Chính tay đâm kẻ thù, thật là...... Quá con mẹ nó sướngggg.

......

Hữu Đức năm thứ, mùng tám tháng tư.

Kỵ động thổ, phá thổ, thuận gả cưới, hiến tế, cầu phúc, nhập trạch.

Sáng sớm thành Đông Bắc trong một cái hẻm nhỏ chiêng trống vang trời, náo nhiệt vô cùng.

Chữ hỉ đỏ thẫm dán đầy sân của Bách Thần và Tiêu Lẫm, hạ nhân bận bận rộn rộn, trên mặt đều mang tươi cười.

Trong viện chất đầy lễ vật, ngay cả Bình Tây Hầu vì tiểu nhi tử lại chuẩn bị "Của hồi môn" một lần.

Tiêu Lẫm mặc hỉ phục màu đen nạm hoa văn đỏ sậm, đứng ở ngoài cửa phòng Bách Thần, trên nét mặt mang theo kích động.

"Thế tử gia ngài đợi chút," Băng Nhi vui tươi hớn hở nói, "Tiểu thiếu gia chuẩn bị xong ngay."

Vừa dứt lời, liền thấy Bách Thần mặc hỉ phục cùng loại đi ra cửa.

Hai người đứng chung một chỗ, một người tuấn mỹ văn nhã, một người cao lớn oai hùng, thật là trời sinh một đôi.

Tiêu Lẫm hôn hôn trán Bách Thần, nắm tay hắn, đi ra cửa.

Đội ngũ đón dâu của Vương phủ đã khua chiêng gõ trống, Lâm Phi Vân nắm hai con tuấn mã đi vào trước mặt, trên đầu ngựa treo tơ lụa đỏ thẫm, sấn đến hai con ngựa trắng càng thêm vui mừng.

Lâm Phi Vân cung kính nói: "Giờ lành đã đến, thỉnh thế tử, thế tử phi lên ngựa."

Tiêu Lẫm cùng Bách Thần từng người lên ngựa, cùng đội ngũ đón dâu bắt đầu vòng thành một vòng.

Không có khăn voan đỏ thẫm, không có kiệu hoa, cũng không cần hỉ nương nha hoàn cùng đi.

Tiêu Lẫm nói: Hai cái nam nhân thành thân, thì dùng phương thức cử hành hôn lễ của nam nhân.

Bách Thần cảm thấy hắn đời trước bị nhiều trắc trở như vậy, khả năng chính là vì để đời này gặp được một người hiểu mình như thế.

Ừ thì đợt này, hắn kiếm lời rất lớn.

......

Ngày này ánh mặt trời sáng lạn, gió nhẹ thổi qua.

Thành bắc xa hoa, thành nam náo nhiệt, thành tây cảnh đẹp, hết thảy cảnh tưởng phồn vinh của kinh thành đều thu vào mắt.

Bách Thần cùng Tiêu Lẫm nhìn nhau cười, trong mắt là thân ảnh của đối phương.

Bọn họ cho rằng, thứ đẹp nhất trên đời này chính là tình yêu sóng vai cùng nhau, mãi không chia lìa.

_____HOÀN CHÍNH VĂN_______
Bình Luận (0)
Comment