Bữa ăn có bầu không khí nhìn chung khá tường hòa và bình tĩnh đã kết thúc.
Sau khi ăn xong, Khang Vương kêu Tiêu Lẫm và Hà Văn Tuấn vào thư phòng để nghị sự, còn Bách Thần và Băng Nhi tự động về Phong Vũ Lâu
Hai người vòng qua núi giả, rừng trúc mới đi được nửa đường về Phong Vũ Lâu thì Bách Thần thấy một vật thể màu xanh lục từ không trung lao cấp tốc về phía hắn.
Hiện tại thân thể hắn gầy yếu, nhưng trong xương cốt kiếp trước đã trải qua thiên chuy bách luyện yêu cầu đội viên phải phản ứng nhanh nhạy, theo bản năng liên vươn tay phải làm đao chuẩn bị bổ vật thể không rõ đang lao tới.
Bàn tay đã giơ lên được một nửa thì Bách Thần dừng lại, hắn đã nhìn rõ vật thể xanh lục kia, thì ra là đại anh vũ xuất hiện hồi giữa trưa.
Lâm Phi Vân nói nó là anh vũ do Tiêu Lẫm nuôi.
Gia hỏa này như thế nào lại tới nữa?
Chẳng lẽ lại “Vượt ngục”?
Vì thế, thủ đao biến thành duỗi thẳng cánh tay để cho tiểu gia hỏa này đậu lên.
Đại anh vũ thật thông minh, lúc sắp đáp xuống thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng đậu trên cánh tay Bách Thần.
Mới vừa đậu lên, không đợi Bách Thần mở miệng dò hỏi, anh vũ liền ô ô a a mà kêu. Nó phủi cánh, kêu nhanh, đôi mắt đen bị che dưới một tầng sương mù nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất.
Bách Thần không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Anh vũ giống như một tiểu tức phụ bị ủy khuất mà hướng hắn khóc lóc, kể lể.
Anh vũ kêu một tiếng lại dùng cánh vỗ vỗ bụng nó, bộ dáng càng lúc càng nhìn như chịu rất nhiều ủy khuất.
Bách Thần rất kinh ngạc vì lần đầu tiên thấy một con anh vũ có hành vi, thần thái giống như con người như thế.
Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của anh vũ, thử lý giải lời nó nói, "Ngươi có phải đang đói bụng không?"
Anh vũ chớp chớp mắt, liều mạng gật đầu: "Oa oa oa thật ác độc a a a!"
Bách Thần:……
Hắn biết ở loài anh vũ cảm xúc khác nhau sẽ có tiếng kêu khác nhau, chỉ là lần này nguyên một hỗn hợp tức giận, sốt ruột, ủy khuất, tiếng kêu như thế này là tình huống như thế nào a......
Nhưng mà có một việc chắc chắn, nó thật sự đang đói bụng, hơn nữa là phi thường đói.
"Phải làm sao bây giờ?" Bách Thần có chút sầu, "Hiện tại ta không có thức ăn cho chim a, chủ nhân của ngươi sao không cho ngươi ăn?"
Anh vũ: “Cạc cạc cạc!”
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận." Bách Thần nhìn bộ dáng nhỏ bi phẫn của nó mà không khỏi bật cười, "Ngươi nghịch ngợm nên chủ nhân không cho ăn cơm đúng không?"
Anh vũ: “Cạc cạc cạc cạc cạc!”
"Đúng đúng đúng, y là chủ nhân hư hỏng, xin ngươi bớt giận." Bách Thần thuận mao nó, làm bộ hùa theo mắng Tiêu Lẫm, giống như đang khuyên bảo một đứa trẻ đang giận dỗi.
Băng Nhi đứng ở bên cạnh không thể tin được, "Tiểu thiếu gia, ngài có thể nghe hiểu nó đang nói cái gì sao?"
Bách Thần nói: "Có thể đoán được đại khái."
Băng Nhi gãi gãi đầu, "Nô tỳ chỉ nghe ra con chim đó kêu lung tung mà thôi."
"Loài anh vũ tiếng kêu khác nhau sẽ có cảm xúc khác nhau." Bách Thần nói: "Băng Nhi, vật nhỏ này nhìn dáng vẻ thật đang đói bụng, ngươi xuống phòng bếp lấy gạo kê tới uy nó ăn đi."
"Nô tỳ đi liền."
Băng Nhi đang cuống quít chạy về phía phòng bếp, bỗng nghe một thanh âm nói: "Băng Nhi cô nương, xin dừng bước."
Ngay sau đó Lâm Phi Vân từ đằng sau núi giả bước nhanh đi tới.
Anh vũ vừa thấy cậu lại đây, lập tức nhảy lên vai Bách Thần, còn đem nửa thân mình giấu sau đầu Bách Thần.
"Thuộc hạ kính chào tiểu phu nhân." Lâm Phi Vân đến gần lúc sau ôm quyền hành lễ.
"Lâm thị vệ đừng khách khí." Bách Thần thấy ánh mắt Lâm Phi Vân vô ý nhìn về bờ vai của hắn, liền nói: "Ngươi tới đây đón anh vũ đi."
Hắn vừa rồi còn hùa theo anh vũ mắng chủ nhân nó, hy vọng Lâm Phi Vân không nghe thấy.
Lâm Phi Vân có chút ngượng ngùng: "Tiểu Hoa quá tinh, nó tự mình mở lồng sắt ra."
“……” Bách Thần không khỏi kinh ngạc, “Tiểu gia hỏa này quá thông minh.”
“Tiểu phu nhân, tiểu Hoa bướng bỉnh, luôn tới quấy rầy ngài, thực xin lỗi.” Lâm Phi Vân xin lỗi nói.
“Nguyên lai nó kêu là tiểu Hoa……” Bách Thần thầm nghĩ thật là một cái tên bình dân, "Nó hình như đói lả cả người, các ngươi quên uy thức ăn cho nó sao?"
Tiểu Hoa vươn đầu kháng nghị: “Cạc cạc cạc dát!”
Lâm Phi vân dừng một chút nói: "Tiểu Hoa phá dây xích chạy trốn nên tiểu thiếu gia có chút tức giận, nói bỏ đói nó một ngày."
Bách Thần:……
Phong cách làm việc cùng vẻ mặt y thật giống nhau, quá lãnh khốc a.
"Tiểu thiếu gia cũng là miệng dao găm tâm đậu hủ, sẽ không thật bỏ đói nó đến ngày mai." Lâm Phi Vân nói, "Ta đây đón tiểu Hoa về uy thức ăn cho nó."
Bách Thần cười nói: “Được."
Tuy ở cùng mặt băng sơn kia không được tới hai ngày, nhưng hắn cũng hiểu được. Lấy tính tình Tiêu Lẫm mà nói, y nói hôm nay không cho ăn vậy tuyệt đối nó sẽ bị bỏ đói đến ngày mai.
Lâm Phi Vân nói như vậy là muốn kéo vãn hình tượng của chủ tử, sau khi trở về phỏng chừng cậu sẽ lén uy thức ăn cho tiểu Hoa.
Vị tiểu ca thị vệ lạnh lùng soái khí này thật ra là người ngoài lạnh trong nóng.
Lâm Phi Vân hướng tiểu Hoa duỗi thẳng cánh tay, "Tiêu Hoa, về, trở về đây."
Tiểu Hoa có chút do dự, không động đậy.
"Nên trở về đi." Bách Thần kiên nhẫn khuyên bảo nó, "Ngươi ngoan ngoãn đi, về sau khi nào chủ nhân ngươi đồng ý thì lại chỗ ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn tốt cho ngươi."
Tiêu Hoa lúc này mới dùng đầu cọ cọ cổ Bách Thần, lưu luyến không rời mà đến trên vai Lâm Phi Vân.
Lâm Phi Vân cúi đầu ôm quyền: "Vậy thuộc hạ xin cáo từ."
Bách Thần cũng ôm quyền: “Lâm thị vệ đi thong thả.”
Lâm Phi Vân mới vừa đi không được vài bước, Bách Thần đột nhiên gọi cậu lại.
"Tiểu phu nhân, ngài còn có cái gì phân phó?" Lâm Phi Vân xoay người.
Bách Thần do dự một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Lâm thị vệ võ công cao cường, danh chấn khinh thành, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."
Lâm Phi Vân nói: “Thỉnh giáo không dám nhận, tiểu phu nhân có chuyện gì cần phân phó.”
“Ta từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, thân thể gầy yếu……” Bách Thần nói, “Thực hâm mộ thân thể khỏe mạnh cường tráng như ngươi. Ta muốn hỏi một chút, có biện pháp nào làm cường thân kiện thể hơn không?"
Hắn xuyên tới cổ đại, bộ phương pháp rèn luyện ở hiện đại dùng ở đây không thích hợp, rất dễ dàng bại lộ thân phận của chính mình. Còn không bằng nhập gia tùy tục, dựa theo biện pháp của bọn họ mà luyện.
Lâm Phi Vân hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: "Tiểu phu nhân, ngài muốn cường thân kiện thể thôi hay là cường thân kiện thể kèm theo một vài chiêu thức?"
Cùng người thông minh nói chuyện thật không uổng lực, Bách Thần nói: "Chủ yếu là cường thân kiện thể, nếu có thể thể học vài chiêu thức cũng tốt."
Có ai ngại bản thân mình quá lợi hại chứ?
"Nói muốn học võ thì phải có căn cơ từ nhỏ." Lâm Phi Vân đánh giá Bách Thần một chút, cúi đầu nói: "Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, tiểu phu nhân thể trạng gầy yếu, căn cốt cũng không tính là thượng giai, hiện tại nếu muốn học võ có chút quá trễ."
Bách Thần:……
Kiếp trước hắn cũng rất gầy, nhưng cả một thân đều là cơ bắp. Hạng mục sở trường của hắn là đánh cận chiến, ở trung đội gồm hai mươi ba mươi người, có thể đánh bại hắn cũng chỉ có người kia mà thôi.
Không ngờ khi xuyên qua thành một tiểu thanh niên thân thể suy yếu, thêm nữa lại nghe thấy Lâm Phi Vân nói trắng ra như vậy, hắn tức khắc có chút hậm hực, Bách Thần nói: "Ta cũng không muốn trở thành nhân sĩ võ công cao cường, chỉ muốn học mấy chiêu phòng thân để bảo vệ mình."
Huông chi hắn tin tưởng câu cần cù bù thông minh, hắn cũng không tin khổ luyện sẽ không có thành quả.
"Tiểu phu nhân, rèn luyện hay luyện võ đều quý nhất là sự kiên trì." Lâm Phi Vân hiển nhiên đã nghe qua tính tình bất hảo của tiểu thiếu gia Hầu phủ. Cho nên cậu lo lắng hắn sẽ đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày, như vậy thì luyện cũng như không luyện.
Bách Thần cười cười: “Ta sẽ kiên trì.”
Cái khác không dám nói chứ cứng cỏi, không buông tay là phẩm chất hắn phải có.
Thấy Bách Thần kiên trì như thế, Lâm Phi Vân nói: "Thuộc hạ đã rõ, ta trở về liền bẩm báo với tiểu thiếu gia."
"Thuận tiện nhờ ngươi truyền lời với Tiêu công tử thay ta." Bách Thần cười nói: "Mỗi buổi sáng mượn ngươi nửa canh giờ trực tiếp chỉ đạo ta rèn luyện, hy vọng y cho phép."
Lời này làm khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Lâm Phi lộ một tia ý cười, nhưng thực mau đã khôi phục nguyên dạng, "Thuộc hạ tuân mệnh."
Bách Thần khiêm tốn hỏi: "Lâm thị vệ, buổi sáng mấy giờ bắt đầu thì mới tương đối thích hợp?"
Lâm Phi Vân nói: “Luyện công phải sớm không nên muộn.”
“Giờ mẹo thì như thế nào?” Bách Thần nói: "Hiện tại đã là đầu mùa hạ nên giờ đó trời cũng sáng rồi."
Lâm Phi Vân gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
"Được, vậy giờ mẹo sáng mai gặp lại." Bách Thần ôm quyền, "Làm phiền ngươi rồi."
-----
Lâm Phi Vân đem Tiểu Hoa mang về Tùng Trúc Uyển, im lặng uy thức ăn cho nó.
Tiểu Hoa vừa mới ăn ngấu ăn nghiến xong, Tiêu Lẫm đã trở về.
"Ngươi uy thức ăn cho nó?"
Lâm Phi Vân cúi đầu, "Thuộc hạ thấy tiểu Hoa thật sự rất đói liền tự ý cho nó ăn, thỉnh tiểu thiếu gia trách phạt."
Tiêu Lẫm nhìn thoáng qua tiểu Hoa, nhíu mày, “Nó lại bay đến Phong Vũ Lâu?”
“Vâng.”
Tiêu Lẫm hừ lạnh một tiếng, không nói gì, cũng không trách phạt Lâm Phi Vân, mà là tự mình rót một ly trà.
Lâm Phi Vân nói: “Tiểu thiếu gia, thuộc hạ muốn bẩm báo với ngài một việc."
“Nói.”
Lâm Phi vân đem sự tình vừa rồi Bách Thần thỉnh giáo cậu về cường thân kiện thể nói một phen.
Còn đem câu thỉnh cầu của Bách Thần chuyển đạt cho Tiêu Lẫm.
"Thỉnh tiểu thiếu gia định đoạt." Sau khi nói xong Lâm Phi vân khom người.
Tiêu Lẫm: "Ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao, còn cần ta định đoạt cái gì?"
Lâm Phi Vân cúi đầu càng thấp: “Thuộc hạ không dám!”
“Đi đi.”
Tiêu Lẫm thưởng thức cái ly trong tay, “Xem hắn rốt cuộc muốn chơi cái gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường
Tiểu Hoa: Ta không muốn ở cùng với người cha xấu xa đó!
Bách Thần: Người cha xấu xa đó là ai?
Tiểu Hoa: Là Lẫm xấu xa! Ta muốn ở cùng với ngươi, ngươi chính là mẹ ta!
Bách Thần:……
Người họ Tiêu ( trộm giơ ngón cái): Làm tốt lắm, cho cái chân gà.
---------
Cảm tạ “Sơn có mộc” tiểu thiên sứ địa lôi bao dưỡng,?(?ε`) moah moah
Cảm tạ “Ấm áp Như Ý” “Bổn lạnh lạnh” “Đại kiều muốn mỗi ngày vui vẻ” tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch tưới ~~
……….