Có biến!
Nửa đêm mà khóc thấu trời thấu đất hơn phân nửa là không có chuyện tốt, đặc biệt là nơi có quy củ nghiêm ngặt này. Nếu không phải có chuyện xảy ra ai lại dám giữa đêm khuya kêu khóc như thế không bị trách phạt mới là lạ.
Không lẽ........
Bách Thần nghiêng tai nghe kĩ, thanh âm này hình như xuất phát từ chỗ ở của Vương phi.
Hắn nhăn mày, chẳng lẽ Vương phi xảy ra chuyện gì?
"Tiểu thiếu gia, sao nô tỳ nghe được bên kia có tiếng khóc?" Băng Nhi cũng học theo bộ dáng Bách Thần, cẩn thận nghe, chẳng qua nàng không có nhĩ lực tốt như Bách Thần nên chỉ có thể nghe được tiếng khóc mơ hồ.
Bách Thần nói: "Đi qua nhìn xem."
Tuy nơi Tiêu Lẫm ở cách viện Vương phi rất gần, nếu như có chuyện gì thì y nhất định sẽ phát hiện. Nhưng để ngừa vạn nhất, hắn vẫn nên đi qua nhìn một cái.
Dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là tiểu phu nhân Vương phủ, trong viện của trưởng bối xảy ra chuyện mà không quan tâm tới thì không còn lời gì để nói nữa.
Thời điểm Bách Thần cùng Băng Nhi đi vào Tùng Trúc Uyển, vừa lúc đó Ngọc Yên đẩy Tiêu Lẫm ngồi trên xe lăn đi ra.
Lâm Phi Vân không ở Tùng Trúc Uyển nên lúc này chắc cậu ta đã trở lại chỗ ở của mình, vì thế không thấy cậu ta ở đây.
Nhờ ánh sáng của đèn lồng thắp sáng đêm treo trước cửa Tùng Trúc Uyển mà chiếu sáng được khắp tiểu viện.
Cũng nhờ vậy mà hắn nhìn rõ bộ dáng của Tiêu Lẫm. Nhìn bộ dáng y có thể đoán rằng vừa mới ngã lưng ngủ thì phải thức dậy, búi tóc chưa chải, chỉ vội với cái áo khoác bên ngoài liền xuống lầu.
"Hình như có tiếng khóc từ sân Vương phi truyền đến, ta sợ có chuyện xảy ra." Bách Thần giải thích, "Cho nên ta muốn qua đó nhìn thử."
Hiện tại hai người có quan hệ hợp tác, tự nhiên vì thế mà thái độ Tiêu Lẫm cũng có chuyển biến một ít. Ít nhất bọn họ giờ đây có thể giống người quen nói chuyện vài câu với nhau.
Tiêu Lẫm ừ một tiếng: "Này có chút giống với tiếng khóc của nha hoàn tên Đông Mai phụ trách việc xử phạt trong viện Vương phi, còn trận thét chói tai kia giống tiếng Triệu bà tử phụ trách giặt giũ, quét tước."
Bách Thần: ……
Đến cả giọng của hạ nhân cũng có thể phân biệt rõ như vậy, điều này chứng tỏ khả năng quan sát hết sức tinh tế và trí nhớ không thể nào khinh thường được.
Bách Thần nhẹ nhàng thở ra, "Nói như vậy thì chắc Vương phi sẽ ổn."
Hai hạ nhân này ngày thường không hầu hạ Vương phi, nếu giả sử Vương phi thật sự xảy ra chuyện thì tuyệt đối bọn họ không phải người đầu tiên phát hiện ra.
“Ta đã phái thủ vệ qua đi xem xét.” Tiêu Lẫm phân phó Ngọc Yên, “Đẩy ta đến viện của Vương phi.”
Ngọc Yên ôn nhu nói: “Vâng.”
Bách Thần dừng một chút rồi nói: "Ta cũng muốn tới xem, nếu thật sự làm Vương phi chấn kinh, thân là tiểu bối phải đi thăm một chút mới phải đạo."
Tiêu Lẫm: “Cũng được.”
Ngọc Yên ngoan ngãn mà cúi đầu, nhưng cái tay đặt lên tay đẩy xe lăng khẩn lại trong một cái chớp mắt.
"Băng Nhi, ngươi trở lại Phong Vũ Lâu đi. Ta qua bên Vương phi một lát rồi về." Bách Thần ngăn Băng Nhi đang muốn đi cùng mình. Trong lòng hắn có dự cảm không tốt, trời đã khuya hắn không muốn Băng Nhi nhìn phải chuyện đáng sợ.
Nội tâm Băng Nhi thập phần muốn đi theo, nhưng mà lời chủ tử nói không thể không nghe. Vì thế, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ mà nhìn ba người bọn họ rời đi.
Thẳng đến khi bọn họ đi qua cửa viện, bóng dáng chôn vùi trong bóng đêm, Băng Nhi mới chịu xoay người trở về.
……
Ba người vừa mới đi qua cửa viện liền thấy một thị vệ cầm đuốc vội vàng chạy đến. Khoảng chừng cách bọn họ hai mét thì dừng lại.
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thiếu gia." Có lẽ vì sự việc khẩn cấp, hoặc là trong lòng không xem Bách Thần là chủ tử chân chính nên tên thị vệ này chỉ hành lễ với Tiêu Lẫm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ nói: "Trong viện có một nha hoàn chết, chết rất oan uổng."
Bách Thần thầm nghĩ quả nhiên là thế, nếu không liên quan đến mạng người đêm khuya như vậy đâu đến mức khóc kinh hách thành như thế.
Thần sắc Ngọc Yên lúc xanh lúc trắng, không tự chủ được mà che kín miệng.
Bách Thần liếc nhìn biểu hiện này của Ngọc Yên đoán rằng trước đây trong Khang Vương phủ chưa từng xảy ra việc thế này.
"Vương phi có ổn không?" Tiêu Lẫm hỏi.
"Vương phi không sao, chỉ là có chút kinh hách khi biết việc này." Thị vệ nói, "Vương gia sau đó đã qua an ủi Vương phi rồi."
"Xin hỏi......" Bách Thần mở miệng, "Là nha hoàn nào xảy ra chuyện vậy?"
Lời vừa nói ra tên thị vệ cao lớn mới ý thức được vừa rồi bản thân đã thất lễ, vội vàng khom người đáp lời, "Khởi bẩm tiểu phu nhân, nha hoàn chết tên là Noãn Xuân. Nửa canh giờ trước chết đuối trong hồ sen, thuộc hạ nghi ngờ nàng ta tự sát."
Noãn Xuân?
Bách Thần nhớ rõ Vương phi từng nói qua: "Bồn hoa này là do Noãn Xuân đem về, ta thấy nó đẹp lại không mất ý vị liền để lại."
Vương phi nói Nam Thiên Trúc là do Noãn Xuân đem về, như vậy bồn hoa kia là ai cho Tiêu Lẫm, chẳng lẽ cũng chính là Noãn Xuân?
Mấy ngày trước bình yên vô sự, khoắc cái nha hoàn bên người Vương phi lại chết đuối dưới hồ sen.....
Nói không có vấn đề, quỷ cũng chả tin.
Bách Thần không khỏi quay đầu nhìn về phía Tiêu Lẫm, người đằng sau cau mày, khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt có chút phức tạp.
Sau một lúc lâu, Tiêu Lẫm hỏi: "Thi thể Noãn Xuân ở đâu?"
"Vẫn còn ở bờ hồ sen, thuộc hạ đã phái mấy huynh đệ ở đó canh giữ. Nên xử trí như thế nào, đợi các chủ tử định đoạt." Thị vệ bất đắc dĩ, "Chỉ là, mấy tiếng khóc và tiếng hét của các nha hoàn, bà tử làm người khác nghe khó chịu."
"Ngươi tiếp tục canh giữ, đừng để cho người không liên quan đến gần." Tiêu Lẫm nói, "Ta qua thăm Vương phi trước, sau đó sẽ tới hồ sen sau."
"Vâng!"
Sau khi thị vệ lĩnh mệnh liền muốn giao cây đuốc cho Ngọc Yên.
Ngọc Yên có chút buồn bực, cầm đuốc rồi tay đâu đẩy xe lăn?
Nhưng chủ tử hình như đang tự hỏi cái gì, không chủ ý tới ả. Nếu chủ tử không bảo người khác cầm, thì chỉ còn ả đón lấy cây đuốc thôi.
Đưa đuốc xong thị vệ lập tức chạy đi.
Ngọc Yên bị bắt cầm đuốc, không thể nào dùng một tay đẩy xe lăn được.
"Để ta." Bách Thần nói, "Ngọc Yên cô nương cầm đuốc là được rồi."
"..... Vâng, tiểu phu nhân." Ả không cam lòng nhưng không thể nào cãi lời.
Lúc Bách Thần bắt đầu đẩy xe lăn, Tiêu Lẫm mới từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại.
Chớp mắt kinh ngạc một cái lại thực mau khôi phục dáng vẻ lúc ban đầu.
Thời điểm mà cả ba nhìn thấy Vương phi thì Khang Vương cũng đã tới. Hiện tại ông đang khẽ vuốt lưng Vương phi, ôn nhu an ủi bà.
Lý mẫu bưng chén thuốc đến.
Vương phi khoác áo ngoài nửa nằm trên trường kỷ, tóc đen xõa tung, sắc mặt tái nhợt, vành mắt ửng đỏ.
"Nương." Tiêu Lẫm vừa mới bước vào nhà liền hỏi, "Người vẫn ổn chứ?"
Dùng cả xưng hô thân mật, còn bỏ qua phụ thân. Có thể thấy được trong lòng Tiêu Lẫm, Vương phi quan trọng đến cỡ nào.
"Không có việc gì. Chỉ cảm thấy có chút mệt, không sao đâu." Vương phi dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, "Đã khuya rồi, vậy mà còn kinh động đến các con..., haizzz....."
Khang Vương chỉnh lại tấm chăn đang muốn tuột xuống khỏi người Vương phi, "Bọn nhỏ quan tâm ái phi thôi."
Lúc này Tiêu Lẫm mới hành lễ vấn an Khang Vương. Khang Vương cũng bởi vì sốt ruột cho ái phi nên cũng không buồn bực hành động vô lễ của Tiêu Lẫm.
Bách Thần vấn an Vương gia và Vương phi, sau đó nói: "Thỉnh mẫu thân bảo trọng thân thể, bệnh tình của người vừa mới chuyển tốt, không cần thao tổn tâm tư cho những việc không cần thiết."
Vương phi khẽ gật đầu, biểu tình có chút bi thương, "Nha đầu Noãn Xuân năm mười ba tuổi đã bán thân cho Vương phủ, sau đó thì đi theo ta ba năm. Ta đối xử nàng cũng giống nửa con ruột mình vậy. Hiện giờ nàng mới mười sáu, còn chưa gả chồng, nàng có phải chịu ủy khuất nào đâu mà phải làm như thế?"
Hiển nhiên là Vương phi cho rằng Noãn Xuân tự sát.
Tiêu Lẫm tất nhiên không tin Noãn Xuân tự sát, nhưng y là một đứa con hiếu hảo nên chỉ an ủi nói: "Mẫu thân đừng lo, con sẽ an táng Noãn Xuân thật tốt."
"Ta biết các các đều hiếu thuận." Vương phi nói, "Có các con ở đây, ta cũng yên tâm thêm chút."
"Ái phi, đêm nay ta ở chỗ này cùng nàng." Khang Vương nịnh bà, "Không cần đuổi bổn vương về, được không?"
Vương phi gật đầu, Khang Vương giúp bà vén tóc mái bên tai vừa rơi xuống, ôn nhu nói: "Giờ không còn sớm, mau uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi."
Âm thanh mềm nhỏ, như là sợ lớn tiếng một chút sẽ làm kinh hách người mình yêu.
Bách Thần có chút bội phục Khang Vương. Ở cái xã hội này, lấy địa vị của ông mà nói, có thể mấy năm như một ngày chăm sóc, che chở cho thể tử mình như vậy thật hiếm thấy.
Nhìn Vương phi uống xong chén thuốc, Khang Vương nói: "Lẫm nhi, việc này giao cho con xử lí."
Khang Vương mỗi ngày đều xử lý quân cơ đại sự, một cái tên bán thân nô dịch cũng như tương đương tài sản Vương phủ cho dù có chết cũng không cần làm phiền ông đi xử lí.
"Vâng, phụ thân." Tiêu Lẫm hành lễ, "Mẫu thân, người nghỉ ngơi tốt, con xin về trước."
Bách Thần cũng hành lễ theo.
Sau khi bọn họ rời khỏi nơi ở Vương phi liền hướng thẳng hồ sen kia mà đi tới. Lúc trước Bách Thần đi theo sau Tiêu Lẫm, chỉ thấy có đình đài hoa viên, cây cỏ các thứ, nên vừa rồi khi biết chỗ Vương phi có hồ sen hắn khá bất ngờ.
Mấy người vừa mới đi ra cửa không đến hai trăm mét liền thấy từ phía trước có người chạy tới.
Thật là "đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma". Mới vừa nãy Bách Thần thật cảm thấy may mắn vì không gặp qua người này, giờ thì liền gặp.
Thấy khuôn mặt đó liền có xúc động muốn đánh người, hơn nữa, nhớ lại nguyên chủ cùng gã có cái sự tình lùm xùm kia thì càng muốn trong vòng một giây lấy đao thọc chết gã.
Ngọc Yên thấp giọng nói: "Nô tỳ chào đại thiếu gia."
"Tiểu đệ, đệ muội." Tiêu Xuyên ăn mặc chỉnh tề, còn chưa đến gần liền mở miệng hỏi, giọng điệu còn mang theo chút nôn nóng, "Mẫu thân hiện tại ổn chứ?"