Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 44

Vốn dĩ uống rượu xong đã có chút bực bội, vậy mà Tiêu Xuyên còn dám vác cái mặt nhảy ra diễn cái kịch bản lỗi thời “Ngày mai ta sẽ kết hôn rồi, hôm nay muốn nhìn thấy ngươi cùng ngươi tâm sự”. Không đem trứng của gã đạp nát đã là nhân từ lắm rồi.

Bách Thần căm giận mà nghĩ như thế. Nhưng mà vừa rồi hình như hắn ra tay hơi mạnh nhở, ngày mai Tiêu Xuyên có thể động phòng hay không chắc phải xem tạo hóa của gã thôi.

Loại người này thuộc dạng ‘ăn trong chén lại nhìn trong nồi’ (*). Giống những nam nhân khác, gã thích chơi trò mập mờ, loại người như thế Bách Thần không hề có hứng thú tiếp xúc nhiều.

《(*) Ý chỉ tham lam》

Lần này coi như trả đủ, hắn cũng không rảnh rang mà thù dai như Tu La. Giờ chỉ muốn nhanh chóng tránh xa cái tên Tiêu Xuyên rác rưởi kia là điều đúng đắn nhất.

Nghĩ đến bộ dáng đau tới mức ngũ quan vặn vẹo của Tiêu Xuyên, Bách Thần cảm thấy mọi bực dọc đều được đẩy ra ngoài, cả người đều thần thanh khí sảng mà trở về phòng, y phục cũng chẳng thèm đổi liền ngã đầu xuống giường ngủ mất.

Một đêm ngon giấc vô mộng, ngủ cái liền ngủ hẳn đến ngày hôm sau, cũng may là nhờ đồng hồ sinh học gọi hắn dậy.

Bách Thần đứng dậy thay y phục, rửa mặt rồi mới đi ra sân rèn luyện.

Vừa đến sân thì đã thấy Lâm Phi Vân đứng đưa lưng về phía hắn, mấy chậu hoa Hồng Nguyệt Quý được cậu nhìn cực kì nghiêm túc.

“Sư phó.” Bách Thần kêu cậu.

Lâm Phi Vân xoay người, ôm quyền: “Chào tiểu phu nhân.”

Cậu đã cho phép Bách Thần gọi bằng sư phó nhưng lại không chịu xưng hô thẳng tên Bách Thần, vẫn như lúc trước mà gọi hắn là tiểu phu nhân.

Bách Thần cũng không miễn cưỡng cậu, dù sao thì ai cũng có ý nghĩ riêng của mình.

“Ngươi nhìn chằm chằm hoa Hồng Nguyệt Quý làm chi vậy?” Bách Thần kỳ quái nói, “Ngày thường cũng không thấy ngươi có sở thích ngắm hoa này.”

Lâm Phi Vân nói: “Tiểu thiếu gia sai thuộc hạ chuyển lời nhắn đến người, hoa Hồng Nguyệt Quý này nếu người thích thì giữ lại, không thích thì cứ kêu người dời đi.”

Ngoài biên thang lầu từng chậu Hồng Nguyệt Quý được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, trên cánh hoa đọng từng giọt sương trong suốt, kiều diễm mà ướt át, chọc người ta đến trìu mến.

“Ta thì sao cũng được, trồng ở nơi này tính ra cũng khá đẹp.” Bách Thần sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Lâm Phi Vân, “Chỉ là ta sợ Tiêu công tử nhìn cảnh sẽ sinh tình mà thôi.”

Ánh mắt Lâm Phi Vân dao động, nhưng không nói gì.

“Hoa này, chắc là hoa Liễu công tử thích nhất đi?” Bách Thần dùng ngón tay chạm chạm bông hoa, có chút giống lầm bầm lầu bầu một mình.

Lâm Phi Vân tiếp tục trầm mặc.

Không phủ nhận chính là thừa nhận, quả nhiên hắn đoán không sai.

Tiêu Lẫm đem quạt Liễu Như Phong tặng y đưa cho hắn để chắn máu độc, sau đó lại đem tất cả Nguyệt Quý dọn đi hết. Xem ra thật sự hoàn toàn muốn chặt đứt đoạn tình cảm này.

Lúc thích một người thì cực kì ẩn nhẫn, lúc quyết ý từ bỏ cũng thật dứt khoát, không muốn lưu lại dù chỉ một tia dấu vết.

Thực phù hợp với tính cách tòa băng sơn này.

“Vẫn là nên dọn đi thôi.” Bách Thần nghĩ nghĩ rồi nói.

……

Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu Xuyên, ngoại trừ Tùng Trúc Uyển và Phong Vũ Lâu ra thì toàn bộ Vương phủ đều dị thường bận rộn.

Hạ nhân chỗ Phong Vũ Lâu vốn đã không nhiều lắm, hôm nay lại bị mượn thêm vài người đi hỗ trợ bên kia, vì thế trong sân càng thanh tịnh trống trãi.

Bách Thần từ lâu đã muốn có thời gian yên tĩnh như lúc này, hôm nay có cơ hội liền đem sách ra đọc, không ngờ hiệu quả tăng thêm vài phần.

Hôm qua hắn cùng Tiêu Lẫm uống rượu có say một chút, cứ tưởng rằng hôm sau có thể bị choáng đầu nhưng không ngờ sáng hôm nay thức dậy lại chẳng có di chứng nào do say rượu để lại. Hiệu quả rèn luyện cũng như ngày thường không hề bị ảnh hưởng.

Chỉ còn năm tháng nữa sẽ tới cuộc khảo khí, nên hiện tại cho dù một khắc thôi hắn cũng không muốn lãng phí.

Nhân lúc buổi sáng trời còn khá mát mẻ, Băng Nhi ngồi trong sân bồi Bách Thần đọc sách, sẵn tiện thêu khăn, lâu lâu châm thêm trà cho hắn.

“Từ lần hôn mê kia tỉnh lại có rất nhiều việc ta không còn nhớ rõ.” Bách Thần đọc sách có chút mệt nên liền buông sách xuống, giả bộ giống như vô tình mà mở miệng nói, “Tiêu đại công tử nói ta cùng với hắn và thêm vị nhị công tử bá phủ gì đó từng đi Thiên Cực Sơn du ngoạn, nhưng mà ta chẳng hề có chút ấn tượng nào cả.”

Băng Nhi ngẩng đầu, nghĩ một lát rồi trả lời, “Nô tỳ cũng rõ việc này lắm, trước đó nô tỳ còn không biết người và Tiêu đại công tử có quen biết nhau nữa cơ.”

Bách Thần: ……

Vương bát đản Tiêu Xuyên kia quả nhiên từ đầu đến cuối đều không hề nghĩ tới việc cùng Bách tiểu công tử ở bên nhau. Gã chẳng những dấu diếm việc gã quen biết nguyên chủ thân thể này mà còn chẳng đề cập gì đến người trong gia đình, chứng tỏ gã xem việc này không quan trọng chút nào.

Lại là kịch bản quen thuộc, tra nam tra nữ diễn trò ái muội với lốp xe dự phòng.

Bách Thần thiệt tình thương cảm thay nguyên chủ vì không được coi trọng, sau đó lại nghĩ đến cú đầu gối hung hăng hồi hôm qua…… Hậu quả của việc đó là Tiêu Xuyên đau trứng mà hôm nay còn phải cưỡi ngựa dạo một vòng thành, tâm tình hắn tức khắc vui lên không ít.

……

Lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc những đèn lồng chúc phúc được thắp sáng khắp Vương phủ, liên miên một mảnh đỏ rực, có chút giống đèn hải.

Từ phía tây ẩn ẩn truyền đến âm thanh náo nhiệt gõ gõ đánh đánh, chứng tỏ Liễu Như Phong đã vào cửa, hắn là lúc này đang cử hành nghi thức đi.

Mặt khác Băng Nhi từ chỗ các hạ nhân nơi đó biết được chút tin liền chạy về bát quái với Bách Thần. Việc là bởi vì thân thể Vương phi còn bệnh không thích hợp để đãi khách nên liền tỉnh lược qua phân đoạn tổ chức yến hội, vì thế tân nhân bái đường xong liền trực tiếp vào động phòng.

Tinh thần Vương phi ngày càng tốt hơn, vì thế việc tiếp đãi khách không thành vấn đề. Nhưng lại lược bỏ phần đó… Bách Thần đoán rằng Khang Vương có quyết định này bởi vì ông không muốn hắn và Tiêu Lẫm cảm thấy bản thân chịu đối đãi khác biệt quá lớn đi.

……

Tiếng khua chiêng gõ trống truyền khắp sân làm Bách Thần muốn ngủ cũng không tài nào ngủ được, vì vậy hắn liền đi xuống lầu đứng tấn một lát sau đó chuyển qua luyện lực cánh tay.

Luyện tập nhiều vậy khiến cả thân hắn đầy mồ hôi nhưng cảm giác cả người sảng khoái hơn hẳn.

Lâm Phi Vân chọn đôi tạ đá cho hắn giờ đây đã cảm thấy có chút nhẹ đi rồi, vì vậy Bách Thần chuẩn bị đổi một đôi nặng hơn tí.

Hiện tại quan hệ giữa hắn và Tiêu Lẫm đã bình thường hóa, hai bên cũng không còn cách ly nhau, hắn muốn qua Tùng Trúc Uyển lúc nào cũng được.

Vòng qua rừng trúc rồi núi giả, Bách Thần giương mắt lên nhìn thấy Tùng Trúc Uyển đã tắt đèn, một mảnh tối đen. Giờ đây chỉ còn đèn đường trong sân là còn le lói chiếu sáng.

Hẳn băng sơn kia đã ngủ, giờ hắn đi đổi tạ đá xong cũng nên nghỉ ngơi thôi. Ngày mai buổi sáng phải rèn luyện, rồi sau đó còn phải diễn một tràng tuồng dài, nếu không dưỡng tốt tinh thần thì không thể nào chống cự nổi.

……

Sánh sớm ngày thứ hai, Băng Nhi mang tới một bộ y phục mới.

Trong lòng Bách Thần hiểu rõ, chờ đôi tân nhân kia vấn an kính trà cha mẹ xong, Tiêu Lẫm và hắn cũng phải gặp mặt vị tẩu tẩu mới nhập môn kia.

“Tiêu tiểu thiếu gia sẽ qua bên này ăn cơm sáng.” Băng Nhi giúp Bách Thần đeo đai lưng, “Vừa rồi Như Ý lại đây tiện thể nhắn.”

“Nói đến Như Ý mới nhớ, gần đây sao ta không thấy hắn đâu hết?” Bách Thần nhớ rõ cái thư đồng hoạt bát thông minh của Tiêu Lẫm mà hắn gặp vào ngày thứ hai sau khi thành thân liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Thiếu chút nữa thì quên mất có người tên ấy tồn tại.

Băng Nhi nói: “Phụ thân Như Ý qua đời, hắn vội về nhà chịu tang.”

“Hắn không phải là đã làm văn tự bán đứt rồi sao?” Bách Thần thuận miệng hỏi. Nô bộc ký tên bán đứt có thể nói rằng bản thân nô bộc trở thành vật riêng thuộc quyền sở hữu của Vương phủ, cha mẹ và thân nhân bọn họ không còn bất luận quan hệ gì.

“Hình như thật là văn tự bán đứt, nhưng mà Tiêu tiểu thiếu gia niệm tình hắn hiếu thuận nên đặc biệt cho phép hắn ra phủ về quê nhà chịu tang.”

Bách Thần ừ một tiếng, không nói nữa.

Tòa băng sơn kia đôi khi vẫn có chút nhân tình.

Sửa sang lại thích đáng, Bách Thần xuống lầu.

Tiêu Lẫm đã tới, y cũng mặc một bộ trường bào màu xanh lá giống hắn. Bách Thần có chút hâm mộ, cùng là y phục giống nhau vậy mà mặc trên người hắn chỉ làm cho hắn thêm chút thanh tú mà thôi nhưng mặc trên người y lại tôn thêm khí chất đẹp đẽ quý giá kiêm tiên khí ngất trời.

Khuôn mặt băng sơn vạn năm bất biến của Tiêu Lẫm lúc nhìn thấy Bách Thần thì nhu hòa một chút, “Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Bách Thần nói, “Thật ngại, ta xuống chậm. Tiêu công tử mau ăn cơm đi.”

Tiêu Lẫm gật đầu nhanh chóng tự mình đẩy xe lăn vào bàn nhỏ.

Bách Thần thấy biểu tình y cũng không khác mọi khi, mắt cũng không có quần thâm. Xem ra đêm qua y không có thống khổ vạn phần trằn trọc mà ngủ không được.

“Ăn đi.” Tiêu Lẫm nhàn nhạt nói, “Chúng ta phải đến chỗ mẫu thân sớm hơn đại ca, đại tẩu một chút.”

“Được.”

Bách Thần thu hồi tâm tư bát quái chuyên tâm mà ăn cơm sáng.

Lúc bọn họ đến tiểu lâu Vương phi thì Khang Vương đã tới rồi, ông đang cùng Vương phi nói chuyện phiếm.

Sau khi Bách Thần và Tiêu Lẫm vấn an hai người xong liền an tĩnh ngồi ở một bên chờ hai vị tân nhân.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ mới thấy Tiêu Xuyên và Liễu Như Phong khoan thai đi đến.

Người vừa tới liền hướng phu thê Khang Vương nói xin lỗi vì đến muộn.

Tiêu Xuyên đỡ tay Liễu Như Phong, làm bộ dáng một ông chồng thâm tình vô cùng ôn nhu với vợ. Liễu Như Phong thì nện bước thong thả nhưng ai nấy đều có thể nhận ra tư thế đi đường của cậu có chút dị thường.

……. Bách Thần quả thực bội phục Tiêu Xuyên. Bị đá trứng như vậy mà còn muốn kiên trì hoàn thành phân đoạn động phòng, chắc gã ngoan cường bất khuất rồi vui buồn lẫn lộn đi.

Tiêu Lẫm sắc mặt như thường, bất động như núi, giống như cái gì cũng chưa thấy.

Mấy hạ nhân có chút thích bát quái lập tức cúi đầu nhịn cười.

Ngay cả Khang Vương cũng hiện lên thần sắc quỷ dị trong một cái chớp mắt, ông ho khan một tiếng, “Tân hôn yến nhĩ, đến trễ chút không sao.”

Vương phi cười nói, “Nhanh như vậy lại được uống trà tức phụ (*), lão thái bà ta thật là có phúc.”

《(*) Chỗ này có thể hiểu là trà con dâu, lúc đầu ta xoắn quýt chỗ này lắm, định để là con dâu cho thuận miệng nhưng mà là truyện cổ trang mà nên ta để vậy.》

“Cái gì mà lão thái bà.” Khang Vương ôn nhu nói, “Nàng vĩnh viễn trẻ mãi như hoa.”

“Phụ thân và mẫu thân cảm tình thật tốt.” Liễu Như Phong cười nói, “Làm vạn người hâm mộ.”

“Cảm tình các ngươi cũng rất tốt.” Khang Vương lại ho khan một tiếng, “Tới kính trà đi, lát nữa ta còn phải vào cung.”

“Vâng, phụ thân.”

……

Tiêu Xuyên và Liễu Như Phong kính trà cho cha mẹ xong thù đến phiên Tiêu Lẫm và Bách Thần hướng đại ca, đại tẩy hành lễ vấn an.

Này có thể nói, bốn người ở đây có quan hệ phức tạp nhất trong lịch sử đi. Bách Thần giả sử, nếu giờ này đứng tại đây là tiểu thiếu gia Hầu phủ chân chính thì cái không khí kì cục này phỏng chừng bùng nổ đến tận chân trời.

Còn may là không phải.

Tiêu Lẫm chắp tay, ngữ khí bình tĩnh, “Chúc đại ca, đại tẩu bách niên hảo hợp.”

“Khách khí.” Liễu Như Phong nhìn nhìn Tiêu Lẫm lại nhìn nhìn Bách Thần, “Chúc đệ đệ, đệ muội bách niên hảo hợp.”

Thanh âm mềm nhẹ, trong ánh mắt mỹ lệ nhìn không ra cảm xúc gì khác thường.

Nếu không phải chính mắt mình nhìn qua quạt xếp lưu niệm mà Tiêu Lẫm đưa ra thì Bách Thần cũng phải hoài nghi rằng hết thảy đều do băng sơn kia tự mình đa tình.

Hỉ nộ không hiện ra mặt, đáy mắt cũng không lộ ra cảm xúc chân thật, Liễu Như Phong này cũng thật không đơn giản.

“Đa tạ đại tẩu.” Bách Thần cười cười nói, “Chúc đại ca, đại tẩu ân ân ái ái, đầu bạc tề mi.”

Thời điểm hắn giương mắt lên đúng lúc tương ngộ ánh mắt Tiêu Xuyên, người sau tựa hồ nhớ tới cái cú đá kia lập tức sợ hãi, khóe miệng Bách Thần không khỏi kéo lên.

Bách Thần trong lòng buồn cười, lưu lại bóng ma rồi đúng không? Đáng đời.

Nhưng lại không ngờ tới, Tiêu Xuyên lại lộ ra một tia thần sắc phức tạp.

Bách Thần:……

Dây dưa không xong, không cần tránh đi mà muốn diễn thêm hay sao?

- -------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường

Tiểu Hoa: Con gà rừng tự mình diễn trò!

Tiêu Xuyên: Tin hay không ta sẽ vặt lông nấu ngươi lên?

Bách Thần: Tin hay không ta sẽ đá trứng ngươi?

Người họ Tiêu: Cho vợ một tràng vỗ tay, vợ anh minh nhất!
Bình Luận (0)
Comment