Nhìn xuyên qua khăn trùm đầu, Bách Thần thấy một cái ghế gỗ được chế thành xe lăn đang được đẩy ra đây.
Đại sảnh vốn yên tĩnh giờ càng thêm một phần yên tĩnh.
Bách Thần đời trước cùng đủ loại người qua lại, có ôn hòa, có cuồng ngạo, có thâm trầm, có khí thế, mỗi người đều cấp cho cảm giác không giống nhau.
Mà hiện tại người này thanh lãnh, mang theo tia sắc bén lại có nội liễm khí tràng, thật sự đây là lần đầu hắn cảm nhận được.
Hắn đoán lần này không phải là gà trống, cũng không có gạt người mà là tân lang chân chính đã lên sân khấu.
Nhạy bén hơn người, văn võ song toàn, nhân trung long phượng, mấy cái này đều là đánh giá từ miệng Băng Nhi và hai vợ chồng Hầu gia đối với vị Tiêu công tử này.
Hẳn là còn thiếu một cái, cao lãnh. (Cao ngạo và lạnh lùng)
Người này không mở miệng cũng có thể cảm nhận được trận băng sơn lạnh lẽo.
Cùng tên của y thật là phù hợp, Tiêu Lẫm.
Lạnh thấu xương như sương, rét lạnh đến xương.
……
Không cần giương mắt là có thể thấy trên xe lăn người mặc y phục màu đỏ, nhìn xuống chút thì lộ ra một đoạn vải dệt màu đen có đường thẳng nạm vàng.
-- Chắc là do vội vội vàng vàng nên mặc hỉ phục ở ngoài bên dưới lại là y phục thường ngày.
Nếu không phải hắn vừa rồi không chịu thỏa hiệp, vị này Tiêu công tử này sợ là sẽ không lộ diện.
“Tiểu thiếu gia……” Lý mẫu có chút khó xử mà mở miệng, khẩu khí mang theo khẩn cầu, “Ngài xem, giờ lành đã tới rồi, nếu lại không bái đường……”
Tiêu Lẫm mở miệng: “Bái đường.”
Câu nói ngắn gọn, thanh âm trầm thấp linh liệt, như tuyết sau thanh tùng.
“Thật tốt quá.” Lý mẫu thiếu chút nữa vui sướng mà khóc, quay đầu nói, “Tiểu phu nhân, vậy hành lễ đi?”
Bách Thần gật đầu.
Hỉ bà rốt cuộc từ các loại khiếp sợ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần lại, lập tức làm chức nghiệp của mình: “Giờ lành đến, thỉnh tân nương chuẩn bị hành lễ ~~”
Nói xong bà điểm lên sáu chỉ hương, tân lang tân lang các ba con.
“Nhất bái thiên địa ~~~~~”
Bách Thần cầm hương, hơi hơi khom người hướng tới bàn thờ phương hướng lạy một cái.
Đối phương ngồi ở trên xe lăn cũng đã bái.
“Nhị bái cao……” Hỉ bà nói một nửa đột nhiên dừng lại, “Này cao đường……”
Vương phi bệnh triền miên, Vương gia cũng không có tới, tân nương bái ai?
“Bái Lý mẫu.”
Chỉ có ba chữ, giọng điệu lại mang theo chân thật đáng tin.
Lý mẫu đại kinh thất sắc, liên tục xua tay, “Này…… Này như thế nào được? Nô tỳ chỉ là hạ nhân, như thế nào dám nhận quỳ lạy của tiểu công tử cùng tiểu phu nhân, trăm triệu lần không thể, trăm triệu lần không thể a!”
Tiêu Lẫm: “Ta nói làm là làm."
Bách Thần thầm nghĩ quả nhiên là băng sơn, lời nói ôn nhu chắc cũng lạnh như băng.
Lâm Phi Vân cũng nói: “Lý mẫu, từ hồi còn nhỏ tiểu công tử đã do người chăm sóc, người lại là nha hoàn tri kỷ nhất của Vương phi, hiện tại Vương phi không thể nào tham dự thì người liền thay thế một chút đi."
“Này……” Lý mẫu nhìn về phía Bách Thần, vẫn là lo lắng như vậy không hợp quy củ, sợ sẽ làm tiểu phu nhân có cảm giác bị khi dễ.
Vốn dĩ buổi hôn lễ này Vương phủ bọn họ không có y.
Bách Thần nói: “Lý mẫu liền không cần chối từ, bái người cũng giống nhau thôi.”
Có tân nương cho phép, Lý mẫu cảm giác áy náy trong lòng nhiều ít cũng giảm bớt một ít, nhưng là bà yêu cầu tân nương hành lễ là được, trăm triệu lần không thể quỳ xuống.
Tiêu Lẫm đáp ứng yêu cầu, cùng Bách Thần một đạo cho nàng cúc cung, “Nhị bái cao đường” lễ gần xong.
Hỉ bà tự xưng là cũng gặp qua không ít trường hợp, nhưng hôn lễ kiểu này là lần đầu bà gặp được.
Bà hiện tại chỉ hy vọng làm cho nhanh để kết thúc buổi lễ đem tân nương vào động phòng rồi bà có thể bỏ của chạy lấy người một cách an toàn.
Bách Thần xoay người, đối phương xoay sau, hắn chỉ dùng dư quang lướt qua xe lăn, cũng không có cố ý nhìn y. Hắn đối với loại lãnh khốc băng sơn không hề có hứng thú, không sợ bị thương tổn phản bội, hắn vẫn là thích ấm áp của một ít người.
Đương nhiên, đối phương đối với hắn không có hứng thú cũng không thua kém gì hắn.
Hỉ bà lấy ra tú cầu bằng lụa màu hồng, cố chấp đưa cho hai người.
“Phu thê giao bái ~~~~” Hỉ bà trong thanh âm để lộ ra vui sướng vì sắp hoàn thành nhiệm vụ.
Bách Thần nhìn chằm chằm sàn nhà, máy móc mà hoàn thành phu thê đối bái này xong tự bao giờ.
“Kết thúc buổi lễ! Đại cát đại lợi, chúc phúc tân nhân bạch đầu giai lão ~~~~~” Hỉ bà thanh âm to lớn vang dội, “Đưa tân nương vào động phòng!”
Ấn theo quy củ tân nương trước tiên đi vào động phòng chờ, tân lang lưu lại bên ngoài chiêu đãi khách khứa tiếp nhận lời chúc phúc, say một hồi lấy vui sướng.
Hôm nay cái hôn lễ quỷ dị không có khách khứa, chỉ có thể cho tân nương vào động phòng trước, tân lang lát sau sẽ đi vào trong.
Hỉ bà lãnh tiền thưởng từ Lý mẫu, lại nói vài câu đại cát đại lợi một giây cũng không muốn ở lại đã vội vả mà đi rồi.
Băng Nhi và Lý mẫu dẫn Bách Thần vào động phòng.
Mãn phòng nến đỏ lay động, nệm màu đỏ có màn lụa càng thêm mạn diệu ái muội, tơ lụa thượng đẳng trùm lên một đôi uyên ương hí thủy sinh động đang ân ái, trên bàn tròn đặt long nhãn, đậu phộng, hạch đào và quả khô, bên cạnh còn có rượu giao bôi và đòn cân để giở khăn trùm đầu, tất cả đều là đồ vật tinh mĩ.
Động phòng không giống với vẻ keo kiệt bên ngoài, trang trí rất tỉ mỉ còn có thể nói là hơi quá.
“Băng Nhi, giúp ta rót một ly trà đi.” Bách Thần ngồi vào mép giường, lúc này mới cảm giác yết hầu giống như muốn thiêu cháy, hôm nay trừ bỏ buổi sáng ăn chén táo đỏ chè hạt sen, hắn cơ hồ chưa uống một giọt nước.
Băng Nhi đau lòng vì hắn, cũng không màng còn có người của Vương phủ ở đây, lập tức rót một ly trà nhanh chống đưa cho Bách Thần.
Bách Thần một hơi uống xong ly trà, giọng nói thoải mái hơn nhiều, chính là trên đầu có khăn trùm đầu thao tác có chút không thuận.
Nếu không phải Lý mẫu cũng ở chỗ này, hắn đã sớm xả cái vướng bận này.
“Tiểu phu nhân, hôm nay khó xử cho ngài.” Lý mẫu cũng không có để ý cách làm chủ tớ của Bách Thần vừa rồi, liền nửa ngồi xổm trước mặt Bách Thần, giọng điệu nghe có chút chua xót, lại có chút khổ sở: “Ta biết ngài chịu ủy khuất, đều là tại ta làm được không ổn. Nhưng thỉnh ngài không nên trách tội tiểu công tử, hắn là hài tử tốt, chỉ là……”
“Lý mẫu.”
Âm thanh thanh lãnh đột nhiên vang lên, đánh gãy lời kế tiếp của Lý mẫu.
Bách Thần không cần ngẩng đầu liền biết kia là tòa băng sơn di động đang lại đây.
Lý mẫu lập tức đứng dậy, nàng sửa sửa tóc, cúi đầu nói: “Tiểu công tử, nô tỳ lắm miệng.”
“Lý mẫu, đi nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Lẫm tự mình đẩy xe lăn tiến vào, không nhìn thấy Lâm Phi Vân.
“Vâng.” Lý mẫu gật đầu đáp, ngay sau đó muốn nói lại thôi, “Ngài đêm nay……”
Tiêu Lẫm: “Ta biết.”
“Cái kia... Nô tỳ lui xuống.” Lý mẫu ra đi ra cửa còn không yên tâm mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Băng Nhi, ngươi cũng đi ra gian ngoài nghỉ ngơi đi.” Sau khi Lý mẫu ra cửa, Bách Thần bảo Băng Nhi, “Hôm nay vất vả một ngày, vội đến chân đi không chạm đất.”
Băng Nhi mắt lộ ra kinh ngạc: “Nhưng nô tỳ còn chưa có hầu hạ các chủ tử uống ly rượu giao bôi đâu.”
Ấn theo quy củ nơi này, của hồi môn nha hoàn cần phải hầu hạ tân nhân xốc khăn trùm đầu, uống lên rượu giao bôi mới có thể lui ra.
Bách Thần nói: “Không cần.”
Uống rượu giao bôi cái gì, thật đúng là tưởng đôi bên tình nguyện thành hôn sao.
Tiêu Lẫm đem đôi tay đỡ ở xe lăn, không nói một lời.
Băng Nhi có chút do dự, “Tiểu công tử, thật sự không cần sao?”
Bách Thần gật đầu, ôn hòa nói: “Đi đi.”
“Kia…… Nô tỳ liền lui xuống.”
Băng Nhi đáp ứng lúc sau lại quan tâm cẩn thận nhìn Tiêu Lẫm một cái, thấy tân lang trên mặt cũng không có ý phản đối, lúc này mới lui ra phòng, lại cẩn thận thay bọn họ đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, ai đều cũng không nói chuyện, giống nhau đều an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe tiếng nến đỏ cháy mong manh nổ ra lách tách.
Bách Thần không biết đối phương là cái dạng gì, nhưng vẫn luôn che cái khăn này không phải chuyện vui.
Đang chuẩn bị chính mình động thủ đem khăn trùm đầu kéo xuống liền thấy Tiêu Lẫm động.
Bách Thần ngừng động tác, tay phải lại lần nữa nắm chặt cây trâm.
Xe lăn chậm rãi đi về phía hắn, Tiêu Lẫm đi đến bên cạnh bàn thì ngừng một lúc.
Y lấy đòn cân.
Đòn cân làm từ gỗ mun tinh xảo, đầu buộc lại bằng một đóa hoa hồng.
Lấy được đòn cân, Tiêu Lẫm chuyển xe lăn đi tới mép giường.
Bách Thần giờ phút này lực chú ý tập trung cao độ, một khi có cái gì dị động, cây trâm trong tay hắn lập tức sẽ ra sức đâm tới.
Giơ đòn cân lên một tí, sau đó Tiêu Lẫm nhấc khăn trùm đầu lên.
Động tác tùy ý nhưng lực đạo lại không nhỏ.
Lúc khăn trùm đầu bay về nới khác, Bách Thần thấy rõ khuôn mặt ở trước mắt.
Xa xa như núi xa cô tùng, mù mịt như trời giáng trích tiên.
Nói tiếng người: Một người đàn ông anh tuấn mặt than.
Tiêu Lẫm đồng dạng cũng đánh giá Bách Thần.
Mặt không biểu tình, trong ánh mắt cũng không có một tia cảm xúc, tựa như ở đánh giá một kiện đồ vật.
Bách Thần bị loại ánh mắt không lễ phép này làm có chút bực bội liền nhíu mày.
Nhưng vào lúc này, mặt người đàn ông mặt than có chút biến hóa, Tiêu Lẫm không một gợn sóng trong mắt toát ra một tia chán ghét, bứt lên khóe miệng, há mồm nói ba chữ.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Bách Thần nhìn theo cử động môi liền nhận ra.
Kia rõ ràng là ba chữ “Đồ đê tiện”.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường.
Tác giả: Ngồi chờ người nào đó về sau tự tát miệng mình
Băng Nhi: Ngồi chờ +1
Lâm Phi Vân: Ngồi chờ +2
Lý mẹ: Ngồi chờ +10086
(Tui chen ngang: Ngồi chờ + 10087+ n)
Người họ Tiêu:……
……….