Ánh đèn trong đại sảnh vụt tắt, tất cả ánh đèn đều di chuyển tập trung lên người con gái đang bước lên sân khấu. Ánh đèn phụ trợ làm tôn lên da thịt trắng mịn và chiếc váy đính hôn của cô cũng lấp lánh như những vì sao. Mỗi bước đi của cô làm lớp vải voan trong suốt đính kinh tuyến khoác bên ngoài cũng lay động theo.
“Cô ấy là Phương nhị tiểu thư sao? Cũng quá đẹp rồi”
“Đẹp thì sao chứ, nghe nói phải gả chưa Âu Dương nhị thiếu gia, anh ta giờ là kẻ phế rồi, không chỉ không thể đi mà cả khuôn mặt cũng bị huỷ”
“Vậy thì cô ấy cũng quá đáng thương rồi”
Khi Ái Khuê đang bước chậm lên sân khấu thì những khách mời đều bắt đầu bàn tán về cô, ai cũng khen về sắc đẹp của cô và tiếc cho một người đẹp như vậy lại gã cho Âu Dương Hàn Vũ.
Mặc kệ người ta nói như thế nào thì cô cảm thấy bữa tiệc đính hôn lần này vô cùng quan trọng với mình. Lúc đầu tưởng chỉ là đính hôn để tạm thời thoát khỏi Phương gia nhưng người Ái Khuê đính hôn lại là anh, bây giờ cô bắt đầu nghỉ nếu sau này có kết hôn với anh đi nữa cô cũng sẽ đồng ý.
Phương Thục Khuê bị lấy mất sự chú ý vô cùng phẫn nộ. Hôm nay ả cố tình mặc một thân váy đỏ điễm lệ, ngay cả Hàn Thiên Trạch cũng bị ả an bài một chiếc cà vạt đỏ để phù hợp với ả. Ả muốn tất cả mọi người trong buổi tiệc hôm nay phải chú ý mình và khen ngợi bản thân cùng Hàn Thiên Trạch xứng đôi như thế nào để Ái Khuê đau lòng. Nhưng kết quả thì sao?
Ánh hào quang và sự chú ý của mọi người vốn thuộc về ả bây giờ đều tập trung trêи người Ái Khuê. Người đàn ông tay đang nắm lấy tay mình đã sớm thất thần dõi theo con nhỏ Ái Khuê kia.
Ái Khuê trong suốt đọan đường đi lên sân khấu biểu cảm bình tĩnh để che dấu đi sự xúc động bên trong trái tim, hôm nay cô sẽ đính hôn với người con trai mình đã thích từ cái nhìn đầu tiên. Từ hôm nay cô sẽ không phải sống ở Phương gia kia nữa, từ hôm nay cô sẽ thay đổi toàn bộ cốt truyện ban đầu và làm những gì mình muốn.
Nãy giờ cô nghe không ít lời nói xấu của những con người đó với Âu Dương Hàn Vũ, một ngọn lửa giận dữ không biết từ khi nào dâng lên trong lòng. Cô sẽ nhớ kỹ mặt từng kẻ đã nói xấu người đàn ông của cô.
Ánh đèn sân khấu một lần nữa chuyển hướng tập trung lên người kế tiếp lên sân khấu.
Hàn Vũ vẫn ngồi yên trêи xe lăn được Bạch Lẫm đẩy lên sân khấu rồi nhanh chóng lui xuống.
Trêи sân khấu chỉ còn có hai người càng giúp cho những người bên dưới bàn tán dễ hơn. Tiếng nghị luận thậm chí không kiên dè người nhà Âu Dương gia mà truyền đến tai Ái Khuê.
“Em không hối hận sao?” - Lúc Ái Khuê cúi xuống đeo nhẫn anh đã nói nhỏ bên tai cô. Giọng nói trầm thấp và hơi nóng phả vào bên tai làm trái tim cô đập nhanh thêm một nhịp.
“Có. Em hối hận” - Ái Khuê nhìn thẳng vào mắt Hàn Vũ, khi nhìn thấy khuôn mặt anh biến sắc mới nói thêm - “Em hối hận vì hôm đó đã để anh lại. Nếu không phải vì em thì anh đã không trở nên như vậy. Từ giờ về sau anh có thể cho em cơ hội được chăm sóc anh không?”
“Được”
Khi nghe Ái Khuê nói như vậy trái tim của anh cũng đã đập lỗi một nhịp. Không ai có thể ngờ một ngày Hàn Vũ anh đây lại có thể phải lòng người con gái chỉ mới gặp nhau vài lần này.
Ái Khuê đã trao xong nhẫn cho anh. Hàn Vũ nhìn khay nhẫn đã chuẩn bị sẵn chỉ còn lại chiếc nhẫn nữ được đính viên kim cương 20 carat. Bây giờ anh thật sự hồi hộp, dù chỉ là buổi lễ đính hôn mà thôi.
Anh từ từ lấy chiếc nhẫn ra khỏi khay, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh đã run lên trong tay mình. Thì ra cô cũng hồi hộp giống anh.
Hàn Vũ nâng niu bàn tay đang trong tay mình, anh từ từ đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa ở tay trái của cô. Từ giờ trở đi cô sẽ là người của anh, là vợ chưa cưới của anh.
Nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế làm anh thích không buông tay khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên tay cô. Khi ngước lên nhìn Ái Khuê thì từ lúc nào hai má cô đã đỏ ửng mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Hai người coi đây như trốn không người mà liếc mắt đưa tình nhìn nhau. Hai bàn tay không biết từ khi nào đã đan vào nhau. Mãi cho đến khi MC thông báo buổi lễ đính hôn đã hoàn tất hai người mới hoàn hồn.
Quay lại nhìn toàn bộ quan khách phía dưới, Hàn Vũ nâng lên bàn tay đã đeo chiếc nhẫn đính hôn của cô như chứng minh Ái Khuê từ giờ đã là người của Âu Dương gia, là một phần của gia đình anh.
Đại sảnh nhất thời sôi trào những lời khen ngợi hai người. Ánh đèn đại sảnh lần nữa được mở lên lung linh huyền ảo. Nhìn những con người phía dưới hết lời khen ngợi hai người nhưng liệu sẽ có bao nhiêu phần sẽ là thật đây?