Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 131



Ba tháng sau……
Dưới nỗ lực của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, hai cuối cùng cũng tai họa hết 500 vạn linh thạch của lão gia hỏa Tần Chính Nam kia.

Tuy lại biến trở về thành kẻ nghèo hèn, nhưng sau khi Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ hấp thu mớ linh thạch này, thực lực đều dâng lên một mảng lớn.
Buổi tối, Liễu Thiên Kỳ mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi khoang của bọn họ, đi tới trên boong tàu.
"Tiểu Thụy, đệ ở chỗ này chờ ta, ta vào trong biển vớt một ít cá biển, làm cá nướng cho đệ ăn!" Ba tháng nay, hai người vẫn luôn bận tu luyện, đều là ăn Tích Cốc đan, nên Liễu Thiên Kỳ tính toán đi bắt hai con cá cho ái nhân đỡ thèm.
"Có thể có nguy hiểm gì không, nơi này nước biển rất sâu, hơn nữa, vạn nhất có yêu thú cấp năm thì sao?" Lôi kéo ống tay áo ái nhân, Kiều Thụy có chút không yên tâm.
"Không sao, chúng ta lúc này mới đi được ba tháng, còn chưa tới khu biển sâu đâu.

Sẽ không có yêu thú cấp năm." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá Tị Thủy phù cấp ba, dán lên trên người.
"Mang Kim Diễm theo đi, một mình huynh đi, ta không yên tâm!" Nghĩ nghĩ, Kiều Thụy gỡ túi dưỡng thú bên hông mình ra đưa cho Liễu Thiên Kỳ.
"Đừng, ta không muốn vào nước đâu!" Kim Diễm chui một đầu ra, oa oa kêu to.
"Ha ha ha, không sao đâu, ta dán cho ngươi Tị Thủy phù, trong vòng một canh giờ, nước biển sẽ không đụng tới ngươi!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà xách Kim Diễm ra tới, cũng dán cho nó một lá Tị Thủy phù.
"Phải cẩn thận nha!" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nhẹ giọng dặn dò.
"Ừ." Ôn nhu mà nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ bèn ôm Kim Diễm trực tiếp nhảy vào biển rộng.
Kiều Thụy đứng trên boong tàu, vẫn luôn lo lắng nhìn thuyền lớn xuống nước biển.

Bởi vì yêu thú vào đều tương đối sinh động, mà Thiên Độ Thuyền cũng không muốn kinh động hải thú trong biển, nên buổi tối, tốc độ Thiên Độ Thuyền chậm hơn ban ngày rất nhiều.

Lấy tốc độ này, Kiều Thụy thật ra không lo lắng ái nhân sẽ không đuổi kịp Thiên Độ Thuyền, chỉ là có chút không yên tâm, sợ ái nhân ở dưới nước sẽ gặp phải yêu thú lợi hại.
Chờ trên boong tàu, Kiều Thụy có chút hối hận.

Y âm thầm nghĩ, lần sau nếu Thiên Kỳ lại nói vào trong biển săn giết hải thú, y nhất định muốn đi theo, bằng không, bất ổn chờ trên thuyền như vậy, thật sự là quá sốt ruột!
Nửa canh giờ sau.
"Chà chà, đây là tiểu mỹ nhân từ đâu tới vậy? Tối không ngủ được, đứng trên boong tàu ngắm gió biển, chẳng lẽ là đang chờ ta?"
"Ha ha ha……" Nghe được lời này, hai tu sĩ đi theo đều nở nụ cười.
Đợi nửa canh giờ, không chờ được Thiên Kỳ lên thuyền, lại chờ tới một con heo mập tràn mỡ cùng với hai tên khỉ ốm, chuyện này làm trong lòng Kiều Thụy không khỏi thêm vài phần buồn bực.
"Đều cút qua một bên đi, đừng ở đây chướng mắt!" Kiều Thụy lạnh giọng mở miệng, không vui dời tầm mắt, nhất nhất đảo qua ba tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
"Ha ha ha, đủ hoang dã, ta thích cái kiểu đanh đá này!" tên heo mập chà xát tay, sắc mị mị mà dựa sát gần lại chỗ Kiều Thụy, đáy mắt tràn đầy dâm uế và tham lam.
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Cút sang một bên đi!" Kiều Thụy khoanh tay trước ngực, đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ là ánh mắt nhìn tên heo béo kia lạnh hơn.
"Ha ha ha, tiểu mỹ nhân đừng hung dữ như vậy được không.

Tới đây, để đại gia ta đau ngươi thương ngươi nè!" Nói rồi, một cái móng heo liền thẳng duỗi về khuôn mặt nhỏ lạnh băng của Kiều Thụy.
Kiều Thụy giơ tay chế trụ cổ tay đối phương, dùng sức siết chặt, trực tiếp phế đi một cánh tay phải của đối phương.
"A, ui da……" Ôm cánh tay phải, heo mập phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết.

"A, Trương sư huynh!" hai tên khỉ ôm đứng một bên xem kịch vui thấy tình cảnh như vậy cũng choáng váng.

"Thất thần làm gì, lên cho ta.


Đánh tiện nhân này cho tàn phế trói đến trên giường ta đi.

Ta muốn xem móng vuốt hắn có bao nhiêu sắc bén?" Nhìn hai người, heo mập lớn tiếng rít gào.
"Tiểu tử thúi, Trương sư huynh chúng ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi thế mà không biết tốt xấu, quả thực là tìm chết!"
"Hừ, không cho ngươi kiến thức một chút chúng ta lợi hại, ngươi không biết trời cao đất rộng!" Trong miệng tuôn lời không ngừng, hai tên khỉ ốm vây Kiều Thụy vào giữa.
"Hừ!" Nhìn hai tên Trúc Cơ trung kỳ làm bộ như thật, bày ra bộ tịch cao thủ, Kiều Thụy không khỏi bĩu môi.
"Hây!" Một tên khỉ ốm giơ nắm tay lên, trực tiếp đập về mặt Kiều Thụy.
Kiều Thụy nghiêng đầu né tránh, một chân trực tiếp đá người vào trong biển.
"A, Lục sư đệ!" Nhìn thấy người bị đá xuống biển, một tên khỉ ốm còn lại kinh hô ra tiếng.
"Đến ngươi!" Thân mình Kiều Thụy nhoáng lên, đi tới trước mặt tên khỉ ốm kia, một quyền trực tiếp đánh vào đầu đối phương.
"A……" Nhìn hỗn hợp óc và máu của mình chảy xuống, tên khỉ ốm quơ quơ thân mình, thi thể trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Ngươi, ngươi……" Dùng tay chỉ vào Kiều Thụy, heo mập đã chết hai đồng bạn hoảng sợ mà nói không nên lời.
"Hừ, không phải ngươi muốn nhìn một chút móng vuốt ta có bao nhiêu sắc bén sao? Ta đây cho ngươi kiến thức!" Nói xong, một quyền của Kiều Thụy bèn đập về phía ngực đối phương.
"A……" heo mập kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng trốn tránh.
"Hây!" Một quyền không đánh trúng, Kiều Thụy trực tiếp lại tung ra ba quyền.

Heo mập bị đánh xuyên qua trái tim, thi thể ầm một tiếng ngã xuống mặt đất.
Động tác nhanh nhẹn mà nhổ lấy nhẫn không gian hai người, Kiều Thụy trực tiếp đá thi thể hai người xuống biển.

Y lại lấy ra một lá Hải Thủy phù, rửa sạch vết máu trên boong tàu không còn một mảnh.
"Xem đủ rồi sao? Xem đủ rồi thì lăn ra đây cho ta!" Kiều Thụy đứng yên tại chỗ, híp mắt nhìn về một góc nào đó.
"Kiều sư đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, ngươi không sao chứ?" Hai người nam chính Lam Vũ Minh và Vương Nam cất bước từ trong một góc đi ra.
Thật ra, Lam Vũ Minh tránh ở chỗ tối vốn định nhân cơ hội hỗ trợ Kiều Thụy một chút, giành được hảo cảm của đối phương, chỉ là không nghĩ tới tốc độ Kiều Thụy lại nhanh như vậy, ngược lại gã không có nơi dùng võ.
"Hừ, ba tên phế vật mà thôi, tự ta có thể xử lý!" Nhìn Lam Vũ Minh kia ra vẻ lo lắng mô dạng, trong lòng Kiều Thụy vẫn luôn ghê tởm.

Tâm nói: mọi người lại không thân, hà tất giả vờ để ý như vậy làm gì?
"Kiều sư đệ, mọi người đều là đồng môn, ngươi cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm như thế?" Nghe được ngữ khí xa cách của Kiều Thụy, vẻ mặt Lam Vũ Minh bất đắc dĩ.

Gã thật không rõ, vì sao mỗi một lần gặp được Kiều Thụy, đối phương đều là thái độ xa cách và lạnh nhạt này với gã? Gã thật sự xác định mười phần, mình cũng không có đắc tội đối phương mà?
"Hừ, mọi người cũng không thân như vậy, Lam sư huynh ngươi cũng không cần cùng ta cố dựng giao tình." Kiều Thụy bĩu môi, không sao cả mà nói.
"Kiều sư đệ, sự kiện Liễu Ti kia ngươi cũng là tận mắt nhìn thấy.

Nàng cũng không phải là ta giết chết, mà là chính mình tự bạo mà chết.

Cho nên ngươi và Liễu sư đệ thật sự không cần phải đem đoạn thù hận này ghi tạc trên người ta." Nói đến chuyện này, nam chính mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vốn dĩ trước đó thái độ của Kiều Thụy với mình đã không phải thật tốt, sau khi xảy ra chuyện Liễu Ti, Liễu Thiên Kỳ coi mình là kẻ thù, liên quan, Kiều Thụy cũng càng nhìn mình không vừa mắt.
"Dù Liễu Ti không phải ngươi giết, ngươi dám nói Hiên Viên Hoằng cũng không phải ngươi giết? Ngươi khiến một đứa trẻ tám tuổi trong một đêm mất đi cha mẹ, ngươi còn đứng ở trước mặt ta dõng dạc kêu oan cho bản thân, Lam Vũ Minh ngươi không cảm thấy quá làm ra vẻ sao?" Mắt lạnh nhìn nam nhân đối diện, Kiều Thụy chỉ cảm thấy muốn nôn với đối phương ác tâm nhưng vẻ ngoài con người này.

Rõ ràng chính là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém, lại một hai phải hiên ngang lẫm liệt giả dạng làm quân tử, chẳng lẽ gã không biết loại ngụy quân tử này như gã, so với tiểu nhân thật sự còn ghê tởm hơn sao?
"Đối với Hiên Viên Niệm Hoằng ta cũng cảm thấy thực áy náy!" Nói đến đây, Lam Vũ Minh khẽ thở dài một tiếng.
Nhìn Lam Vũ Minh ra vẻ tiếc hận, Kiều Thụy khinh thường mà bĩu môi.

Cứ việc, Kiều Thụy cũng không thích đường tỷ như Liễu Ti, Hiên Viên Hoằng đối với y mà nói cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Nhưng nghĩ đến tiểu Niệm Hoằng tám tuổi đã không còn phụ mẫu, cũng số khổ giống như mình, Kiều Thụy liền vô cớ càng thêm oán hận tên Lam Vũ Minh đáng giận này!
"Được rồi, Lam sư huynh có thể đi rồi! Bên này đã không có náo nhiệt gì mà nhìn!" Kiều Thụy lạnh mặt, mở miệng đuổi người.
Thiên Kỳ nói qua, vận thế Lam Vũ Minh rất mạnh, tạm thời còn không thể giết.

Nên Kiều Thụy liền trực tiếp đuổi người!
"Vậy được rồi!" Nhìn sắc mặt Kiều Thụy không dễ nhìn, Lam Vũ Minh gật gật đầu, xoay người rời đi
"Lam sư huynh lo lắng cho an nguy Kiều Thụy này như thế, chính là y lại không cảm kích như vậy.

Không khỏi cũng thật quá đáng!" Nhìn nam chính , Vương Nam vì gã bất bình.
"Y hiểu lầm với ta rất sâu!" Nói đến đây, nam chính nhăn nhăn mày.
"Ha ha ha, Lam sư huynh đối với y thật đúng là khoan dung!" Nếu đổi thành người khác, Lam sư huynh chỉ sợ sẽ không rộng lượng như vậy đi? Cho nên nói, Lam sư huynh đối với song nhi kia, hẳn là đặc biệt.

Nhưng chuyện này nếu để Từ sư muội và Trương sư muội biết, chỉ sợ là phải thương tâm rồi.
"Kiều Thụy là không giống!" Không biết vì sao, Lam Vũ Minh luôn cảm thấy Kiều Thụy không giống các song nhi khác.

Y so với các song nhi khác càng mỹ mạo, cũng so với song nhi khác càng hung ác, càng ưu tú, càng cường đại.

Những thứ này đều thật sâu mà hấp dẫn Lam Vũ Minh.

Mà càng làm cho Lam Vũ Minh hướng tới chính là nét cười giống như ánh nắng mùa xuân kia của đối phương, đáng tiếc, tươi cười kia lại chỉ có một mình Liễu Thiên Kỳ có thể hưởng thụ đến.
Tưởng tượng đến Liễu Thiên Kỳ - Phù Văn Sư yếu đuối mong manh kia, Lam Vũ Minh đã ngứa răng tàn nhẫn.

Liễu Thiên Kỳ có gì tốt? Bất quá chỉ là sẽ phóng hai lá Yên Hoa phù, lộng một vài thứ đồ có hoa không quả mà thôi.

Bằng cái gì, dựa vào cái gì mình để ý Kiều Thụy như vậy, hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc như vậy, Kiều Thụy một chút cũng không xem trong mắt chứ?
Mặc kệ là ở học viện Thánh Đô, hay là ở học viện Thiên U, có thể nói, nữ tu sĩ và song nhi vây quanh bên cạnh Lam Vũ Minh đều là nhiều đếm không xuể.

Mà việc này cũng khiến Lam Vũ Minh luôn có một loại cảm giác về sự ưu việt.

Ở gã xem ra, chỉ có gã chướng mắt người khác, không có người nào sẽ cự tuyệt gã.

Mà Kiều Thụy xuất hiện lại hoàn toàn đánh vỡ loại cục diện này.
Ở học viện Thánh Đô Kiều Thụy bỏ mặc gã, ở bí cảnh, mặc cho Lam Vũ Minh nịnh bợ, cố đối tốt như thế nào, quan tâm săn sóc, tình ý chân thành như thế nào, Kiều Thụy vẫn bỏ mặc gã như cũ căn bản liền không phóng gã trong mắt.

Ở trong mắt Kiều Thụy, ngoài một mình Liễu Thiên Kỳ ra, giống như hoàn toàn dung không được người thứ hai.
Mà việc này cũng làm Lam Vũ Minh nếm được cảm giác thất bại chưa từng có.

Kiều Thụy, ngươi chờ, một ngày nào đó, ta muốn khiến ngươi khóc lóc, cầu ta làm ngươi.

Một ngày nào đó, ta muốn khiến con báo nhỏ giương nanh múa vuốt ngươi ngoan ngoãn thần phục dưới thân ta, làm mèo nhà của Lam Vũ Minh ta!
Lam Vũ Minh và Vương Nam kia đi không bao lâu, Liễu Thiên Kỳ và Kim Diễm liền từ đáy nước bay ra, trực tiếp dừng trên boong tàu.
"Thiên Kỳ!" Thấy ái nhân trở về, Kiều Thụy lập tức cười đón lên.
"Yên tâm, ta không sao, bên này là khu nước cạn, chỉ có yêu thú cấp hai và cấp ba, cả cấp bốn cũng không có.

Lần này ta và Kim Diễm còn săn giết không ít cá biển, cua cùng với tôm hùm đủ chúng ta ăn một trận!" Nói rồi l, Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc ái nhân, bảo y không cần lo lắng.
"Không sao thì tốt rồi." Nhìn thấy Thiên Kỳ bình an trở về, Kiều Thụy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Liễu Thiên Kỳ, phù này của ngươi cũng không tệ lắm, không khác Tị Thủy Châu ở tiên giới chúng ta là bao.

Nhưng hạt châu kia lợi hại hơn phù này, mang hạt châu đó lên, muốn ở trong biển bao lâu cũng được." Nói đến bảo bối tiên giới, vẻ mặt Kim Diễm khoe ra.
"Biết, biết các ngươi bên kia bảo bối nhiều rồi, khoe ra cái gì mà khoe?" Kiều Thụy trừng mắt nhìn Kim Diễm một cái, bất mãn mà nói.
Bị Kiều Thụy chèn ép, Kim Diễm cũng không tức giận, mà là ngược lại nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.

"Liễu Thiên Kỳ, ngươi không phải là nói làm cá nướng sao? Ta cũng muốn ăn!"
"Ngươi? Ngươi là hồ ly mà? Ngươi ăn cá nướng gì chứ?" Nghe được hồ ly nói, Kiều Thụy lập tức bùng nổ.

Gia hỏa này có cần quá đáng vậy không, thế mà cướp cá nướng của y!
"Cái đó… là Liễu Thiên Kỳ nói mà, nếu ta bắt nhiều cá thì làm cá nướng cho ta chứ bộ!" Cái đồ tham ăn này, nó chính là bắt rất nhiều cá đó! Ăn một con cá nướng cũng không chia nữa?
"Tưởng bở!"
"Ha ha ha, được rồi đừng ầm ĩ nữa.

Ta làm cá nướng cho các ngươi ăn!" Nhìn một người một hồ giằng co, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.
"Thiên Kỳ, trên thuyền người ta có quy định không cho phá hư.

Chúng ta ở boong tàu nướng cá, sẽ không làm hư thuyền của người ta chứ?" Làm hỏng là phải bồi thường gấp ba đó! Gấp ba đó!
"Không đâu.

Pháp khí cấp bốn đâu có dễ hư như vậy? Với lại, ta có mua một ít gạch xanh ở Đại Hòa thôn mang lại đây, chúng ta có thể xây một cái lò nướng nhỏ, như vậy ăn càng sạch sẽ, cũng không cần lo lắng làm dơ boong tàu của người ta." Cười liếc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng giải thích.
Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy vui vẻ.

"Ồ, Thiên Kỳ huynh thật thông minh, sớm có chuẩn bị rồi nha!"
"Giúp ta mổ bụng, rửa sạch cá một chút.

Ta tới dựng lò nướng!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra ba con cá biển cấp hai.
"Dạ." Kiều Thụy nhận lấy ba con cá chiều dài bằng cánh tay, cầm sang một bên xử lý.
Bên này Liễu Thiên Kỳ lấy ra gạch xanh, bắt đầu dựng lò nướng, đốt than, chờ đến Liễu Thiên Kỳ bên này chuẩn bị xong, Kiều Thụy bên kia cũng đã cắt ba con cá ra, dùng xiên sắt xiên xong rồi.
Mỗi người cầm một cây xiên sắt, hai người một hồ ly vây quanh lò nướng, bắt đầu nướng cá.
Nhìn tiểu hồ ly ngồi đối diện mình, dùng hai chân trước bắt lấy xiên nướng đang nướng cá, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Ê, Kim Diễm, ngươi ăn một khối kia là được rồi đó!" Nhìn hồ ly nướng cá bên cạnh, Kiều Thụy nghiêm túc mà nhắc nhở.
"Vì sao chớ? Cá này vẫn là ta bắt mà?" Kim Diễm ngẩng đầu bất mãn mà nói.
"Vì sao á, vì ngươi bụng nhỏ như vậy, ăn nhiều sẽ căng bạo!" Lời này Kiều Thụy nói mặt không đỏ khí không suyễn, hoàn toàn là một bộ dáng theo lý thường.
"Không có đâu.

Chân thân cấp tám của ta cao mười mét á.

Một bữa ăn ba năm tu sĩ cũng chẳng sao.

Một khối thịt cá nhỏ xíu như vậy sao có thể chống được ta?"
"Đó là từ trước, bây giờ ngươi không lợi hại như vậy!"
"Cũng không sai biệt lắm, ta hiện tại cấp năm, lợi hại hơn ngươi!"
"Ngươi……" Nghe vậy, Kiều Thụy buồn bực một trận.

Đáng giận, có cần đả kích người như vậy không? Không phải là cấp năm sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?
"Đừng cùng hồ ly chấp nhặt!" Liễu Thiên Kỳ cười nhìn ái nhân một cái, lấy gia vị ra rải muối, rải muối, ớt cay, thì là và hạt mè lên cá nướng.
"Ồ, thơm ghê! Hơn 200 năm không ăn qua thứ gì luôn!" Nghe mùi hương cá nướng, Kim Diễm vẻ mặt say mê.
"Xí!" Tà liếc Kim Diễm một cái, Kiều Thụy trợn trắng mắt.
"Hừ, ngươi trừng ta làm gì? Mỗi lần ngươi ăn cơm đều như heo vậy, có thể ăn sạch hai phần ba, chỉ để lại một chút ít cho Liễu Thiên Kỳ thôi.

Ngươi cho rằng ta không biết chắc? Ngươi đó, chính là ma đói đầu thai, so với người chưa ăn hai trăm năm như ta còn có thể ăn nữa!"
"Ngươi...!ngươi nói cái gì?" Bị Kim Diễm bóc gốc gác, mặt Kiều Thụy căng đến đỏ bừng.
"Ta ăn ngay nói thật mà! Ngươi đừng cho ta ở trong túi dưỡng thú của ngươi thì cái gì ta cũng không biết, ta chính là có một Đôi Mắt Chân Thật!" Nói đến cái này, vẻ mặt Kim Diễm kiêu ngạo.
"Ê, ngươi còn dám nói, tin ta trực tiếp đem ngươi ném vào túi dưỡng thú không!" Kiều Thụy trừng mắt, thẹn quá thành giận, hung hăng mà nghiến răng.
"Ta……"
"Được rồi hai người các ngươi, nhanh ăn đi, bằng không cá nguội mất" Nhìn hai tên gia hỏa này, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ.
"Hừ!" Kiều Thụy trừng mắt nhìn Kim Diễm một cái, cúi đầu ăn lên.
"Xí!" Kim Diễm liếc Kiều Thụy đối diện một cái, cũng gặm một mồm to, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Nhìn chủ tớ hai người thi đấu ăn cá nướng ai cũng không phục ai, Liễu Thiên Kỳ cười vẻ mặt bất đắc dĩ, nhận phần mà lấy cá đã xiên một bên qua, lại tiếp tục nướng.
Tầng năm, huynh đệ Âu Dương đang tụ bên nhau, nhìn mười hai quả cầu thủy tinh trên bàn.
Mười hai quả cầu thủy tinh này cũng không phải quả cầu thủy tinh bình thường, mà là pháp khí cấp năm, có thể giám thị mười hai góc chết trên Thiên Độ Thuyền.

Bao gồm mỗi một tầng hành lang, nhà ăn, khoang chứa hàng tầng chót nhất, khoang người chèo thuyền, cùng với boong tàu và khu thượng đẳng.
"Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ vào 38 năm trước chính là người xuất sắc của học viện Thánh Đô.

Kiều Thụy là ngũ cưỡng năm hạng đầu Võ Viện, mà Liễu Thiên Kỳ là người đệ nhất Phù Viện, hai người lúc ấy cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ.

Trải qua ba mươi năm rèn luyện trong bí cảnh Hằng Dụ, nghĩ đến, hai người này hẳn là tu vi Kim Đan rồi."
"Giết Trúc Cơ trung kỳ dễ dàng như vậy, hẳn là Kim Đan!" Điểm này, Âu Dương Hiểu Phong tán đồng.


"Kỳ thật, so với tu vi của hai người kia, ta càng tò mò con hồ ly nọ, còn có Lam Vũ Minh kia." Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên híp híp mắt.
"Đích xác, hồ ly này nhìn không đơn giản nha, vậy mà có thể tự nướng cá ăn.

Hơn nữa, chung quy ta cứ cảm thấy nó và hai người Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy đang nói chuyện với nhau.

Nhưng thật đáng tiếc, cầu thủy tinh của chúng ta chỉ có thể nhìn thấy người, không nghe được bọn họ nói cái gì." Nói đến việc này, Âu Dương Hiểu Phong khẽ thở dài một tiếng.
"Chắc là hồ ly kia bất phàm."
"Đáng tiếc, thú sủng tốt như vậy đã bị tiểu tử Kiều Thụy kia khế ước." Nói đến việc này, Âu Dương Hiểu Phong có chút ghen ghét.
"Lam Vũ Minh kia và Kiều Thụy tan rã trong không vui, nhìn tựa hồ không hợp lắm nhỉ?" Nghĩ đến Lam Vũ Minh đã rời khỏi trước đó, Âu Dương Hiểu Thiên sờ sờ cằm.
"Ta nghe nói, Lam Vũ Minh kia giết vợ chồng Lục hoàng tử Kim Vũ Quốc, mà hoàng tử phi của Lục hoàng tử hình như tên Liễu Ti, là đường tỷ của Liễu Thiên Kỳ!" Chuyện này, Âu Dương Hiểu Phong từng điều tra được về Lam Vũ Minh.
"Ồ? Nói như vậy, bọn họ là kẻ thù?" Được tin tức này, Âu Dương Hiểu Thiên không khỏi nhướng cao mày.
Khó trách, nhìn Kiều Thụy không thích Lam Vũ Minh như thế.

Hóa ra là vậy!
"Ừ." Âu Dương Hiểu Phong gật đầu, xác định mười phần.

"Ha ha ha, như thế thật là một tin tức tốt.

Lam Vũ Minh thân thủ không yếu, nếu hắn và hai người Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy chung đội với nhau, chỉ sợ tới tông môn rồi sẽ rất bất lợi với chúng ta.

Nhưng hiện tại xem ra không cần lo lắng nữa."
Lam Vũ Minh ở học viện Thiên U xưa nay bất hòa với huynh đệ bọn họ, cho nên đối với người này, Âu Dương Hiểu Thiên cũng rất không ưa.
"Cũng phải." Âu Dương Hiểu Phong cũng gợi khóe miệng lên.
Học viện Thiên U bọn họ lần này đi Cẩm Châu phần lớn đều là định tham gia trăm năm tuyển nhận đệ tử một lần của đại tông môn đệ nhất Cẩm Châu — Thiên Hải Tông.

Mà hai huynh đệ Âu Dương cũng không ngoại lệ.

Lam Vũ Minh ở trong học viện Thiên U biểu hiện hoặc nhiều hoặc ít làm Âu Dương Hiểu Thiên và Âu Dương Hiểu Phong đều có chút kiêng kị.

Nên bọn họ không hy vọng bên người Lam Vũ Minh có minh hữu thực lực mạnh mẽ như hắn!
Cơm một bữa xong, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lặng lẽ về khoang của mình.
Dán Cách Tuyệt phù lên, Kiều Thụy đem chuyện trước đó trên thuyền gặp phải tên heo mập và hai tên khỉ ốm tố cáo với ái nhân.
"Đáng giận!" Nghe nói có người khinh bạc Tiểu Thụy của mình, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ xanh mét, chỉ hận mình không ở đó, nếu không, tất nhiên đemba gia hỏa kia ra bầm thây vạn đoạn!
"Đừng nóng giận.

Ba tên khốn kia ta đã giải quyết rồi.

Nè, huynh xem!" Nói xong, Kiều Thụy lấy hai cái nhẫn không gian ra đưa tới trước mặt ái nhân.
"Lấy đồ vật bên trong ra, nhẫn trực tiếp hủy diệt, đừng để lại!"
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, theo lời làm ngay.
"Hai tên gia hỏa này thật đúng là nghèo mà, chỉ có tám vạn linh thạch!"
"Ha ha ha, hai Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, có tám vạn linh thạch đã thật không tồi.

Đệ cho rằng tất cả mọi người đều giàu có như lão quái vật Tần gia sao?" Trên đời này thật ra vẫn nhiều người nghèo hơn!
"Hắc hắc, nói cũng phải!" Kiều Thụy vui vẻ.
"Đệ giết người không bị người ta nhìn thấy chứ?" Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cẩn thận hỏi.
"Lam Vũ Minh và sư đệ kia của gã thấy được!" Nói đến chuyện này, Kiều Thụy càng buồn bực.

Lam Vũ Minh kia đúng là gia hỏa âm hồn bất tán, nghĩ đến gã, Kiều Thụy đã cảm thấy bực mình.

Cũng không biết vì cái gì, y giống như luôn có thể lơ đãng mà gặp phải gã.
"Hửm? Gã cũng lên thuyền?" Tuy rằng nằm trong dự kiến, nhưng Liễu Thiên Kỳ lại không nghĩ rằng Lam Vũ Minh này nhanh chóng có thể gặp Tiểu Thụy như vậy.

Nghĩ đến, vẫn là Lam Vũ Minh và Tiểu Thụy ràng buộc quá sâu.
"Ừ, gã cũng lên thuyền.

Tên kia còn dối trá nói cái gì muốn ra tay cho hỗ trợ ta nữa kìa.

Xì, ba tên Trúc Cơ trung kỳ, hỗ trợ cái gì chứ?" Nghĩ đến Lam Vũ Minh dối trá kia, vẻ mặt Kiều Thụy đầy ghét bỏ.
"Hửm?" Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhướng nhướng mày.
Rõ ràng ta đã ra tay đối phó gã, hai bên cũng coi như là xuyên qua da mặt, vì sao nam chính còn muốn làm bộ làm tịch trước mặt Tiểu Thụy chứ? Chẳng lẽ đối phương còn chưa hết hy vọng với Tiểu Thụy sao? Hay là nói, đối phương đã phát hiện ra bí mật Tiểu Thụy có linh nhãn bẩm sinh?
Kỳ quái! Trong nguyên tác rõ ràng nói, Lam Vũ Minh đối với pháo hôi Kiều Thụy khinh thường nhìn lại, chỉ có hư tình giả ý và lợi dụng kia mà? Sao lúc này nam chính ngược lại để ý Tiểu Thụy? Chẳng lẽ, đây là cái gọi là không chiếm được mới là tốt nhất ư?
"Làm sao vậy Thiên Kỳ?" Nhìn nhíu ái nhân mày trầm tư, Kiều Thụy nhẹ giọng hỏi.
"Không, không có việc gì! Đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi đi!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ câu qua bả vai ái nhân, ôm người cùng đến mép giường..


Bình Luận (0)
Comment