Đứng ngoài Đào Nguyên thôn, ngơ ngác mà nhìn vết máu lấm tấm dưới cây đại thụ, một vị tu sĩ áo lam có chút buồn bã mất mát.
“Sao vậy sư huynh?” một tiểu sư đệ đi theo bên người hắn hỏi.
“Không, không có gì, ta chỉ cảm thấy, nơi này hẳn là có một người bị thương!” tu sĩ áo lam chỉ vào vài giọt máu trên mặt đất, không đầu không đuôi mà nói.
“Không phải a, chỉ là vài giọt máu mà thôi, hơn nữa nhìn nhan sắc không giống như là máu người, như là máu yêu thú ấy!” tiểu sư đệ nhìn kỹ vài giọt máu dưới tàng cây.
“Có thể là ta ảo giác!” Kỳ quái, vì sao lại có một loại cảm giác bỏ lỡ người nào đó vậy?
“Sư huynh, phía trước có một cái thôn nhỏ, không thì đêm nay chúng ta ở chỗ này qua đêm, ngày mai lại chạy về đi?” Chỉ chỉ Đào Nguyên thôn phía trước, tiểu sư đệ hỏi.
“Không cần, ta ngự kiếm mang ngươi trở về, rất nhanh là có thể chạy về học viện rồi.” Nói rồi, tu sĩ áo lam lấy ra một thanh pháp kiếm.
Pháp kiếm bị tu sĩ áo lam tung lên không trung đón gió mà lớn dần, rất nhanh đã dài hơn hai mét.
“Ờm*!” Gật đầu, tiểu sư đệ kia đi theo tu sĩ áo lam cùng nhau nhảy lên bảo kiếm.
(*ở đây là "Nga!", nó là kiểu Ờm, không phải dạ hay ừm, nó có kiểu ỡm ờ ý, ghi chú để mọi người biết, không phải ngôn ngữ hiện nay mà chỉ là biểu cảm thôi)
Chậm rãi khống chế pháp kiếm, tu sĩ áo lam kia chưa từ bỏ ý định mà nhìn thoáng qua dưới cây đại thụ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Thu hồi cái loại tâm tình buồn bã mất mát này, tu sĩ áo lam chuyên chú khống chế pháp kiếm của mình, dẫn theo tiểu sư đệ rời khỏi đây, bay về phía Thánh Đô.
————————————————
Ngày kế,
Mở mắt tỉnh lại, Liễu Thiên Kỳ phất tay triệt bỏ Kết Giới phù, một chùm tia sáng mặt trời ấm áp chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng.
Nghiêng thân mình sang, Liễu Thiên Kỳ vội vàng chặn lại ánh mặt trời chói mắt cho người trong ngực.
“Tiểu Thụy Thụy, ngươi thật là một vưu vật* có thể làm người nghiện mà!" nhìn nhân nhi vẫn ngủ say trong lồng ngực như cũ, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng gợi khóe miệng lên.
(*vưu vật: vật quý, hiếm có, thường chỉ người đẹp)
Đời trước, Liễu Thiên Kỳ là sát thủ, ngoại trừ giết người kiếm lấy tiền thuê kết xù ra, phần lớn thời gian hắn đều dùng để hưởng thụ.
Hắn thích đọc sách, thích du lịch, cũng thích ngủ với các loại tiểu người mẫu, tiểu thịt tươi đủ loại mỹ nam xinh đẹp.
Nhưng mà, trước giờ hắn không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện tình cảm, bởi vì hắn biết, sát thủ là không thể có người yêu.
Đời này, hắn đi vào Liễu gia ba năm, gã sai vặt, hộ vệ trong phủ không có một ai hợp khẩu vị.
Nhưng người trong lồng ngực này lại cực kì hợp khẩu vị của hắn.
Kiều Thụy có một gương mặt nhỏ tinh xảo, tuyến cổ có đường cong duyên dáng, càng thêm một đôi mắt ướt dầm dề làm hắn nhìn là sẽ bị hấp dẫn thật sâu.
Có thể nói, diện mạo người này chính là hoàn toàn ấn theo sở thích của hắn mà lớn lên.
“Tiểu Thụy Thụy, ta phát hiện, ta có chút thích ngươi rồi.
Làm sao bây giờ?” Liễu Thiên Kỳ xoa xoa chiếc cổ che kín dấu hôn tím tím xanh xanh của nhân nhi trong lồng ngực, cười hỏi bên tai đối phương.
Nhưng Kiều Thụy đang ngủ say, tất nhiên là không có khả năng trả lời hắn.
Nhìn tiểu gia hỏa ngủ yên trong lồng ngực, khóe miệng Liễu Thiên Kỳ gia tăng ý cười.
"Nếu không, chúng ta từ tình một đêm thành tình hằng đêm là được.
Dù sao nơi này của các ngươi, bất kể là song hay nữ nhân đều tương đối chú trọng danh tiết!”
Liễu Thiên Kỳ biết ở đại lục tu chân này, vẫn tương đối bảo thủ.
Bất kể là song hay nữ nhân đều rất chú trọng danh tiết.
Không giống đời trước hắn ở xã hội hiện đại, tình một đêm gì đó đều là chuyện chẳng sao cả.
Tưởng tượng đến có thể cưới người này về nhà, mỗi ngày nhìn, mỗi ngày ôm vào trong ngực, trong lòng Liễu Thiên Kỳ mừng thầm một trận.
Có lẽ đời này hắn cũng có thể suy xét nói chuyện yêu đương, sủng ái tức phụ nhi* gì đó.
Rốt cuộc, hắn hiện tại không phải sát thủ nữa, cũng có thể có được nhà của chính mình.
(*cô vợ nhỏ)
“Ừm, là một ý kiến hay, nhưng cũng không biết Tiểu Thụy Thụy có thể nguyện ý hay không.” Tự nhủ nói thầm, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của người trong lồng ngực.
Đời trước, Liễu Thiên Kỳ sở dĩ đã đọc từ đầu đến đuôi bộ tiểu thuyết《 Dị Thế Vô Song 》hơn ba trăm vạn chữ, một chữ không sót này ba lần, không phải vì tra nam chính bề ngoài ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, kỳ thật lại tính toán đủ đường, phúc hắc, hoa tâm; cũng không phải vì năm vị nữ chính bề ngoài khuynh quốc khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm, kỳ thật lại là kỹ nữ tâm cơ, kỹ nữ trà xanh, các loại bạch liên hoa...!Mà là vì pháo hôi —— Kiều Thụy.
Thời điểm đang đọc quyển sách này, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy Kiều Thụy là người yêu nam chính nhất trong sách này.
Hắn thậm chí không chỉ một lần suy nghĩ, nếu mình là nam chính, hắn nhất định sẽ không chút do dự giết năm nữ chính tâm cơ sâu nặng kia, sủng Kiều Thụy đã yêu sâu sắc hắn lên tận trời, sủng cả đời.
Bởi vì, cũng chỉ có Kiều Thụy là thật tình với nam chính, cũng chỉ có Kiều Thụy mới xứng đáng được đối đãi như vậy.
Mỗi khi nhìn thấy Kiều Thụy ngây ngốc mà vì nam chính trả giá, lại đổi lấy nam chính tính kế và nữ chính hãm hại, Liễu Thiên Kỳ đặc biệt đau lòng Kiều Thụy ngây ngốc trong sách kia, luôn cảm thấy người này có thể được đối xử càng tốt hơn, hoàn toàn không cần phải gồng mình mà yêu tên nam chính phúc hắc khốn nạn này.
“Tiểu Thụy Thụy, lúc này đây, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để những người đó thương tổn ngươi.” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, hôn hôn môi Kiều Thụy.
Có lẽ đời trước, khi nhìn thấy quyển tiểu thuyết này, hắn cũng đã thật sâu mà yêu tiểu ngốc nghếch luôn ngây ngô bám riết không tha theo nam chính kia —— Kiều Thụy?
Cũng có lẽ, đúng là bởi vì hắn có phần cảm tình này với Kiều Thụy, nên sau khi hắn chết mới xuyên vào quyển sách này, có cơ hội tiếp xúc với Kiều Thụy?
Tóm lại, mặc kệ thế nào, hắn nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, yêu thương tiểu ngốc nghếch này, không cho y có bất luận liên lụy gì với nam chính đê tiện vô sỉ kia.
Hắn muốn làm tiểu ngốc nghếch này vui sướng thoải mái mà hưởng thụ ôn nhu và sủng ái mà hắn cho.
Hắn muốn nghịch chuyển cốt truyện quyển tiểu thuyết này, làm Kiều Thụy trở thành người hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, mà không phải làm một pháo hôi đáng buồn.
"Ưm, ưm…." Kiều Thụy nhíu mày, nằm trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ chậm rãi mở hai mắt.
“Tỉnh rồi sao?” Nhìn tiểu gia hỏa mở mắt, vẻ mặt ngốc manh, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng.
“Ngươi, ngươi là ai?” Kiều Thụy mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc, y hoang mang chớp chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc.
“Ta……” Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ bỗng cảm giác như có một chậu nước lạnh từ đầu rót xuống chân, rót hắn một cái lạnh thấu tâm.
Đây là cái gọi là dùng xong là vứt sao?