Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 29



Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đứng bên giá áo, cũng cởi áo ngoài và trung y ra chỉ chừa áo lót, Kiều Thụy nằm trên giường mặt càng đỏ hơn.
Thấy Liễu Thiên Kỳ đi trở về mép giường, lên giường, trực tiếp chui vào ổ chăn mình, cổ và lỗ tai Kiều Thụy cũng đỏ bừng.

Liễu Thiên Kỳ duỗi tay đỡ lấy đầu Kiều Thụy, gối đầu lên gối Kiều Thụy, tiếp theo, hắn trực tiếp đặt đầu nhỏ Kiều Thụy lên cánh tay mình, cuốn người vào trong ngực.

“Thiên, Thiên Kỳ!” Cảm giác được thân thể hai người gắt gao dán vào nhau, tim Kiều Thụy đập cũng nhanh hơn.
“Làm sao vậy? Thấy nóng sao?” Nhìn ái nhân trong lồng ngực sắc mặt đỏ bừng, Liễu Thiên Kỳ kéo chăn xuống.
“Thiên Kỳ, ngươi, nếu ngươi muốn, vậy cứ gỡ phù ra, không cần như vậy, ta không muốn làm chuyện đó với ngươi thế này." Kiều Thụy cảm thấy hiện tại mình động cũng không động đậy được, nếu là lúc này cùng Thiên Kỳ hành phòng, y cảm thấy không được tự nhiên.

“Ha ha ha, ta chỉ là muốn ôm ngươi cùng nhau ngủ trưa mà thôi, chẳng lẽ, ngươi có ý tưởng khác sao?” Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, buồn cười mà nhìn người trong lồng ngực.
“Ta, ta……” Nghe nam nhân nói như vậy, mặt Kiều Thụy càng trực tiếp như thiêu cháy.
"Tối qua là lần đầu tiên của ngươi, sau nửa đêm mới ngủ.

Lúc này mới qua nửa ngày còn muốn sao? Cũng không sợ thân mình ăn không tiêu?”
“Ta, ta……” Nghe được lời này, Kiều Thụy hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào đó, xấu hổ buông xuống mi mắt, không dám nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.

Nhìn nhân nhi trong lồng ngực, bộ dáng xấu hổ 囧, Liễu Thiên Kỳ cười hôn hôn gương mặt đỏ lên của đối phương.

“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, ta không muốn làm ngươi mệt chết.

Bằng không, ta sẽ đau lòng.”
“Thiên Kỳ!” Nghe nam nhân nói như vậy, trong lòng Kiều Thụy nhu nhu, ấm áp.

“Ngoan, nhắm mắt lại.” Liễu Thiên Kỳ nhìn chằm chằm người trong lồng ngực, nhẹ giọng dỗ.
Nhìn gương mặt tươi cười ôn nhu của nam nhân, Kiều Thụy nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại.
“Mộng đẹp!” Liễu Thiên Kỳ hạ xuống một cái hôn lên trán Kiều Thụy, kéo chăn che kín cho đối phương.

“Ưm!” Kiều Thụy khẽ lên tiếng, bên khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Một canh giờ sau……
Kiều Thụy mở hai mắt, lúc này mới tỉnh ngủ.

Y nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nam nhân đang ngủ gần trong gang tấc, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

Giật giật tay chân đã có thể hoạt động tự nhiên, Kiều Thụy duỗi tay lấy xuống linh phù đã mất hiệu lực trên trán xuống.

“Lại chơi cái trò này.” Cười oán giận một câu, Kiều Thụy thật cẩn thận mà thu linh phù đã mất hiệu lực vào nhẫn không gian của mình.

Nhìn Liễu Thiên Kỳ ngủ say sưa, Kiều Thụy không rời giường mà lẳng lặng mà nhìn đối phương, yên lặng mà bồi cạnh đối phương.
Nhớ tới lần đầu gặp mặt, nhìn thấy đại bàn tử vừa già vừa xấu, lại nghĩ Thiên Kỳ tuần mỹ giờ phút này, Kiều Thụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nghĩ thầm: Thiên Kỳ thật đúng là có thể làm trò, còn không phải là ra cửa thôi sao? Cần phải dịch dung mình thành bộ dáng kia sao?
Nghĩ lại lần thứ hai hai người gặp mặt, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.

Y thừa nhận, chuyện Thiên Kỳ trợ giúp mình giải độc, một lần làm y rất phiền não, cũng rất buồn bực.

Lúc ấy y thậm chí nghĩ tới, vì sao muốn cứu y? Vì sao không để y tự sinh tự diệt chứ?
Chính là, Thiên Kỳ lại không chút do dự cứu y, xong việc, còn kiên trì muốn cùng y đính hôn.

Chuyện này làm cho Kiều Thụy cảm giác được rất ấm áp, cũng thật sâu mà cảm giác được tâm ý mà Thiên Kỳ đối đãi y.
Từ sau khi dưỡng phụ mẫu qua đời, người trong thôn đều nói Kiều Thụy là tai tinh khắc phụ khắc mẫu, rất nhiều người đều trốn tránh y, không muốn nhìn thấy y.

Còn có, những người này thường xuyên khi dễ y nữa.

Người đối tốt với y như Liễu Thiên Kỳ căn bản là không có.

Cho nên, Liễu Thiên Kỳ đối với Kiều Thụy từng điểm tích lũy đều đủ để cho Kiều Thụy cảm động, cảm kích, cẩn thận trân quý dưới đáy lòng cả đời.
Kiều Thụy biết, y và Liễu Thiên Kỳ thời gian quen biết ngắn ngủi, mà y có khả năng cũng không đủ yêu đối phương, không phải một vị hôn thê đủ tư cách.

Nhưng, y nguyện ý, nguyện ý vì nam nhân toàn tâm toàn ý đối tốt với y này mà nỗ lực yêu thương.

Dành cho đối phương toàn bộ quan tâm, toàn bộ che chở, làm một vị hôn thê, bạn lữ xứng chức.
Nhẹ nhàng mà kéo tay nam nhân, Kiều Thụy thật cẩn thận hạ một nụ hôn xuống mu bàn tay đối phương.
“Thiên Kỳ, ta sẽ đối với huynh thật tốt.

Tốt như huynh đã đối xử với ta vậy.

Ta cũng sẽ thật nỗ lực thật nỗ lực yêu huynh, tuyệt đối sẽ không cô phụ tâm ý của huynh dành cho ta này."
"Vừa tỉnh ngủ đã nghe được thông báo ấm áp như vậy, xem ra ta tỉnh rất đúng lúc rồi." Liễu Thiên Kỳ mở mắt, cười nhìn về phía nhân nhi trong lồng ngực.


Kỳ thật hắn đã tỉnh từ sớm, vẫn luôn giả bộ ngủ kìa!
"Huynh…." Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đột nhiên tỉnh lại, vẻ mặt Kiều Thụy không được tự nhiên quay đi.
“Tiểu Thụy!” xoay mặt đối phương qua, Liễu Thiên Kỳ vọng thật sâu vào đáy mắt đối phương.
"Huynh giả bộ ngủ hả?" làm gì có trùng hợp như vậy, đột nhiên tỉnh lại a? Kiều Thụy không tin đâu.
“Ta phát hiện, ta lại thích đệ nhiều hơn một chút.”
“Ta……” dưới ánh mắt nhìn chăm chú nóng cháy của nam nhân, mặt Kiều Thụy càng đỏ hơn.
Liễu Thiên Kỳ thò lại gần, nhẹ nhàng mà hôn môi Kiều Thụy.

“Tiểu Thụy, ta không muốn bế quan.

Nếu ta bế quan, ta phải một thời gian thật dài cũng không gặp được đệ.

Ta sợ ta sẽ nhớ đệ không có tâm tình tu luyện!"
Nhìn nam nhân đang gối lên vai mình làm nũng, Kiều Thụy nhẹ nhàng sờ sờ mặt đối phương.

“Đừng hồ nháo, chúng ta là tu sĩ, tu luyện là chuyện quan trọng nhất, sao có thể không bế quan chứ?”
“Chỉ là, ta sẽ nhớ đệ!” kéo người vào trong lồng ngực, Liễu Thiên Kỳ lưu luyến không rời.
Nghe được lời này của Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nghĩ nghĩ, gỡ vòng cổ nanh sói trên cổ mình xuống.
“Thiên Kỳ, đây là dưỡng phụ ta để lại cho ta.

Tuy rằng không phải đồ đáng giá gì, nhưng là thứ quan trọng nhất, cũng là trân quý nhất.

Huynh mang theo nó trên người, nhìn thấy nó như là nhìn thấy ta vậy." Kiều Thụy kéo tay Liễu Thiên Kỳ, đem vòng cổ đặt vào tay đối phương.
Kỳ thật, nói là vòng cổ, cũng bất quá là một sợi dây thừng xỏ một cái răng nanh sói mà thôi, nhìn rất thô ráp, cũng rất quê mùa.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ đã đọc qua nguyên tác, nên hắn biết vòng cổ này đối với Kiều Thụy mà nói chính là tượng trưng cho dưỡng phụ dưỡng mẫu.

Ý nghĩa trọng đại, là thứ quan trọng nhất của y.

Mà hiện tại, y lại đem vật quan trọng như vậy đưa cho mình, có thể thấy được, mình ở trong lòng y đã có một vị trí rất cao.
Nghĩ đến bên trong nguyên tác viết, Kiều Thụy đem vòng cổ nanh sói quý giá nhất đưa cho nam chính thổ lộ tâm ý, chỉ là nam chính lại không hề tiếp nhận, còn ghét bỏ vòng cổ của Kiều Thụy nhà quê.

Liễu Thiên Kỳ hận đến ngứa răng.
Nam chính, hiện tại Kiều Thụy đã có ta, ngươi lại muốn giẫm đạp cảm tình của y, lợi dụng y tìm bảo vật cho ngươi lấy lòng năm bà vợ kia là không có khả năng.

Bởi vì, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi thương tổn y nữa.

Ngươi không xứng, không xứng làm Tiểu Thụy đào tim đào phổi yêu ngươi, ngươi cũng không xứng, không xứng y vì ngươi khuynh hết toàn bộ mọi thứ, cuối cùng vì ngươi mà chết.
“Thiên Kỳ, huynh, huynh không thích sao?” Nhìn thấy sắc mặt nam nhân âm trầm, vẫn luôn không nói chuyện, Kiều Thụy lo lắng mà dò hỏi ra tiếng.
Thiên Kỳ là thiếu gia của đại gia tộc, từ nhỏ là cẩm y ngọc thực, nghĩ đến chắc là chướng mắt đồ vật tục khí như vậy.
“Không, ta cực kỳ thích.

Đệ có thể đem vật trân quý như vậy tặng cho ta, ta rất cao hứng.


Giúp ta mang lên đi!” Liễu Thiên Kỳ giao vòng cổ vào tay Kiều Thụy.
"Huynh, huynh thật sự thích sao?" Kiều Thụy nghi hoặc mà nhìn đối phương, không xác định hỏi.
“Đương nhiên, đệ đưa, ta đều thích cả.” Liễu Thiên Kỳ thò môi qua, lại trộm hôn một cái nên môi Kiều Thụy.

"Huynh đó, cái miệng cứ như bôi mật đường ấy, cứ dỗ ta." Ngoài miệng tuy là đầy oán giận, nhưng trái tim Kiều Thụy lại sớm bị Liễu Thiên Kỳ nói đến ngọt thấu.
Sờ sờ vòng cổ ái nhân tự tay mang lên cho mình, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy mỹ mãn mà kéo người vào trong ngực ngọt ngấy hơn nửa ngày.

"Được rồi, được rồi, đừng náo loạn, ngứa quá!" Kiều Thụy nhìn nam nhân một hồi lại hôn cổ, một hồi lại cắn cổ, coi mình như món đồ chơi, y bất đắc dĩ mà đẩy ba vai nam nhân ra, kéo ra một khoảng cách với đối phương.
"Ta rất thích hôn cổ đệ! Tuyến cổ đệ đặc biệt đẹp, nhìn là muốn hôn." hắn nhẹ nhàng vuốt ve dấu hôn trên cổ Kiều Thụy, cười nói.
“Miệng lưỡi trơn tru!”
“Ha ha ha, miệng lưỡi trơn tru cũng chỉ với một mình đệ thôi." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại hôn một mồm to bên gáy đối phương.
“Đừng náo loạn nữa.

Làm ra dấu vết thì ta làm sao ra cửa chứ?"
“Ha ha ha, được, tha cho đệ.

Mặc quần áo đi, ta mang đệ đi nhìn trong viện, làm quen tình huống ở đây một chút.

Đỡ cho về sau đệ lạc đường, tìm không thấy nhà!"
“Ta, ta mới sẽ không ngốc như vậy đâu!” Kiều Thụy ngoài miệng tuy không phục, trong lòng lại bởi vì một chữ nhà, ấm đến rối tinh rối mù.
Nghĩ đến về sau, nơi này chính là nhà mình, ở trong nhà này có một vị phụ thân từ ái dày rộng, còn có một phu quân yêu y đau y, hơn nữa về sau còn có thể có một tiểu hài tử của y và Thiên Kỳ.

Một nhà bốn người tốt tốt đẹp đẹp sống bên nhau.

Đó là hạnh phúc cỡ nào, vui sướng cỡ nào!
Nhìn bộ dáng nhỏ không phục của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng buông y ra.

Hắn xuống giường rửa mặt, mặc quần áo vào.
“Tiểu Thụy đang chờ vi phu mặc quần áo cho đệ sao?” Liễu Thiên Kỳ cầm quần áo Kiều Thụy đi đến mép giường, nhìn vẻ mặt ngây ngô cười không biết suy nghĩ gì đó của y, hắn bất đắc dĩ hỏi.
“Cái, cái gì?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, từ trên giường ngồi dậy.
“Không có gì, vi phu giúp đệ mặc quần áo!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cầm lấy quần áo, kéo cánh tay Kiều Thụy, choàng áo qua người y.
“Không, không cần, ta tự mình mặc được rồi!” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.
“Ta làm cho, Tiểu Thụy về sau là người phải làm tức phụ của ta, ta a, phải sủng đệ, cả đời đều sủng đệ như vậy." Hôn hôn tóc mai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ thong thả ung dung mà mặc xong trung y cho Kiều Thụy.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy đỏ mặt cúi đầu, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào.
“Về sau, ta, ta cũng giúp huynh mặc quần áo.” Trộm liếc ngắm sườn mặt chuyên chú của nam nhân một cái, Kiều Thụy nhỏ giọng nói.
“Ừ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cười lấy đai lưng qua, cài lại cho Kiều Thụy.


Bình Luận (0)
Comment