Một tháng sau,
Sau khi ăn xong cơm sáng, Kiều Thụy luyện quyền trong sân, tuy trước đây Kiều Thụy cũng luyện một ít công phu quyền cước, nhưng những cái đó đều là chiêu thức dân dã, chiêu thức gì đó so với quyển quyền phổ Liễu Hà đưa cho y mà nói, quả thật là cách biệt một trời một vực ấy!
Quyền phổ vừa đến tay Kiều Thụy, y đã yêu thích không thôi, khổ luyện một tháng đã có chút thành quả, có thể đánh ra được trọn bộ quyền hoàn chỉnh.
Nhìn thấy Kiều Thụy đã luyện hai canh giờ, rốt cuộc thu thức lại, Liễu Đồng đứng ở một bên mới cười đưa qua khăn lông ướt và linh trà đã pha.
“Kiều thiếu, nghỉ một lát đi!”
“Cảm ơn Đồng bá, con không mệt!” Kiều Thụy lau mồ hôi, lại uống ngụm trà, y lại đánh bộ quyền pháp này thêm hai lần hoàn chỉnh, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Kiều thiếu, quyền pháp này của ngài đúng là đánh càng ngày càng tốt!” Liễu Đồng lấy cây quạt, đứng bên cạnh quạt gió cho Kiều Thụy.
“Vẫn là không đủ thuần thục.
Con muốn luyện nhiều hơn nữa.
Liễu thúc thúc tặng quyền pháp cho con tốt như vậy, con không thể phá hỏng!”
“Ha ha ha, Kiều thiếu nói đúng!” Liễu Đồng gật đầu, liên tục bảo phải.
“Đồng bá, Liễu thúc thúc muốn bế quan rất lâu sao?” Mấy hôm trước, Liễu thúc thúc cũng bế quan, trong viện lập tức chỉ còn lại một mình mình, chuyện này làm Kiều Thụy có chút buồn bực nho nhỏ.
“Sẽ không.
Tam gia bế quan chủ yếu là muốn chế tạo gấp gáp một mớ linh phù cấp ba, bên Vạn Bảo Các bị đứt hàng, lại đây thúc giục rất nhiều lần, cho nên Tam gia mới phải bế quan.
Nhưng Tam gia trước khi bế quan có công đạo, sau khi chế gấp linh phù xong sẽ xuất quan ngay." Thiếu gia đang bế quan, Tam gia tất nhiên sẽ không vào ngay lúc này mà bế quan thời gian dài.
Dù sao Kiều thiếu gia vẫn còn cần Tam gia chiếu cố mà!
"À, là vậy sao." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Kiều thiếu yên tâm đi, Tam gia sẽ không bế quan không ra, để lại một mình ngài trong nhà đâu."
Nghe được Liễu Đồng trấn an, Kiều Thụy cười.
Đúng vậy, Liễu thúc thúc hẳn là cũng sẽ không yên tâm mình một người ở nhà đâu nhỉ?
“Đúng rồi Đồng bá, hôm nay có vẻ như con nghe được bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, hình như là người nào đã trở lại ấy?” sáng sớm hôm nay, Kiều Thụy đã cảm thấy trong phủ có chút không tầm thường, âm thanh bên ngoài vô cùng ồn ào.
"À, là đại gia và nhị gia bọn họ trở về."
“Chính là đại bá phụ và nhị bá phụ sao? Bọn họ đi đâu?” Nhìn Liễu Đồng, Kiều Thụy tò mò hỏi.
"À, là vầy, trước đó Lục thiếu gia Liễu Thiên Lộ con của Nhị gia ra ngoài rèn luyện, chỉ là lại bất hạnh ngã xuống.
Cho nên Nhị gia vô cùng thương tâm, triệu tập hộ vệ trong nhà đến phụ cận Yêu Thú Sơn đi tìm thi thể Lục thiếu, hy vọng có thể báo thù cho Lục thiếu.
Sau thì tìm nhiều ngày cũng không tìm được.
Đại gia cũng mang theo người, đi theo Nhị gia cùng tìm.”
“À, hóa ra là vậy!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lục đường ca của Thiên Kỳ đã ngã* xuống sao? Chuyện này thật ra lại không nghe Thiên Kỳ nói qua nha? Nghĩ kĩ, chắc là lúc Thiên Kỳ đi ra ngoài rèn luyện, đối phương ngã xuống mà Thiên Kỳ cũng không biết đi?
(*ngã ở đây cũng là một cách nói giảm của chết)
“Liễu Đồng!” Đột nhiên, ngoài cửa viện truyền đến một giọng nữ.
Kiều Thụy quay đầu, cùng Liễu Đồng nhìn về phía người đến.
Người đến là một nữ tử, nhìn tuổi không lớn, dung mạo tuy không xem như khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là có vài phần tư sắc.
Một thân váy áo màu thủy lam càng làm đối phương phá lệ cao quý.
“A, Ngũ tiểu thư!” Liễu Đồng vội vàng đón người, tất cung tất kính mà hành lễ.
“Tam thúc đâu? Đại bá và phụ thân bảo ta thỉnh Tam thúc qua đó!”
“A, Ngũ tiểu thư tới không khéo, Tam gia đang bế quan chế tạo gấp gáp một số linh phù cho Vạn Bảo các.”
Nhận được câu trả lời như vậy, Liễu Vũ nhíu nhíu mày.
“Vậy, tiểu phế vật đâu? Tiểu phế vật có ở đây không? Đại bá muốn gặp hắn!”
“A, chuyện này……”
“Trong viện chúng ta không có người nào là tiểu phế vật cả!” Còn không đợi Liễu Đồng đáp lời, Kiều Thụy liền đã đứng dậy khỏi ghế, đứng bên cạnh Liễu Đồng.
Đồng bá là lão nhân gia trong viện, từ nhỏ nuôi nấng Thiên Kỳ lớn lên, mặc kệ là Liễu thúc thúc hay là Thiên Kỳ đều vô cùng nể trọng và tôn trọng ông, chưa bao giờ vênh mặt hất hàm sai sử ông như hạ nhân.
Nhưng mà nha đầu này vừa tới đã hô thẳng tên húy Đồng bá, bộ dáng nói chuyện cũng là vênh váo tự đắc, làm Kiều Thụy cực kỳ không ưa.
Huống hồ, Kiều Thụy ở trong phủ hơn một tháng, hạ nhân trong viện này tên gọi là gì, Kiều Thụy tự nhiên rõ ràng cả.
Căn bản là không ai tên “Tiểu phế vật” cả, cho nên xưng hô tiểu phế vật này, rõ là đang nhục nhã người khác.
“Ngươi? Ngươi là ai?” Nhìn Kiều Thụy một thân bạch y, Liễu Vũ đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Thật kỳ lạ, trong viện Tam thúc khi nào nhiều thêm một song nhi tuấn mỹ như vậy chứ?
“A, vị này chính là vị hôn thê của thiếu gia chúng ta, Kiều Thụy, Kiều thiếu gia.” Liễu Đồng mở miệng, vội vàng giới thiệu.
“Đồng bá, nàng là ai?” Kiều Thụy nghiêng đầu, hỏi Liễu Đồng thân phận đối phương.
“A, vị này chính là Ngũ tiểu thư nhà Nhị gia.
Là Ngũ đường tỷ của thiếu gia - Liễu Vũ.”
Nghe Liễu Đồng giới thiệu, Kiều Thụy khẽ gật đầu, hóa ra là đường tỷ Thiên Kỳ sao?