Nhìn thấy bộ dáng Kiều Thụy khó xử, trái tim Liễu Thiên Kỳ không tự giác mà treo lên.
Bởi vì hắn rõ ràng nhớ rõ, bên trong nguyên tác có viết: Lúc nam chính dò hỏi Kiều Thụy, Kiều Thụy không hề giữ lại mà nói cho nam chính.
Chỉ là, đổi thành mình, Tiểu Thụy không có không hề giữ lại nữa.
Quả nhiên, mình vẫn là không đọ lại nam chính sao?
Nghĩ đến mình thiệt tình chân ý mà thích Kiều Thụy, lại không thắng nổi tra nam có năm bà vợ kia, ngực Liễu Thiên Kỳ đau nhói một trận.
Quả nhiên, hắn làm bao nhiêu chuyện đều kém địa vị của nam chính trong lòng Kiều Thụy.
“Đệ nghỉ ngơi trong chốc lát đi, ta đi về trước!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Thụy một cái, yên lặng xoay người, định phải rời khỏi.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy duỗi tay, hoảng hốt kéo lại cánh tay đối phương.
“Ừ?” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía đối phương.
"Huynh… huynh giận phải không?" Kiều Thụy thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt nam nhân, nhẹ giọng hỏi.
“Không có, đệ biết mà.
Bất luận là chuyện gì, chỉ cần là đệ không muốn làm, ta sẽ không ép buộc, cũng luyến tiếc miễn cưỡng đệ.” Liễu Thiên Kỳ kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười chứa đầy bao dung.
Mặc dù trong lòng có oán y, lại cũng luyến tiếc trách cứ!
Nghe được lời này, Kiều Thụy không tự giác cắn cắn môi.
“Ta, ta không phải không muốn nói với huynh, ta sợ huynh biết sẽ coi ta là quái vật.
Huynh… huynh sẽ không còn thích ta như bây giờ nữa."
Thật vất vả gặp được một vị hôn phu yêu thương mình như vậy, Kiều Thụy tất nhiên không hy vọng hạnh phúc của y chỉ là thoáng qua nhanh chóng.
Y đã bị Thiên Kỳ sủng hư, y không tiếp thu được chuyện lập tức bị Thiên Kỳ vứt bỏ.
“Đệ không phải quái vật, đệ là người ta thích, đệ là vợ của ta !” Liễu Thiên Kỳ nhìn Kiều Thụy vẻ mặt lo lắng, gằn từng chữ một, nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Nhưng, chính là, ta và người khác không quá giống nhau.” Cắn cắn môi, Kiều Thụy bất an mà nói.
“Ta không cảm thấy đệ không giống người khác chỗ nào.” Liễu Thiên Kỳ đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một phen, nghiêm túc mà trả lời.
“Mắt, đôi mắt!” Nói rồi, Kiều Thụy chỉ chỉ hai mắt của mình.
“Tươi đẹp động lòng người, thật đẹp!” Đây là lời nói thật, đôi mắt ướt dầm dề kia của Tiểu Thụy vẫn luôn là thứ mà Liễu Thiên Kỳ yêu nhất.
“Ta… ta có thể nhìn thấy...!người khác nhìn không tới.” Kiều Thụy vò góc áo, vẫn là một bộ dáng thấp thỏm lo âu.
"Vậy sao? Ví dụ xem?" Tiểu Thụy muốn nói cho mình nghe sao?
“Tỷ như cái cục đá này nè, huynh nhìn xem!” Nói rồi, Kiều Thụy lấy ra một khối đá màu đen từ trong một cái chén.
“Chính là một khối mặc thạch bình thường mà?” Liễu Thiên Kỳ nhìn chằm chằm kia cục đá kia cẩn thận, cho ra đáp án.
“Bên trong, thứ bên trong, huynh thấy được sao?” Kiều Thụy nhìn chằm chằm nam nhân, nghiêm túc hỏi.
“Nhìn không được.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, thành thật mà trả lời.
“Huynh đừng nhìn bề ngoài tảng đá này bình thường thường thường vô kỳ, kỳ thật bên trong nó bao vây một giọt Dưỡng Hồn Thủy, trân quý dị thường.”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhướng cao mày.
“Đệ có mắt thấu thị*?”
(*mắt nhìn xuyên thấu)
“Ta cũng không biết có phải mắt thấu thị hay không, đôi mắt ta có thể nhìn đến một vài gương mặt thật của bảo bối, một vài gương mặt thật người khác không biết.
Nhưng, chỉ có thể nhìn thấy bảo vật, những thứ khác nhìn không được.” Kiều Thụy khẩn trương mà nhìn đối phương, thấp giọng nói.
Y sợ sẽ bị nam nhân ghét bỏ.
“Chẳng lẽ là linh nhãn bẩm sinh?” cách nói này, bên trong nguyên tác là hơn một trăm chương sau mới viết đến.
Cho nên, Kiều Thụy hiện tại kỳ thật cũng không biết hai mắt mình là có vấn đề gì.
“Không, không thể nào?” Kiều Thụy lắc đầu, bản thân mình cũng không rõ lắm.
Cứ việc, Kiều Thụy không biết cái gì gọi là linh nhãn bẩm sinh.
Nhưng y cảm thấy cái này nghe thấy rất hay, hẳn là bản lĩnh rất lợi hại.
“Chuyện này, có những người nào khác biết không?” Việc này quyết không thể để người nào biết, đặc biệt là nam chính.
“Không có, ta sợ người khác coi ta là quái vật, cho nên ta cũng không dám nói với người khác.
Ta...!ta cũng sợ huynh… sợ huynh coi ta là quái vật.” Nói đến cái này, vẻ lo lắng trên mặt Kiều Thụy càng sâu hơn.
"Sao có thể.
Đệ là vợ ta mà!" Liễu Thiên Kỳ giữ chặt tay đối phương, tình ý chân thành mà trấn an y.
“Thiên Kỳ, đừng bởi vì đôi mắt ta mà không thích ta nữa.
Được không?” Kiều Thụy sợ hãi mà bắt lấy tay Liễu Thiên Kỳ, không yên tâm hỏi.
“Đương nhiên sẽ không.
Đệ là người ta nhận định, sao ta sẽ không thích đệ kia chứ?”
“Thiên Kỳ!” Nghe được nam nhân nói như vậy, Kiều Thụy mới an tâm.
“Nhưng chuyện này ngàn vạn không được nói cho người khác, nếu để người biết đệ có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ tìm mọi cách bắt đệ đi, hoặc là móc đôi mắt của đệ xuống, nhổ trồng lên người mình, đó sẽ là chuyện thập phần nguy hiểm.
Đệ hiểu không?” Đây mới là chuyện Liễu Thiên Kỳ lo lắng nhất.
“Ưm, ta rõ rồi, ta chỉ nói với một mình Thiên Kỳ thôi, không nói với những người khác!” Kiều Thụy gật đầu, nghiêm túc mà bảo đảm với Liễu Thiên Kỳ.
“Ngoan.” Nhìn người nghiêm túc mà đảm bảo trước mặt mình, Liễu Thiên Kỳ cười.
Xem ra là hắn nghĩ sai rồi, hắn còn tưởng Tiểu Thụy là không muốn nói cho mình nghe chuyện này cơ.
Hóa ra, Tiểu Thụy không phải không muốn nói, mà là sợ mình không thích, mới không dám nói.
Nếu nói như vậy, có phải đã nói lên được, thật ra vị trí của mình ở trong lòng Tiểu Thụy còn cao hơn nam chính hay không?
Nghĩ vậy một tầng, nụ cười nơi khóe miệng của Liễu Thiên Kỳ càng sâu hơn ba phần.
“Không… không giận ta ư?” Kiều Thụy nhìn nam nhân cười ôn nhu như vậy, Kiều Thụy biết nam nhân đây là nguôi giận rồi.
"Nói với đệ rồi, ta không giận." Liễu Thiên Kỳ xoa xoa đầu nhỏ ái nhân, bất đắc dĩ mà nói.
“Thiên Kỳ, ta biết huynh là thiệt tình đối đãi ta.
Về sau, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần huynh muốn biết, ta nhất định đều nói với huynh,tuyệt không giấu giếm huynh, được không?” Kiều Thụy giữ chặt tay Liễu Thiên Kỳ, nghiêm túc vô cùng bảo đảm.
“Ha ha ha… Được!” Nhìn thấy Kiều Thụy ngoan như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười ra tiếng.