Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 67



*tán ở đây là cây dù, cái ô.
Giờ cơm chiều.
Liễu Thiên Kỳ ngồi trên ghế, nhìn thấy giờ cơm cũng chỉ có phụ tử ba người bọn họ, hắn không khỏi nhướng mày.
“Liễu thúc thúc, Tam tỷ các nàng không cùng chúng ta ăn sao?” Kiều Thụy mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Tâm nói: Ba nha đầu kia sao không ra ăn cơm nhỉ?
“Chúng ta hiện tại đã chính thức dọn đến Thánh Đô cư trú.

Về sau, chuyện Liễu gia, chuyện đại phòng và nhị phòng không còn quan hệ gì với chúng ta nữa." vẻ mặt Liễu Hà nghiêm túc trả lời.
“Phụ thân!” Nghe được Liễu Hà nói, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng, đáy mắt tràn ngập sắc thái lo lắng.
“Thất thiếu, Tam gia đã chính thức cắt đứa quan hệ với ba vị tiểu thư kia.

Ngọc bội truyền tin Tam gia đưa cho các nàng cũng thu hồi lại.

Sau này sẽ không liên hệ với các nàng nữa." Liễu Đồng đứng sau Liễu Hà thấp giọng nói.
“Phụ thân!” Nghe thấy tin tức này, Liễu Thiên Kỳ càng gọi lớn tiếng.
“Kỳ Nhi, là phụ thân vô dụng, từ nhỏ đến lớn làm con phải chịu nhiều khổ như vậy, vẫn luôn không có bảo vệ tốt cho con.

Lúc này đây, phụ thân sẽ không mềm lòng nữa.

Sau này, người Liễu gia và chuyện Liễu gia, đều không có bất luận quan hệ gì với ta cả.

Phụ thân chỉ muốn cùng con, còn có Tiểu Thụy nữa, một nhà ba người chúng ta bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc mà sống bên nhau."
Nghe được Liễu Hà nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đứng lên, quỳ gối trước mặt Liễu Hà.

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ quỳ xuống, Kiều Thụy cũng vội vàng đứng dậy, quỳ gối trước Liễu Hà.
“Phụ thân, hài nhi sẽ hiếu thuận ngài cả đời.”
Đời trước, Liễu Thiên Kỳ là một cô nhi.

Hắn không hiểu cái gì là thân tình.

Cha nuôi hắn cũng chỉ là coi hắn như máy móc giết người, huấn luyện hắn, bồi dưỡng hắn, lợi dụng hắn kiếm tiền cho bản thân.

Đối với Liễu Thiên Kỳ không có thân tình gì đáng nói.
Chỉ là đời này, Liễu Hà không giống thế, đây là tồn tại của một vị phụ thân thật sự.

Ông đối đãi với hắn rất cẩn thận tỉ mỉ, là yêu thương không cầu bất luận hồi báo gì, là cam tâm tình nguyện trả giá và cho đi.

Phần yêu thương này là thứ mà đời trước Liễu Thiên Kỳ xa xôi không thể với tới nhất.
Nhìn nhi tử hốc mắt đỏ lên, Liễu Hà nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Liễu Thiên Kỳ.

“Ừ, cha biết con rất hiếu thuận."
“Còn có con nữa… con cũng sẽ hiếu thuận Liễu thúc thúc!” Nói đến đây, Kiều Thụy đã bật khóc.
“Ha ha ha, Tiểu Thụy cũng là đứa bé ngoan hiểu chuyện!” Liễu Hà vươn tay, cười lau đi nước mắt trên mặt Kiều Thụy.
“Phụ thân……”
Liễu Thiên Kỳ yên lặng mà nhìn, thân thiết gọi.

Hắn cảm thấy, hắn xuyên vào trong quyển sách này, may mắn lớn nhất chính là có thể gặp được phụ thân từ ái như Liễu Hà, cùng với, có thể gặp được Tiểu Thụy của hắn.

Liễu Hà và Kiều Thụy đều là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn!
“Thôi, mau đứng lên ăn cơm đi! Năm ngày nữa phải đi học viện Thánh Đô rồi.

Các con đó, mấy ngày nay phải ngoan ngoãn bồi phụ thân ăn mỗi một bữa cơm, biết không?” Nhìn hai đứa nhỏ, Liễu Hà từ ái nói.
“Dạ, chúng con biết, chúng con biết!” hai người gật đầu, vội vàng đứng dậy, về lại vị trí của mình.

“Mời phụ thân dùng bữa!”
“Mời Liễu thúc thúc dùng bữa!”
Liễu Hà cúi đầu, nhìn trong chén hai miếng thịt gà, vui mừng mà cười.

“Ừm, các con cũng ăn đi!” Nhìn một nhà ba người ngồi cùng nhau hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều, trong lòng Vương An Dương vô cùng hâm mộ.

Nếu mẫu phụ còn sống thì thật tốt biết bao!
Ngày hôm sau, sau khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bồi Liễu Hà ăn qua cơm sáng thì cùng nhau ra cửa.
Bởi vì là lần đầu tiên tới Thánh Đô, nên Kiều Thụy cực kì hưng phấn, đi trên đường cái, nhìn cái gì cũng tò mò, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Liễu Thiên Kỳ thấy y nhìn chằm chằm một đám quán ăn vặt, hai mắt sáng lên, hắn lắc đầu bật cười.

“Chúng ta mới vừa ăn cơm sáng xong đấy!”
“Dạ...” Kiều Thụy sờ sờ bụng nhỏ đã ăn no no của mình, không tình nguyện gật đầu.

Y cũng biết, lúc này dù có để y ăn, y cũng ăn không vô.
“Ha ha ha, nhưng mà, chúng ta có thể mỗi quầy mua một chút.

Mua về bữa trưa cùng ăn với phụ thân!" nhìn nhân nhi mất mát bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Đúng vậy, đều mua trở về ăn hết.


Dù sao vòng tay của ta cũng chứa đủ á!” hai vòng tay trữ vật của Kiều Thụy đều là dung lượng lớn.

Để một ít đồ ăn, tất nhiên là không thành vấn đề.
"Được, chúng ta đi!” Hướng sang Kiều Thụy chớp chớp mắt, hai người liền từ quán đầu tiên trực tiếp mua đến quán cuối cùng, mỗi món ngon đều mua ba phần, đều thu vào vòng tay trữ vật.

Ra khỏi phố mỹ thực này, Kiều Thụy phát hiện trên đường phía trước có rất nhiều tiệm tạp hóa, bèn lôi kéo Liễu Thiên Kỳ cùng đi đào bảo.
Nhưng Thánh Đô này đồ đạc đắt đến dọa người, rất nhiều thứ đắt đỏ hơn những nơi khác rất nhiều, mà đồ chưa chắc đã tốt.

Liên tiếp đi mấy cửa hàng, Kiều Thụy cũng không nhìn thấy được bảo vật hàng ngon giá rẻ nào.
Đi đến cuối phố, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ vào một tiệm tạp hóa cuối cùng.

“Hai vị thiếu gia, muốn mua cái gì nè?”
“A, chúng ta tùy tiện nhìn xem, có yêu cầu sẽ tự kêu ngài!” Nhìn lão bản, Liễu Thiên Kỳ lịch sự mà nói.
“Được ạ, hai vị chậm rãi xem, có yêu cầu gì thì kêu ta!” Bởi vì là cửa hàng nhỏ mặt tiền, cho nên trong tiệm chỉ có ông chủ và bà chủ đang bận rộn, lại có các khách nhân khác, nên ông chủ bèn xoay người đi tiếp những người khác.

Ánh mắt Kiều Thụy nhất nhất đảo qua mỗi một kiện thương phẩm.

Cuối cùng, ánh mắt dừng trên một cây dù nát phủ đầy tro bụi.

Kiều Thụy cất bước qua, trực tiếp từ trong xó xỉnh kia lấy cây dù nát đã giăng đầy mạng nhện ra.
"Ông chủ, cái này bán thế nào?” Kiều Thụy dò hỏi.
“A? Dù hả? Hai mươi linh thạch!”
“Hai mươi? Ngài không lầm chứ? Cái dù này của ngài toàn là lỗ chỗ, lấy che mưa cũng không được, sao còn đắt vậy chứ?" Kiều Thụy bất mãn mà nói.
“Vị thiếu gia này, ngài có điều không biết, đây không phải là cây dù bình thường, đây là một kiện pháp khí vứt đi.

Tuy là pháp khí vứt đi, nhưng cũng là pháp khí nha.

Ngài xem, dù này rất rắn chắc, hoàn toàn có thể coi nó là vũ khí mà sử dụng." ông chủ cẩn thận giảng giải.
"Chỉ là… một cây dù dơ lại còn cũ như vậy, ngài bán hai mươi linh thạch quá đắt rồi?"
"Được được được, nhiều nhất bớt cho ngài hai linh thạch, mười tám linh thạch thôi, không thể bớt nữa!"
“Mười lăm, mười lăm linh thạch đi!” Nắm dù, Kiều Thụy quen thuộc mà cùng ông chủ cò kè mặc cả.
“Không được, không được, ta đây là buôn bán nhỏ.

Sao giảm nhiều vậy được?"
“Ông chủ, đây là mười tám linh thạch!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đi tới, đưa cho ông chủ mười tám linh thạch.
"Vâng, cảm ơn thiếu gia!” ông chủ gật đầu, tiếp nhận linh thạch.
“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy nghiêng đầu, bất mãn mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Tiểu Thụy, thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đi về bồi phụ thân ăn cơm trưa mà? Đừng để chậm trễ!” Vừa nãy, Liễu Thiên Kỳ thoáng thấy được hai người nam chính và nữ chính.

Nên hắn mới vội vã kêu Kiều Thụy rời đi.
“A, vậy đi nhanh thôi!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu, bèn đi theo Liễu Thiên Kỳ ra khỏi cửa tiệm tạp hóa.

Xuyên qua một con phố cũng không gặp được nam chính và nữ chính, chuyện này làm Liễu Thiên Kỳ âm thầm thả lỏng một hơi.
Chuyển tới con phố tiếp theo, Liễu Thiên Kỳ mới chậm rãi yên tâm buông đề phòng.
“Thiên Kỳ, huynh sao vậy? Ta thấy sắc mặt huynh không tốt lắm ấy?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Không sao.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
“Thất đệ?”
Nghe được sau lưng tiếng nữ chính kêu gọi, Liễu Thiên Kỳ không khỏi cắn chặt răng, tâm nói: Thật đúng là âm hồn không tan!
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chậm rãi quay người lại, thì nhìn thấy ba nữ hai nam đang đi về bên này.


Ba nữ là Liễu San, Liễu Ti và Liễu Vũ, mà hai nam chính là Lam Vũ Minh cùng với Vu Thanh U.
Liếc thấy là nam chính, Kiều Thụy lập tức đề phòng mà dịch về sau Liễu Thiên Kỳ một bước.
“A, Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ, thật trùng hợp, ở chỗ này thế mà cũng có thể gặp được các ngươi!” khóe miệng Liễu Thiên Kỳ treo nụ cười khéo léo, chủ động mở miệng.
“Hừ!” Liễu Vũ hừ lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường.

Nghĩ thầm: Chúng ta đều bị Tam thúc đuổi ra ngoài, Liễu Thiên Kỳ tiểu phế vật này hà tất gọi thân như vậy?
“Thất đệ, ngươi và Tam thúc, các ngươi có khỏe không?” Liễu San quan tâm hỏi.
“Đa tạ Tam tỷ lo lắng, ta và phụ thân đều rất khỏe." Mới tách ra một ngày mà thôi, có cái gì không tốt? Vậy cũng hỏi cho được.
“Thất đệ, ngươi và Tiểu Thụy đi dạo phố à?” Liễu Ti cũng trưng ra gương mặt tươi cười tới, vội vàng lôi kéo làm quen.
“Đúng vậy, ra đi dạo một chút." Vô nghĩa, không phải đi dạo phố, ở trên đường cái làm cái gì chớ?
“Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ!” Kiều Thụy nhìn mấy người, không tình nguyện mà mở miệng.
“Tam tỷ, hai vị đạo hữu này là?” Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy nam chính đang nhìn chằm chằm vào Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ mở miệng đặt câu hỏi.
“À, Thất đệ, ta giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là Lam Vũ Minh Lam sư huynh, vị này chính là Vu Thanh U, Vu sư huynh, bọn họ đều là sư huynh học viện Thánh Đô, đệ tử Kiếm Viện, là đồng môn của đại ca và nhị ca.” Liễu San giới thiệu thân phận hai người.
“Tại hạ Liễu Thiên Kỳ, gặp qua hai vị sư huynh!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, thi lễ sâu.
“Liễu đạo hữu không cần khách khí! Không biết người bên cạnh Liễu đạo hữu là...?” Nói rồi, tầm mắt Lam Vũ Minh lại một lần từ trên người Liễu Thiên Kỳ rơi xuống người Kiều Thụy.
“À, đây là vị hôn thê của ta, Kiều Thụy.”
“Gặp qua hai vị đạo hữu!” Kiều Thụy chắp tay, vẻ mặt đề phòng mà nói.
“Kiều đạo hữu, ta thấy dù trong tay ngươi rất đặc biệt nhỉ? Không biết có thể bán cho ta không?” Nhìn chằm chằm Kiều Thụy, Lam Vũ Minh cười hỏi.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ dù này chính là Vạn Dương Tán sao?
Trong nguyên tác, Kiều Thụy mua một cây dù nát, kết quả, dù kia vậy mà là một kiện bảo bối.

Nó tên là Vạn Dương Tán, là một pháp khí có thể căn cứ theo thực lực chủ nhân mà tăng cấp bậc trưởng thành lên.

Mà Kiều Thụy đồ ngốc này, thế mà lại đem pháp khí trưởng thành tốt như vậy đưa cho nam chính.
Nói vậy, nam chính cũng là có cảm giác gì đó với Vạn Dương Tán, nên mới có thể hỏi Tiểu Thụy mua lại sao?
“Ta, ta……” ánh mắt nam chính vừa nhìn lại đây, Kiều Thụy đã cảm thấy tim đập gia tốc.

Y mở miệng, bỗng muốn đáp ứng yêu cầu của đối phương.
“Xin lỗi, Lam sư huynh.

Dù này là là Tiểu Thụy muốn tặng cho ta làm tín vật đính ước.

Không thể bán cho ngươi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ duỗi tay từ tay Kiều Thụy lấy cây dù nát qua, trực tiếp thu vào nhẫn không gian của mình.

“A……” Bị Liễu Thiên Kỳ lôi kéo như vậy, Kiều Thụy lập tức phục hồi tinh thần lại.
“Không bán!”, Kiều Thụy lớn tiếng mà gào thét, bực bội mà trừng về phía nam chính.

Tên khốn kiếp đáng giận lại hạ chú ta!


Bình Luận (0)
Comment