Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 69



Ngày hôm sau, lúc Kiều Thụy thu hồi tiểu hồ ly lại, kinh ngạc phát hiện nội thương của tiểu hồ ly vậy mà đã tốt hơn rất nhiều.
“Thiên Kỳ, huynh… huynh trị thương cho nó* sao?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy hồ nghi hỏi.
(*hồ ly chưa hóa hình nên Kiều Thụy vẫn gọi là nó, chỉ ngôi dưới góc nhìn của hồ ly mới gọi là "y" nhé)
"Ừm, có mua cho nó một viên đan dược chữa thương cấp ba."
"Huynh thật tốt.

Sao tối qua huynh lo nói với ta? Làm hại ta lo lắng cả một buổi tối, còn tưởng huynh mượn nó làm gì chứ." nói đến đây, Kiều Thụy có hơi oán giận.
“Ha ha ha, ta không có thói quen lấy hồ ly làm ấm giường đâu.

Không tin đệ nhìn xem, trên giường ta có lông hồ ly không?" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo người tới mép giường.

“Ai… ai muốn xem giường huynh chứ?” Kiều Thụy không được tự nhiên mà đỏ mặt, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lồng ngực, không nhìn Liễu Thiên Kỳ.
"Ừ, tiểu tử, đan dược của ngươi không tồi, ta cảm giác được nội thương ta tốt hơn một chút rồi.

Ngươi lại lấy thêm viên nữa cho ta đi!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, tiểu hồ ly truyền âm.
"Đan dược cấp ba, ngươi cho rằng dễ tìm vậy sao?"
“Tiểu tử, ngươi không phải Phù Văn Sư cấp ba sao? Ngươi không phải không thiếu linh thạch sao?”
“Ta là không thiếu linh thạch, nhưng ta và Tiểu Thụy muốn tham gia khảo hạch của học viện Thánh Đô, mấy ngày này không thể phân tâm.

Chờ chúng ta tiến vào học viện Thánh Đô rồi, ta lại lấy cho ngươi đan dược chữa thương càng tốt hơn, để ngươi trị thương.” nhìn tiểu hồ ly, Liễu Thiên Kỳ hứa hẹn.
“Cũng được.”
“Tiểu hồ ly, mấy ngày nữa chúng ta phải đi khảo thí rồi.

Thực lực của ta không bằng Thiên Kỳ.

Đến lúc đó, ngươi nhất định phải giúp ta, có biết hay không?” Nhìn tiểu hồ ly trong ngực, Kiều Thụy nghiêm túc mà dặn dò.
“Được, ta sẽ tận lực giúp ngươi.


Nhưng mà thương thế ta mới tốt hơn được xíu, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng công kích cấp ba thôi.

Công kích cấp bốn cũng không dùng được, chỗ giúp được ngươi cũng có hạn!"
"Vậy à, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ rõ rồi.
“Yên tâm đi, chỉ là khảo hạch mà thôi, đề mục sẽ không quá khó!” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, nhẹ giọng trấn an.
“Chỉ mong sẽ không quá khó thôi!” Kiều Thụy sợ nhất chính là mình thi không đậu, phải tách khỏi Thiên Kỳ.

Bốn ngày sau,
Sau khi Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ luyện hóa Bổ Hồn Thủy, linh hồn lực đều tăng lên một mảng lớn.

Mỗi ngày Liễu Thiên Kỳ vẽ linh phù cấp ba số lượng càng nhiều, Kiều Thụy ra quyền cũng càng nhanh càng chuẩn.
Hôm nay là ngày tham gia khảo hạch, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã sớm rời giường.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Liễu Hà gọi hai người vào thư phòng.
“Đây là hai khối trận pháp bàn* cấp ba, đều là sát trận** cấp ba, các con cầm phòng thân.

Mặt khác, đây là linh phù, linh thạch, đồ ăn, quần áo, còn có đan dược chuẩn bị cho hai con.”
(* trận pháp: là một môn thuật số giống với luyện đan, vẽ bùa,...!phải dùng trận kỳ (cờ trận) và bày bố trận, Trận Pháp Sư mới biết trận pháp, còn tu sĩ nếu không nghiên cứu sẽ không biết bày trận pháp, nhưng có thể dùng trận pháp bàn, giống như không phải Phù Văn Sư vẫn có thể dùng phù bình thường.
*trận pháp bàn: giống trận pháp nhưng được set up hết vào một khối, khi cần dùng chỉ tung ra là xong, không cần là Trận Pháp Sư cũng có thể sử dụng.)
(**sát trận: trận pháp dùng để giết người)
Nhìn thấy một đống lớn đồ vật trên bàn, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.

“Làm phụ thân nhọc lòng vì hài nhi!”
“Đúng vậy, Liễu thúc thúc, làm ngài nhọc lòng rồi.

Ngài đối với ta và Thiên Kỳ thật sự là quá tốt!”
“Ha ha ha, đều là người một nhà, không nói mấy chuyện này.

Hai đứa mau đem mấy thứ này thu vào nhẫn không gian, đi tham gia khảo hạch đi!”
“Dạ.” Theo tiếng, hai người lập tức thu những thứ kia lại, từ biệt Liễu Hà.
Học viện Thánh Đô.
Bởi vì hôm nay là ngày khảo hạch, nên tu sĩ thiếu niên sáng sớm tới tham gia khảo hạch đều tụ tập ở cửa học viện Thánh Đô, tốp năm tốp ba trò chuyện, tình hình thật là náo nhiệt.
Có đạo sư từ trong đại môn đi ra, phát cho mỗi tu sĩ đang chờ một thẻ số.

Mọi người cầm thẻ số chờ ở cửa, chờ được gọi số, đi vào đại môn, tham gia khảo hạch của học viện.
"Hồi hộp quá chừng!" Kiều Thụy nắm thẻ số trong tay, khẩn trương đến lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Yên tâm, trận đầu khảo hạch chính là thí nghiệm cốt linh.

Chỉ cần không quá 30 tuổi đều có thể thông qua.

Không có gì khó khăn đâu!” Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, nhẹ giọng an ủi.
“Thi cái gì mà huynh cũng biết hở?!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò mở to hai mắt.
“Ha ha ha, đệ quên rồi à, Đại đường ca và Nhị đường ca của ta đều là mười năm trước thi vào học viện Thánh Đô.

Mà học viện Thánh Đô khảo hạch mỗi một năm đều giống nhau cả!” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ biết không phải bởi vì bọn Liễu Thiên Dực, mà là bởi vì hắn rõ nguyên tác như lòng bàn tay!
“À.

Đúng vậy, vậy, đợt thứ hai thi cái gì huynh có biết không?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò hỏi.
Nghe được Kiều Thụy hỏi, rất nhiều tu sĩ bên cạnh cũng đều dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem đợt thứ hai thi cái gì.
Nhìn những tu sĩ bên cạnh đó, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.

“Không biết!”
“Vậy hả.” Nhận được đáp án này, Kiều Thụy có chút thất vọng.
“Đợt thứ hai là thi rèn luyện, viện trưởng học viện Thánh Đô sẽ truyền tống chúng ta đến một trong mười tòa yêu thú sơn của học viện Thánh Đô.


Còn cụ thể là ngọn núi nào thì không rõ cho lắm, cái này mỗi năm đều không giống nhau.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ truyền âm nói cho đối phương nghe.
Kỳ thật Liễu Thiên Kỳ biết là ngọn núi nào, chỉ là hắn không thể nói, bởi vì hắn sợ Tiểu Thụy sẽ hoài nghi hắn.
“À, là vậy sao.” Kiều Thụy gật đầu, cũng trực tiếp dùng truyền âm.
Bởi vì Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ tới rất sớm, nên ở ngoài cửa lớn đợi nửa canh giờ, được gọi số vào.
Thí nghiệm cốt linh này một cửa đối với Kiều Thụy mười chín tuổi và Liễu Thiên Kỳ mười tám tuổi không có gì khó khăn.

Hai người trực tiếp thuận lợi thông qua, bị đưa tới một tòa đại điện trong học viện Thánh Đô, chờ đợi đợt khảo hạch thứ hai.
“Nơi này lớn quá!” Đứng trong đại điện, Kiều Thụy nhìn quanh khắp nơi, phát hiện có rất nhiều tu sĩ thông qua vòng thứ nhất đều được đưa đến nơi này.
"Dưới chân chúng ta, từng đường hoa văn này chính là Truyền Tống Trận*!”
(*trận pháp dịch chuyển không gian, đưa người teleport từ nơi này sang nơi khác, thường thì bên đầu kia cũng phải có 1 Truyền Tống trận khác kết nối với nó.

Tương tự sau này có Truyền Tống thạch là đá dịch chuyển không gian)
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy cúi đầu, cẩn thận mà nhìn nhìn dưới chân, quả nhiên nhìn thấy dưới chân, trên mặt đất vẽ đầy đường cong cổ quái.
“Ừm.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.
Vòng khảo hạch thứ nhất giằng co hai canh giờ, chờ đến sau khi vòng thứ nhất khảo hạch trắc cốt linh chấm dứt, hơn một ngàn tu sĩ thiếu niên đều được đưa tới đại điện này.
Tuy tòa đại điện này vô cùng rộng mở, nhưng lập tức nhét hơn một ngàn người, khiến đại điện vốn rộng mở cũng biến thành "cái chợ lớn" người bị nhét gần nhau, nối gót sát vai, biển người tấp nập.

"Các vị tu sĩ thiếu niên, bây giờ ta tuyên bố đề mục đợt khảo hạch thứ hai --- Một ngày trên trải qua nguy hiểm trên Thiên Mục Sơn.” Một lảo giả lơ lửng giữa không trung, nhìn ông gầy như một cây gậy trúc, nói với mọi người dưới chân.
“Đây là ai vậy? Thật là lợi hại! Còn biết bay nữa!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh, Kiều Thụy truyền âm cho đối phương.
“Ông ấy là tổng viện trưởng Phong Cốc.

Là đại năng Nguyên Anh, có khả năng phi thiên độn địa.”
“Ồ, đại năng Nguyên Anh, thật là lợi hại!” Nhìn lên Phong Cốc, Kiều Thụy mang vẻ mặt sùng bái.
Phong Cốc đứng giữa hư không, vung tay lên, trên mười hai mặt gương trái phải hai bên đại điện lập tức xuất hiện văn tự mang theo ánh sáng màu lam.
"Đây là mười hai quy tắc tham gia đợt khảo hạch thứ hai của các ngươi, xúc phạm bất luận cái nào cũng đều sẽ bị đào thải loại trừ.

Cho các ngươi thời gian nửa canh giờ, học thuộc lòng quy tắc.

Phía dưới có đạo sư và sư huynh của các ngươi phát Truyền Tống thạch và bản đồ cho các ngươi, mỗi người một phần.” Nói xong, thân ảnh Phong Cốc bỗng biến mất trong hư không.
“Oa, biến mất, thật là lợi hại!” Nhìn trong hư không không có một bóng người, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
“Ha ha ha, hiện tại biết đại năng Nguyên Anh ghê gớm cỡ nào rồi chứ?”
“Ưm, thật là lợi hại, sau này ta cũng muốn làm đại năng Nguyên Anh!” Kiều Thụy gật đầu, nói lời thề son sắt.
Nghe vậy, một vài tu sĩ bên cạnh thực không cho mặt mũi mà cười nhạo ra tiếng.
Bị người bên cạnh chê cười, Kiều Thụy không khỏi đỏ mặt.
“Ta tin tưởng đệ!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ kiên định mà nói.
“He he he……” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy cười.
Lại liếc nhìn Kiều Thụy một cái, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một khối Khắc Lục thạch, kéo Kiều Thụy đi tới phía trước quy tắc thứ nhất.
“Thiên Kỳ, huynh làm cái gì ấy?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy mang vẻ mặt tò mò.
"Ký lục mười hai quy củ này xuống.

Nếu không, xúc phạm vào các quy định này là sẽ bị đào thải."
Nhìn ái nhân mang vẻ nghiêm túc, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

"Không nghiêm trọng vậy chứ?"
Dù sao là bọn họ đi rèn luyện, cũng không phải đi cùng những đạo sư đó, dù là vi phạm quy định cũng không bị phát hiện mà?
"Cực kì nghiêm trọng!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy đến quy tắc tiếp theo.
"Dạ." nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ mang dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Kiều Thụy cũng nghiêm túc mà xem quy tắc hiển thị trên gương.
Điều thứ nhất: Thời gian rèn luyện là ba tháng.

Sau ba tháng, tu sĩ không thể đúng hạn rời khỏi Thiên Mục Sơn sẽ bị đào thải.

Điều thứ hai: Trong quá trình rèn luyện, gặp phải nguy hiểm thì tự kích hoạt Truyền Tống thạch, người rời đi bị đào thải.

Điều thứ ba: Trong lúc rèn luyện cấm sử dụng bất luận pháp khí và thú cưỡi nào thay đi bộ.


Người làm trái bị đào thải.

Điều thứ tư: Trong lúc rèn luyện, Ngự Thú Sư nghiêm cấm sử dụng ngự thú thuật xua đuổi yêu thú, người làm trái bị đào thải.

Điều thứ năm: Trong lúc rèn luyện, bất luận tu sĩ nào cũng không thể lấy bất luận lý do gì làm cớ thương tổn tu sĩ đồng thời tham gia rèn luyện khác.

Người làm trái bị đào thải.
…….
“Thiên Kỳ, nhiều quá, đào thải, đào thải, ta chỉ nhớ kỹ chữ đào thải!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy vẻ mặt đau khổ nói.
“Ha ha ha, đừng lo lắng, ta khắc lục xuống hết rồi.

Tới Thiên Mục Sơn, chúng ta có thể chậm rãi xem.

Như vậy sẽ không lo lắng bị đào thải nữa.” Kỳ thật, những quy tắc này Liễu Thiên Kỳ có thể một chữ không sót mà đọc làu làu.

Hắn khắc lục lại là để Tiểu Thụy xem.
“Hai vị đạo hữu, Truyền Tống thạch và bản đồ của các ngươi đây!” một sư huynh mặc quần áo học viện Thánh Đô cất bước đi tới, giao hai khối Truyền Tống thạch và hai phần bản đồ cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Cảm ơn sư huynh!” Kiều Thụy gật đầu tiếp nhận, vội vàng nói tạ.
“Ừm.” Sư huynh kia khẽ lên tiếng, xoay người rời đi.
“Thiên Kỳ, của huynh nè!” Thu phần của mình vào vòng tay, Kiều Thụy giao phần còn lại cho Liễu Thiên Kỳ.
"Ừ." Liễu Thiên Kỳ duỗi tay nhận lấy, thu vào nhẫn không gian, tiếp tục khắc lục quy định khác.
Rất nhanh đã đến thời hạn nửa canh giờ.

“Được, đã đến giờ.

Tất cả mọi người đứng ở trung ương đại điện, đứng giữa Truyền Tống Trận!”
Tiếng nói chuyện trên đỉnh đầu lại vang lên, Phong Cốc lại lần nữa xuất hiện trong hư không.

Mà cùng lúc đó, bảy vị viện trưởng tiên phong đạo cốt cũng đều xuất hiện trong hư không.
Theo viện trưởng Phong Cốc yêu cầu, tất cả mọi người đứng trong Truyền Tống Trận.

Liễu Thiên Kỳ nắm chặt tay Kiều Thụy.
Cảm giác được Liễu Thiên Kỳ lo lắng, Kiều Thụy cũng nắm chặt tay đối phương.
Tám vị viện trưởng vây quanh trên Truyền Tống Trận, đồng thời ra tay rót linh lực của mình vào trong trận pháp.

Đại trận phát ra một trận ánh sáng bảy màu chói mắt.

Trong chớp mắt, hơn một ngàn tu sĩ thiếu niên tham gia khảo hạch đều tiêu thất trong đại điện.
Nhìn thấy mọi người bị truyền tống đi, tám viện trưởng mới bay xuống mặt đất.

Phong Cốc giương ống tay áo lên, bên trong mười hai mặt gương lập tức xuất hiện hình ảnh trên Thiên Mục Sơn.

Nhất cử nhất động của mỗi một người tham gia khảo hạch đều rõ ràng xuất hiện trước mắt tám vị viện trưởng và ba mươi lăm danh đạo sư.


Bình Luận (0)
Comment