Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 149

Re-up: 14/02/2020 Editor: Ngưng_Chưa_18

Valentine vui vẻ nha các nàng :))))
-----
Sa mạn như khói như ảo nhẹ đung đưa theo gió, ánh nến lay động phản chiếu ra ý cười đạm nhạt của Khương Ngưng Túy giờ khắc này.
Nhan Y Lam hô hấp như ngừng trệ, nàng chỉ cảm thấy huân hương dịu nhẹ trong điện, tựa hồ đều bị tình ý nơi Khương Ngưng Tuý tản ra một cỗ hương vị ngọt ngào.
Vạn vật xung quanh thời khắc này như lắng đọng, rồi không khí đột nhiên trở nên cực nóng.
Nhan Y Lam bất quá chỉ nói vui một câu, vốn định trêu đùa Khương Ngưng Túy đôi chút, ai ngờ nàng cư nhiên phá lệ lại đáp ứng. Lần này quả thật ngoài dự liệu tới nỗi Nhan Y Lam cũng thất thần trong giây lát.
Trí nhớ từ kiếp trước dần chậm rãi thức tỉnh, bức màn rủ xuống từng hư ảo bấy lâu giờ đây đã được vén lên, như bức họa quyển hiển hiện trước mắt Khương Ngưng Túy, rõ ràng như tạc.
Ở kiếp trước, nàng mặc giá y đỏ thẫm trở lại hoàng cung, tự tay trao bản thân cho Nhan Y Lam. Mà kiếp này, cũng là nàng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhan Y Lam, nhẹ thoát y thường, tựa như nụ hoa yêu kiều hé mở, chờ người trong lòng đến hái.
Khương Ngưng Tuý chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía Nhan Y Lam đi đến bên giường, xiêm y như xác ve một tầng lại một tầng chảy xuống gót chân, giờ đây thân thể ngọc ngà ấy chỉ còn một tầng tơ lụa mỏng manh che lấp. Nàng chậm rãi quay đầu, mi nhãn thanh lãnh hàm chứa lưu luyến trở nên sáng rực, thản nhiên nở nụ cười với Nhan Y Lam
Không gian đêm khuya tràn ngập cảm giác dịu mát, lại mang theo chút ngọt ngào dần khuyếch tán, Khương Ngưng Tuý thước tha quỳ gối trên giường, bàn tay xốc lên một góc chăn đã được trải gọn, nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, hàng mi tựa cánh bướm đang run rẩy, trong mắt tràn ra ý cười lấp lánh.
"Trưởng công chúa mới vừa nói, nếu ta không tin, ngươi sẽ làm sao?"
Nhan Y Lam vốn tự cho rằng mình rất hiểu Khương Ngưng Túy, nhưng dưới tình cảnh này, Khương Ngưng Tuý như vậy thật sự chưa bao giờ nàng từng gặp qua. Chớ nói gặp qua, kể cả trước đó nàng cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng Ngưng Tuý của nàng, vứt đi bộ dáng lãnh đạm thường ngày, lại ẩn giấu dáng vẻ mềm mại đáng yêu độc nhất như thế.
Khương Ngưng Tuý như vậy vừa làm cho Nhan Y Lam cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không làm cho nàng thấy vui mừng.
Nếu để cho người trong thiên hạ biết được, Trưởng công chúa thường ngày tâm tư thâm trầm, hỉ nộ khó dò của bọn họ giờ phút này chỉ vì người khác - trêu chọc hai ba câu liền tâm viên ý mã đến khó lòng kìm lại - sợ là sẽ chê cười nàng cả đời mất. Nhưng mà Nhan Y Lam giờ phút này bị sóng mắt ẩn tình nơi Khương Ngưng Tuý trêu chọc đến đáy lòng ngứa ngáy khó nhịn, nào còn có thể cố kỵ gì nữa, nàng bước nhanh lên phía trước, một tay ve vuốt gương mặt đang mỉm cười ấy rồi cúi người hung hăng hôn xuống.
Nụ hôn ẩn ẩn lộ ra ý tứ trừng phạt, tựa hồ muốn trách cứ Khương Ngưng Tuý giờ khắc này cố ý trêu đùa, lại tựa như đang ảo não khi biết rằng bản thân không cưỡng lại được dụ hoặc. Nhan Y Lam khẽ cắn vào đôi môi Khương Ngưng Tuý, đau đớn ngọt ngào ập đến như cướp lấy tia lý trí cuối cùng trong nàng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, cực kỳ nhu thuận mà khẽ mở cánh môi, dịu dàng tuỳ ý để Nhan Y Lam tiến vào thật sâu trong khoang miệng, cùng chiếc lưỡi mềm mại, quấn quýt truy đuổi, cùng nhau nhảy múa, đem nụ hôn lưu luyến thêm vài phần gợi sắc triền miên.
Cái hôn nhiệt liệt như hóa ra mật, Khương Ngưng Tuý hơi hơi thở dốc, ý loạn tình mê mà níu lấy ống tay áo Nhan Y Lam, nếu không, sợ là nàng sẽ sa vào đại dương mênh mông của dục vọng, mãi mãi lạc lối không thấy bến bờ.
Nụ hôn vừa qua đi, Nhan Y Lam cúi đầu ngắm nhìn sắc mặt hồng nhuận của Khương Ngưng Tuý, vô thức cười, mị nhãn như tơ, khuynh quốc khuynh thành, ngay cả ba ngàn hoa đào nở rộ ngoài kia cũng chẳng sánh bắt một chút phong tình trong mắt nàng.
"Ngưng Tuý, nếu đổi lại là người khác, khiến ta yêu thương nhung nhớ như vậy, chính là tử tội."
Nhan Y Lam nhẹ vuốt ve suối tóc đen như mực nơi đầu vai Khương Ngưng Tuý, theo khoảng cách câu chuyện, đôi môi nàng nhẹ nhàng dừng ở bên tai Khương Ngưng Tuý, đầu lưỡi linh hoạt khéo léo ôm lấy vành tai kia, ngậm vào miệng tinh tế thưởng thức.
"May mắn ngươi không phải kẻ địch của ta, nếu không ta nhất định sẽ vì ngươi phản quốc."
Bên tai bị khí tức của Nhan Y Lam xung kích, Khương Ngưng Túy cụp mắt xuống, thấp giọng cười cười, ngữ khí nửa như mê như cười.
"Nói dối."
"Ngươi có muốn xem thử, tim ta hiện tại đập nhanh đến dường nào không?" Nụ hôn của Nhan Y Lam dừng lại nơi cần cổ tuyết trắng nhẹ nhàng cắn một cái, làn da trắng nõn lập tức hiện lên một dấu hồng nhạt phảng phất tố cáo nét thẹn thùng của chủ nhân. Nhan Y Lam nói xong, nắm lấy bàn tay Khương Ngưng Tuý đặt lên ngực mình, để cho nàng chân chính cảm nhận nhịp tim phập phồng mãnh liệt nơi lồng ngực.
"Ngươi cảm nhận được sao? Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, cửu tử nhất sinh, tim ta cũng chưa bao giờ đập kịch liệt như thế."
Lòng bàn tay quả thực có thể tinh tường cảm nhận từng nhịp tim rung động của Nhan Y Lam, độ ấm theo lồng ngực nàng một chút lại một chút truyền đến, xẹt qua trái tim Khương Ngưng Túy, nhiệt liệt mà nóng bỏng. Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, đôi mắt luôn đạm mạc sơ ly nhiễm chút khó dò, nàng cười nói:
"Bản lĩnh biện hộ của Trưởng công chúa là học từ ai?"
"Bản cung thiên sinh lệ chất, còn cần gì thỉnh giáo người ngoài sao?"
Dứt lời, không cho Khương Ngưng Túy cơ hội nói lời nào nữa, Nhan Y Lam ủng trụ bờ vai mảnh khảnh kia cùng nàng ngã ra phía sau, bàn tay dọc theo kiện lụa mỏng trên người Khương Ngưng Tuý, sờ soạng tiến vào, dọc theo da thịt khe đùi một đường mà vuốt ve lên, lòng bàn tay như châm lửa nóng, làm cho Khương Ngưng Tuý run rẩy liên tục, ngay cả hô hấp cũng vô phương rối loạn, đứt quãng gấp gáp từng hồi.
Hai tay níu lấy bả vai Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý một bên nén xuống âm vực gần như rên rỉ của mình, một bên cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất đáp trả:
"Trưởng công chúa... cái bộ dạng không đứng đắn này... xác thực là không người nào có thể sánh bằng..."
Nhận được lời đánh giá đúng trọng tâm nhưng không quá xuôi tai này, Nhan Y Lam nhếch miệng mỉm cười, nhưng không lâu sau, nàng lại nghiêng đầu, rải từng nụ hôn nhỏ vụn dày đặc như mưa phùn mùa xuân, từng chút từng chút lưu tại cần cổ cùng hõm vai, xương quai xanh theo hô hấp kịch liệt mà phập phồng, tựa như một đôi cánh bướm, dưới làn hôn của Nhan Y Lam đang dần dần thức tỉnh, giương cánh chờ bay.
Tấm sa mỏng manh duy nhất trước ngực bị Nhan Y Lam vươn tay đẩy ra, rơi xuống bên cạnh hai người, không biết là không chịu nổi cảm thụ cái lạnh ập đến hay là e lệ trước ánh nhìn chăm chú dày vò người, cần cổ gối lên gối tơ vàng của Khương Ngưng Túy ngưỡng ra sau, vô tình tạo thành một đường cong duyên dáng. Đôi bàn tay nhỏ vô thức níu chặt bả vai Nhan Y Lam, tận lực làm cho chính mình trầm tĩnh lại, cố nhắc bản thân không thể ở trước mặt Nhan Y Lam biểu hiện khẩn trương run rẩy quá mức rõ ràng được.
"Ngưng Túy." Nhận thấy được Khương Ngưng Túy giờ khắc này rung động khó nhịn, Nhan Y Lam cúi người xuống, lấy thân làm chăn, dùng độ ấm của chính mình bao bọc lấy thân hình run run trong lòng, mở miệng nhẹ ngậm lấy hai khỏa châu đỏ hồng trước ngực đã sớm bị cảm lạnh dựng đứng lên, trên miệng tâm tình dưới tay lại linh hoạt, dùng tâm ôn nhu âu yếm thân thể yểu điệu như tỳ bàKhương Ngưng Túy, hai khỏa châu hồng trước ngực hồng như dây đàn trên tỳ bà, khẽ gảy chậm ấn, đàn tấu âm điệu đẹp nhất thế gian.
"Ta rốt cuộc có bao giờ nói với ngươi, rằng giờ khắc này ngươi đẹp đến mức nào không?"
Khương Ngưng Tuý lúc này bị hãm sâu trong thiên la địa võng của tình dục, ý thức cùng lý trí sớm đã như quân lính tan rã, nghe được tiếng Nhan Y Lam ở bên tai thổi khí như lan, thân thể của nàng khẽ run lên, tầm mắt rơi vào sương mù thoáng chốc chưa thể tìm được thân ảnh Nhan Y Lam, dưới bụng truyền đến một trận nóng bỏng kịch liệt, nàng cả kinh chuyển thân nhìn xuống, phát giác Nhan Y Lam sớm lợi dụng khe hở khi nói chuyện đã theo cái hôn ẩm ướt một đường uốn lượn đi xuống, lưu lại dấu vết quanh co khắp thân tâm. Cả người Nhan Y Lam đã thâm nhập giữa hai chân của nàng tự lúc nào, khuỷu tay ôm ngay bắp đùi của Khương Ngưng Tuý, đem hai chân không hề che chắn mà rộng mở, hoàn toàn phô bày trước mặt Nhan Y Lam.
"Nhan Y Lam...!".
Khương Ngưng Túy xấu hổ đến muốn khép hai chân lại, đáng tiếc Nhan Y Lam cũng không có ý định cho nàng làm vậy. Không để ý tiếng quát nửa mang theo một nửa ngượng ngùng, một nửa tức giận của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam vẫn như trước chuyên tâm cày cấy vùng đất xanh tươi dưới thân, nàng tin mịn ôn nhu, triền miên rải những nụ hôn từ phần bụng trắng ngần xuống đến tận bắp đùi non mềm nhạy cảm.
Đầu lưỡi như có như không khẽ liếm qua khe sâu, mỗi khi như thế liền càng khiến Khương Ngưng Túy mẫn cảm mà run rẩy. Cần cổ trắng nõn ưỡn cong như chú thiên nga kiêu sa ngạo nghễ, Khương Ngưng Túy cố gắng ẩn nhẫn tiếng thở dốc rên rỉ, bàn tay nắm chặt sàng đan, nàng nhẹ nghiêng đầu sang một bên, không chịu nổi khi nhìn cảnh tượng ái muội như vậy.
Khuôn mặt Khương Ngưng Tuý khi động tình tựa như hoa đào sau mưa, bộ dáng quật cường ẩn nhẫn lộ ra dụ hoặc làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Biểu tình lãnh đạm thường ngày đã sớm bị đánh tan đến thất linh bác lạc, duy nhất còn sót lại chút lý trí làm nàng tử thủ phần rụt rè cuối cùng, mặc dù bị dục vọng bức đến góc chết, cũng tuyệt không chịu để lộ ra nửa điểm thanh âm ý loạn tình mê.
Khương Ngưng Tuý như vậy làm cho Nhan Y Lam điên cuồng, cũng làm cho nàng đau lòng. Không đành lòng tra tấn nàng nữa, Nhan Y Lam cúi người đi xuống, hơi thở ấm áp theo bắp đùi bồi hồi tìm đến nơi riêng tư nhất, đầu lưỡi giảo hoạt đánh động như muốn phác hoạ từng đường nét chân thật của đóa hoa. Nhuỵ hoa vốn đã bị kích thích nay lại qua một hồi trêu chọc, dục vọng giống như ngọn sóng trào dâng, trong nháy mắt đã hoàn toàn đánh bại lý trí của Khương Ngưng Túy.
"Ân......" Thân thể dường như đã không thể kiểm soát , đôi tay giữ chặt sàng đan buông lỏng nâng lên môi, cố gắng áp chế tiếng rên rỉ đang sinh sôi nơi yết hầu, nàng bất giác nhắm lại mắt, thân thể dưới kích thích của Nhan Y Lam đã phô bày hoàn toàn dục vọng cùng tình lý luân hãm. Giờ phút này, nụ hôn của Nhan Y Lam giống như một đôi tay khó chịu, mặc kệ nó dừng ở nơi nào, đều để lại một mảnh dấu vết nóng bỏng.
Lúc này, đầu lưỡi Nhan Y Lam giống như một người biết có thể sát ngôn quan sắc nhất, theo mỗi cái sợ run lắc lư của thân thể Khương Ngưng Túy, nụ hôn của nàng sẽ tuỳ lúc mà phối hợp. Bất luận Khương Ngưng Tuý cố biểu hiện cường ngạnh tới bao nhiêu, thân thể trắng mịn cũng không thể thoát được khoái cảm đến phô thiên khoái địa. Nàng chỉ có thể nén tiếng rên rỉ trên bờ môi, cũng không thể ngăn cản khoái cảm tràn đến như thoát cương liệt mã không thể dừng lại.
"Ngưng Túy." Cơn sóng khoái cảm dưới bụng bỗng rơi vào khoảng không, Khương Ngưng Túy trong giây lát mở mắt, thấy Nhan Y Lam từ giữa hai chân mình động thân, thừa dịp nói chuyện một lần nữa về tới trước mắt Khương Ngưng Túy, vươn một bàn tay cực kỳ ôn nhu ấp ôm, kéo nàng vào lòng mình, rồi Nhan Y Lam lại cúi đầu hôn phía sau tai nàng, thanh âm khàn khàn sủng nịnh lại thành kính tựa như lời thề, gằn từng chữ bên tai:
"Ta yêu ngươi".
Khương Ngưng Túy thân mình phút chốc run rẩy kịch liệt, lời này của Nhan Y Lam thế nhưng so với khoái cảm tình dục càng làm nàng say mê không thể tự kềm chế, cảm giác được tay Nhan Y Lam chậm rãi đi sâu vào đùi trong, Khương Ngưng Túy khó có được mềm mại mà dịu dàng ôm lại Nhan Y Lam, hơi hơi rộng mở hai chân, tuỳ ý cho Nhan Y Lam một chút lại một chút càn quấy trong cơ thể mình mãnh liệt.
Nương theo co thắt trong vách động, đầu ngón tay Nhan Y Lam lập tức đi vào nơi sâu nhất, động tác từ chậm thoáng chốc biến nhanh, khoái cảm lên đỉnh điểm làm cho Khương Ngưng Túy nhịn không được kêu ra tiếng, thân thể của nàng thành thực phối hợp cùng động tác của Nhan Y Lam, theo từng đợt co thắt mà tuôn ra càng nhiều mật dịch. Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, Khương Ngưng Tuý gắt gao ôm lấy Nhan Y Lam, cùng nàng trầm luân trong đại dương dục vọng bao la, không biết từ khi nào gương mặt yêu dã của Nhan Y Lam dần trở nên mơ hồ thành một khoảng trống, bạch quanh ngày càng phóng đại, hội tụ thành một đạo quang mang chói mắt nổ tung, vô số tia sáng rực rỡ rơi xuống, nàng kịch liệt run rẩy , như mất hết khí lực mà xìu xuống trong lòng Nhan Y Lam.
Sa mạn đầu giường nương theo động tác chấn động kia mà rủ xuống, lụa mỏng rèm buông, lưu tô rối loạn, che khuất cảnh xuân ái muội bên trong giường, duy chỉ lưu lại một mảnh nhã ý đầy ấm áp. Động tình qua đi, Nhan Y Lam ôn nhu hôn lên từng đường nét gương mặt đang nhắm chặt trước mắt, trấn an cảm xúc của Khương Ngưng Tuý. Đến tận khi hô hấp của nàng chậm rãi trở lại bình thường, Nhan Y Lam mới vươn tay vuốt lọn tóc dài, thay nàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, đột nhiên thấp giọng nói:
"Ngưng Tuý, đợi khi Thái Tử đăng cơ, ta muốn đưa ngươi đi một chỗ."
Nghe được lời của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý chậm rãi mở mắt nhìn nàng, hiếu kỳ hỏi:
"Đi chỗ nào?"
Thanh âm Nhan Y Lam mang theo ý cười, ấm áp lại ôn nhã. Nàng cũng không thẳng thắn trả lời, chỉ úp mở nói:
"Ngươi sẽ thích."

Bình Luận (0)
Comment