Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 151

Bạch gia.

“Ngoại gia gia, ngươi đang xem cái gì vậy?” Mộ Liên Bình đi vào phòng Từ Nguyên Thanh hỏi.

“Danh sách dược liệu.” Từ Nguyên Thanh nói.

Mộ Liên Bình rầu rĩ nhìn dược liệu trêи danh sách: “Mấy vị dược trêи danh sách này ta chưa nghe nói đến bao giờ!”

Từ Nguyên Thanh cười khổ một tiếng: “Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng chưa từng nghe qua.”

“Ngoại gia gia, đây là của Diệp thiếu đưa sao?”

Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Lần này ta thật sự là hữu tâm vô lực.”

Từ Nguyên Thanh suy đoán gần đây thực lực của Diệp Phàm tăng lên không ít, vậy nên yêu cầu về dược thảo cũng theo đó bay lên.

“Diệp thiếu hiểu biết nhiều thứ quá!” Mộ Liên Bình cảm thán.

Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Còn không phải sao.”

(dreamhouse2255)

“Dược liệu Diệp thiếu luôn kỳ kỳ quái quái như vậy. Đúng rồi, ngoại gia gia, ngươi có nghe về trứng Huyền Điểu đang ồn ào gầy đây không?”

Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Đương nhiên có, nghe nói gần đây trong giới cổ võ có lưu truyền một lời đồn, quả trứng kia đang nằm trêи tay Diệp Phàm.”

Nơi Diệp Phàm đi lần này chính là chỗ khai quật trứng Huyền Điểu, thực lực của Diệp Phàm mạnh mẽ, có tu giả cổ võ nghĩ như vậy cũng bình thường, chỉ là, lời đồn truyền đi rộng như vậy, giống như là đang có kẻ nào đó đang quạt gió thổi lửa phía sau.

……

Trong biệt thự.

Trương Huyên cười cười nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ra ngoài hưởng tuần trăng mật cảm giác thế nào?”

Diệp Phàm nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Khá tốt, chỉ là Vân Hi cứ luôn chê ta dơ, luôn muốn ta tắm rửa, tắm rửa! Một ngày tắm ba lần, ta cũng không có dơ như vậy!”

Trương Huyên: “……”

“Diệp thiếu, gần đây ngươi đang thu thập dược liệu sao?” Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Huyết Long Tham, Băng Phách Quả, Ngư Lân Thảo, Lạc Huyết Quả, không có tin tức của một cái nào, đúng là tạo nghiệt mà!”

Chuyện tìm kiếm dược liệu Diệp Phàm cũng không có giấu diếm, vì muốn nhanh chóng có tin tức của dược liệu, Diệp Phàm còn gióng trống khua chiêng tuyên bố treo giải thưởng.

(dreamhouse2255)

Trương Huyên nghĩ nghĩ: “Diệp thiếu, ngươi biết đấy, sau khi thiên địa dị biến, rất nhiều linh thảo đều đã biến mất.”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!” Nơi này đúng là cằn cỗi chết người, nếu con Thao Thiết kia còn sống, nói không chừng nó sẽ sầu khổ muốn đâm đầu đi chết.

“Nếu Diệp thiếu thật sự muốn tìm mấy thứ kia, có lẽ có thể thử tuần tra động phủ của các tiền nhân thử.” Trương Huyên đề nghị.

“Động phủ của tiền nhân?”

Trương Huyên gật đầu: “Đúng vậy! Từ mấy ngàn năm trước nguyên khí trong thiên địa đã bắt đầu suy yếu, nghe nói có một ít tu giả cổ đại đã nhổ linh dược trồng vào trong dược viên của mình, sau đó phong tỏa lại.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Bí cảnh?” Đó là thủ đoạn của tu sĩ a!

“Vậy phải đi nơi nào tìm dược viên a?” Diệp Phàm trông mong nhìn Trương Huyên.

Trương Huyên xấu hổ cười cười: “Ta không biết.”

Diệp Phàm trợn trắng mắt, không biết, một chút manh mối cũng không có, nói hắn đi nơi nào tìm? Đây không phải là làm khó hắn sao?

Mộ Liên Bình ngồi nghe nãy giờ, do dự lên tiếng: “Diệp thiếu, ngươi có thể ra biển tìm thử.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Tìm ngoài biển?”

Mộ Liên Bình gật đầu: “Đúng vậy! Bí cảnh trêи đại lục hầu như đã bị chia cắt hết, mấy ngàn năm trôi qua, thương hải tang điền (nói về những biến động đổi thay trong vũ trụ, trong đời sống con người), có một ít bí cảnh đã bị nước biển bao phủ, có lẽ trong biển tồn tại bí cảnh chưa được tìm thấy.”

“Nếu đã bị nước biển bao phủ, vậy bí cảnh kia hẳn là cũng biến mất rồi chứ.” Trương Huyên nói.

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Nghe nói bí cảnh tự thành một giới, bên trong nó sẽ không bị nước biển bao phủ.”

Diệp Phàm nhìn về phía Mộ Liên Bình: “Người ra biển tìm tiên sơn thế nào rồi?”

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Tạm thời không có tin tức gì.”

Diệp Phàm thở dài một hơi: “Ta biết mà, tầm bảo chính là việc tốn sức.”

……

Diệp Phàm cùng Mộ Liên Bình, Trương Huyên hàn huyên một hồi liền tiễn khách.

Bạch Vân Hi vừa vào phòng liền nhìn thấy Diệp Phàm rầu rĩ không vui nằm trêи sô pha, “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, một tên, hai tên đều ra chủ ý xấu.”

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi cười cười: “Từ từ rồi tới……”

Diệp Phàm phủng mặt: “Ừm, đành phải từ từ tới thôi, chỉ là cứ từ từ như vậy khi nào ta mới tới Luyện Khí tầng chín a?”

Bạch Vân Hi: “……”

Di động Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm tiếp, nghe thấy thanh âm Đường Ninh mang theo tiếng khóc nức nở truyền tới.

Diệp Phàm nhíu mày hỏi, “Biểu tẩu, ngươi có chuyện gì chậm rãi nói!”

“Biểu ca xảy ra chuyện? Biểu ca có xảy ra chuyện ngươi cũng đừng khóc a! Có khóc cũng không làm được gì. Ngươi yên tâm, dù biểu ca chỉ còn một hơi thở ta cũng nhất định sẽ nghĩ cách giúp hắn khôi phục.” Diệp Phàm hứa hẹn bảo đảm.

Diệp Phàm buông di động xuống: “Biểu ca chuẩn bị tới, ta lại phải đi tiếp cơ.”

“Biểu ca ngươi xảy ra chuyện gì?” Bạch Vân Hi hoang mang hỏi.

“Hình như là bị người đả thương, biểu tẩu rất sốt ruột, có khả năng bị thương rất nặng.” Diệp Phàm nói.

“Sắp tới rồi sao? Chúng ta cùng đi tiếp cơ.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm gật đầu: “Được.”

……

Diệp Phàm đưa Võ Tư Hàm về biệt thự, Võ Tư Hàm đã lâm vào hôn mê sâu, cả người bày ra bộ dáng người thực vật.

Diệp Phàm kiểm tra cho Võ Tư Hàm một chút, trong mắt hiện lên vài phần suy nghĩ sâu xa.

Đường Ninh bất an nhìn biểu tình của Diệp Phàm: “Diệp Phàm, biểu ca ngươi không có việc gì chứ?”

“Yên tâm đi, biểu tẩu! Có ta ở đây, hắn chắc chắn sẽ không có việc gì, bất quá, rốt cuộc là ai ra tay với biểu ca vậy?” Trong thân thể Võ Tư Hàm cư nhiên còn sót lại một chút linh khí, vậy nên kẻ ra tay là ngươi tu chân? Thế giới này vẫn còn có người tu chân khác sao?

“Là một nữ nhân không quen biết.”

“Không quen biết? Vì sao nàng lại làm thế này?” Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.

“Mấy hôm trước Tư Hàm có tham dự một buổi hội đấu giá, trong hội đấu giá có một gốc nhân sâm trăm năm, nghe nói cây nhân sâm kia là được một nông dân phát hiện ở núi Trường Bạch, thời điểm hắn phát hiện, xung quanh còn có mấy con rắn đang trông coi, biểu ca ngươi cảm thấy nó có tác dụng với ngươi, liền tham dự đấu giá……”

“Thời điểm đấu giá có một nữ nhân báo giá một ngàn vạn, còn nói nàng là người Thiên Thượng Thiên, nói những người khác cho nàng mặt mũi, đừng tranh đoạt với nàng.”

(dreamhouse2255)

Nhân sâm trăm năm thập phần hiếm thấy, giá cả một ngàn vạn thật sự là có hơi thấp.

“Thiên Thượng Thiên?” Bạch Vân Hi chấn động một chút, nhịn không được nhíu mày lại.

Đường Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy nên sau khi người Thiên Thượng Thiên nói lời này, biểu ca vẫn báo giá sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

Đường Ninh nghe thấy xưng hô Bạch Vân Hi gọi Võ Tư Hàm, âm thầm có chút thụ sủng nhược kinh.

Đường Ninh gật đầu: “Đúng vậy, bất quá, lúc ấy không phải chỉ có một mình Tư Hàm tiếp tục nâng giá, người tham gia nâng giá rất nhiều, Tư Hàm chỉ là người cướp được cuối cùng mà thôi, nữ nhân kia mặc kỳ kỳ quái quái, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng là đại tiểu thư thích cosplay, bất quá, hiện tại ngẫm lại nàng hẳn là thế ngoại cao nhân.”

Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Thiên Thượng Thiên ẩn cư tị thế, người bình thường căn bản là không biết đến, nếu đó là hội đấu giá của tu giả cổ võ, vậy có lẽ tên tuổi của Thiên Thượng Thiên còn có chút tác dụng, nhưng đây là hội đấu giá của người bình thường a!

“Cao nhân? Cũng không cao lắm, yên tâm đi, ta nhất định sẽ trả thù cho biểu ca.” Diệp Phàm thề son hẹn biển nói.

Đường Ninh nhìn Diệp Phàm, do dự một chút, nói: “Chỉ cần biểu ca ngươi không có việc gì là tốt rồi, chuyện báo thù vẫn là để nói sau đi.”

(dreamhouse2255)

“Biểu tẩu, ngươi yên tâm đi, đại bộ phận công kϊƈɦ đều bị ngọc bội trêи người hắn chặn lại, ngọc bội sợ hắn bị thương, vậy nên hình thành một lớp màng bảo hộ, khiến cho hắn lâm vào ngủ say, biểu ca hôn mê là hiện tượng bình thường, lát nữa ta khai một đơn thuốc, thay biểu ca điều trị một chút, không quá mấy ngày hắn liền có thể khôi phục lại.”

Đường Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Diệp Phàm gỡ ngọc bội trêи người Võ Tư Hàm xuống: “Còn may lần trước hắn tới tham dự tiệc đính hôn, ta đã đổi cho hắn ngọc bội tốt hơn, bằng không liền phiền toái, bất quá, hiện tại ngọc bội này cũng vô dụng.”

“Được, vậy hết thảy đều nhờ Diệp Phàm ngươi, lại nói tiếp, cây nhân sâm kia bị đoạt đi rồi, thật đáng tiếc.”

“Một gốc nhân sâm trăm năm bình thường mà thôi, đoạt thì đoạt.” Thực lực Diệp Phàm tăng lên, nhân sâm trăm năm bình thường đã không còn bao nhiêu tác dụng với Diệp Phàm.

“Nhân sâm kia không quá bình thường, nó màu đỏ, lớn lên còn có chút giống rồng.” Đường Ninh thuận miệng nói.

Diệp Phàm kϊƈɦ động nhảy dựng lên: “Màu đỏ, lớn lên giống rồng, là Huyết Long Tham?”

Đồng dạng là nhân sâm trăm năm, giá trị của Huyết Long Tham cao hơn nhân sâm bình thường nhiều.

Đường Ninh chớp chớp mắt: “Ta không biết! Chỉ là lớn lên có chút kỳ quái, biểu ca ngươi vốn định mang cho ngươi xem, trong di động của ta có ảnh chụp.”

Diệp Phàm nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Đường Ninh, hai mắt sáng lên.

(dreamhouse2255)

“A! Tiện nhân nơi nào tới, cư nhiên dám đoạt đồ của ta! Không có tiền thì cút đi, còn bắt người khác phải nể tình! Không có tiền mặt mũi đâu ra mà lớn như vậy chứ! Nếu da mặt có thể dùng được, ta còn cần chăm chỉ kiếm tiền như vậy làm cái gì!” Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi mắng.

Bạch Vân Hi: “……”

……

Bên trong một tòa biệt thự.

“Nhược Thủy sư muội, ngươi tìm được Huyết Long Tham từ đâu vậy?” Nhược Vân hỏi.

“Ngẫu nhiên tham gia một hội bán đấu giá lấy được.” Nhược Thủy nói.

“Hội đấu giá? Cần nhiều tiền lắm sao?”

“Không tốn tiền, người tham gia đấu giá đều là thổ hào, trêи người ta chỉ có một ngàn vạn, ta đã mạo hiểm dùng danh hào của Thiên Thượng Thiên, vậy mà đám phàm phu tục tử kia lại không cho chút mặt mũi nào!” Nhược Thủy không vui mắng.

Nhược Vân cau mày, thở dài một hơi: “Thiên Thượng Thiên chúng ta tị thế nhiều năm, ngay cả mấy tông môn cổ võ tin tức không linh thông còn không biết, càng đừng nói đến mấy người phàm phu tục tử đó.”

Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng, “Một đám người không có kiến thức!”

“Nếu không đủ tiền, ngươi đoạt của tên thổ hào kia sao?” Nhược Vân hỏi.

Nhược Thủy gật đầu: “Đúng vậy! Vật như Huyết Long Tham, đám phàm phu tục tử kia có mua về cũng không biết cách sử dụng, ta đương nhiên không muốn để bọn họ đạp hư vật này.”

“Cũng đúng, bất quá, thời điểm chúng ta ra ngoài sư phụ đã từng nói, gần đây tu sĩ cổ võ hoạt động nhiều, dặn chúng ta không được tùy tiện đắc tội với người khác.” Nhược Vân nói.

Nhược Thủy không thèm để ý vẫy tay: “Chỉ là một người bình thường mà thôi, bị ta đánh cho một chưởng liền ngất đi rồi.”

Nhược Vân cau mày lại: “Ngươi đánh chết người sao?”

Nhược Thủy bĩu môi: “Hắn vừa ngã xuống liền có một nữ nhân ôm hắn khóc ầm lên, ta cũng không biết hắn sống hay chết.”

“Sư muội, sau này ngươi xuống tay vẫn đừng nên nặng quá, tốt xấu gì cũng giữ lại cho người ta cái mạng, hiện tại bên ngoài đang là xã hội pháp chế, đánh chết người sẽ rất phiền toái.”

“Chỉ là một tên người bình thường mà thôi, chết là hết.”

(dreamhouse2255)

……….
Bình Luận (0)
Comment