Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 180

Trương Huyên vừa đi đến bên cạnh biệt thự của Diệp Phàm liền nhìn thấy Thái Chấn Tuấn đang thập thò ngoài cửa, bộ dáng thập phần khả nghi.

“Thái nhị thiếu.” Trương Huyên vỗ một chưởng lên người Thái Chấn Tuấn.

Thái Chấn Tuấn giống mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, “Trương thiên sư, là ngươi a! Dọa ta sợ nhảy dựng!”

Thái Chấn Tuấn vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trương Huyên âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tiểu tử Thái Chấn Tuấn này lá gan quá nhỏ, cố tình lại cảm thấy hứng thú với mấy chuyện thần quái.

“Thái nhị thiếu, ngươi làm gì lén lén lút lút ở chỗ này?” Trương Huyên buồn cười hỏi.

Thái Chấn Tuấn banh mặt, nghiêm trang nói: “Thực tế là ta hoài nghi biệt thự của Diệp thiếu có quỷ, nhưng ta lại không dám đi vào.”

“Có Diệp thiếu ở đây, còn con quỷ nào dám vào trong nhà sao? Chẳng lẽ chán sống rồi?” Trương Huyên không cho là đúng nói.

Thái Chấn Tuấn gật đầu: “Có Diệp thiếu ở, quỷ đương nhiên là tránh đi, nhưng hiện tại Diệp thiếu đang không ở đây a! Trương thiếu, ngươi biết đấy, mấy ngày trước Diệp thiếu cùng Bạch tam thiếu ra ngoài, nói là đi sa mạc, nhưng đêm qua biệt thự của Diệp thiếu lại truyền ra thanh âm hát karaoke, thanh âm kia khó nghe cực kỳ!”

(dreamhouse2255)

“Sáng nay có hàng xóm đi cử báo, bảo an tìm tới biệt thự của Diệp thiếu, nhưng không bao lâu sau liền sợ hãi chạy ra.”

“Sợ hãi? Trong biệt thự của Diệp thiếu có thứ gì sao?” Trương Huyên hỏi.

Thái Chấn Tuấn lắc đầu: “Không biết, nghe nói không phát hiện ra người, nhưng trêи tường lại có rất nhiều bóng dáng kỳ quái.”

Trương Huyên: “Có quỷ? Không có đạo lý a!”

Vị trí nhà của Diệp Phàm tuy rằng âm khí nặng, nhưng rất nhiều quỷ đều biết đó là địa bàn của Diệp Phàm, gặp cũng đi đường vòng lánh qua.

Trương Huyên thở dài một hơi: “Hiện tại Diệp thiếu đang ra ngoài, xem ra là phải bỏ lỡ rồi.”

Trương Huyên thầm nghĩ: Khoảng thời gian này Diệp Phàm vẫn luôn chạy ra ngoài, lần trước còn biến mất tới mấy tháng, vất vả lắm mới trở về một lần, không được bao lâu lại chạy đi.

Thái Chấn Tuấn nhìn Trương Huyên: “Trương thiếu, ngươi mang theo thật nhiều thứ.”

Trương Huyên gật đầu: “Đúng vậy, gần đây Diệp thiếu đang thu thập một ít tài liệu, ta đi đổi với hắn.”

Rất nhiều người trong giới cổ võ đều biết đan thuật của Diệp Phàm không tầm thường, người muốn trao đổi đồ với Diệp Phàm càng không ít, Trương Huyên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

(dreamhouse2255)

“Trương thiếu, bên trong hình như có tiếng TV, chẳng lẽ quỷ cũng xem TV sao?” Thái Chấn Tuấn khó hiểu hỏi.

Trương Huyên nhìn cửa biệt thự, nhàn nhạt nói: “Đi qua cửa, vào xem liền biết.”

Trương Huyên đẩy cửa ra, Thái Chấn Tuấn lớn gan đi theo phía sau.

Cửa vừa mở, Thái Chấn Tuấn quả nhiên nhìn thấy TV đang chiếu, trêи màn hình TV tiết mục biểu diễn bikini, thiếu nữ ăn mặc mát mẻ, đi tới đi lui, náo nhiệt vô cùng.

Thái Chấn Tuấn không nhìn thấy quỷ, ngược lại nhìn thấy hai con rùa đen nằm trêи ghế sô pha.

Rùa đen nhìn Trương Huyên cùng Thái Chấn Tuấn một cái, mặc kệ tự mình xem TV, không tiếp tục để ý hai người.

Thái Chấn Tuấn chuyển động đầu óc một chút, lo lắng nghĩ thầm: Kỳ quái, Diệp thiếu cùng Bạch tam thiếu rốt cuộc đi đâu rồi?

Huyền Quy lấy ra một tờ giấy, thoải mái viết ba chữ to, “Ra ngoài chơi.”

Thái Chấn Tuấn nhịn không được run rẩy khóe miệng một chút, nhỏ giọng nói: “Rùa đen này thành tinh rồi!”

Trương Huyên gật đầu: “Hình như vậy.”

……

“Sao hai người các ngươi lại ở đây?” Mộ Liên Bình đi đến hỏi.

“Mộ thiếu, sao ngươi lại ở đây?” Trương Huyên kinh ngạc nhìn Mộ Liên Bình.

“Thời điểm Diệp thiếu rời đi có nhờ ta tới giữ nhà cho hắn.” Mộ Liên Bình đáp.

Trương Huyên gật đầu: “Thì ra là vậy! Ta vừa mới tới, cửa đã mở sẵn, Mộ thiếu, TV là ngươi mở sao?”

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Không phải ta.”

Mộ Liên Bình xoay người, cung kính nhìn Huyền Quy: “Quy đại gia, ta mang thức ăn tới cho ngài, hiện tại ngài đã muốn dùng cơm chưa?”

(dreamhouse2255)

Trương Huyên: “……” Diệp Phàm là đại gia, rùa Diệp Phàm nuôi cũng là đại gia!

Huyền Quy nhàn nhạt gật đầu với Mộ Liên Bình, nhảy xuống khỏi sô pha, ném ra mấy chục tờ trăm nguyên.

Trương Huyên: “……”

Mộ Liên Bình nhìn Trương Huyên: “Trương thiếu, ngươi mang thứ gì tới vậy?”

Trương Huyên nói: “Diệp thiếu không phải đang thu thập vật tư sao? Ta mang theo một ít tới đây, muốn đổi đan dược với Diệp thiếu, nhưng có lẽ đợi hôm nào khác vậy.”

Huyền Quy rơi xuống trêи mặt đất, ấn động vài chốt mở, trêи tường lập tức xuất hiện một két sắt, trêи két sắt có dán mấy lá phù niêm phong.

Huyền Quy chụp móng vuốt lên giấy niêm phong, két sắt rất nhanh liền mở ra.

Két sắt vừa mở, tinh thần Trương Huyên cùng Mộ Liên Bình đều rung lên.

Trong két sắt bày hơn mười lọ đan dược, cách một lớp vỏ chai, đan hương dược vẫn nồng đậm như cũ.

Huyền Quy kiêu căng ngạo mạn nhìn Trương Huyên.

Trương Huyên khϊế͙p͙ sợ chớp mắt nhìn, “Nó, nó, nó……”

Mộ Liên Bình nhìn Trương Huyên: “Nếu ngươi muốn đổi thứ gì thì nói với Quy đại gia.”

“Mộ thiếu, ngươi gọi nó là Quy đại gia?”

Mộ Liên Bình gật đầu, dừng lại một chút: “Bạch tam thiếu nói gọi như vậy.”

Trương Huyên khẽ run lên, thầm nghĩ: Bạch tam thiếu cũng gọi là Quy đại gia, vậy đây khẳng định là một vị đại gia!

Trương Huyên mở bao ra, đưa đồ tới trước mặt Huyền Quy, Huyền Quy ngửa đầu nhìn, bộ dáng khinh thường nhìn lại.

(dreamhouse2255)

Mộ Liên Bình nhìn Trương Huyên, nói: “Mấy món này Quy đại gia không coi trọng.”

Trương Huyên run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Ánh mắt của vị Quy đại gia này còn cao hơn cả Diệp thiếu!

Trương Huyên lại lấy mấy món nữa ra, Huyền Quy miễn cưỡng gật đầu.

Huyền Quy lấy một lọ đan dược ra khỏi két sắt, ném cho Trương Huyên.

“Đan dược này là của Diệp thiếu, nếu hắn trở về phát hiện đan dược không còn, khẳng định là sẽ tức giận đi.” Trương Huyên hoài nghi nói.

Huyền Quy bễ nghễ Trương Huyên một cái, bộ dáng cao quý lãnh khốc không đáp lại một lời.

Mộ Liên Bình cười nói: “Chắc là không đâu.”

Dù sao ngay cả Bạch tam thiếu cũng kiêng kị con rùa đen này, nghe nói Diệp thiếu cũng nhường nó ba phần, một con rùa đen lợi hại hơn cả Diệp thiếu, đây rốt cuộc là loại rùa đen gì, Mộ Liên Bình nghĩ cũng không dám nghĩ.

……

Diệp Phàm mở bản đồ da đặt lên sô pha, bờ cát vàng mênh ʍôиɠ mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng tiêu điều.

Trăng trêи bầu trời ở sa mạc rất sáng, nhìn vào có cảm giác như đang chìm trong trời cao biển rộng.

Bạch Vân Hi xem bản đồ, nói: “Buổi tối hôm nay chúng ta sợ lại lại phải ngủ ngoài trời.”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Phàm rót một bình nước, buồn bực than thở: “Trêи sa mạc này hoàn toàn không tìm được tiệm cơm, đúng là hại chết người.”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Hại chết người.” Tên ngốc Diệp Phàm này, đến đây rồi còn không quên ăn uống.

“Vân Hi, nhìn cái gì vậy?”

(dreamhouse2255)

“Sao trời a! Thật xinh đẹp.” Bạch Vân Hi đáp.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy!” Diệp Phàm ngồi xuống bên người Bạch Vân Hi, không bao lâu liền ngủ mất, còn phát ra tiếng khò khè nho nhỏ.

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng Diệp Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngao Tiểu No nhảy ra ai oán, “Tên ngốc này, chỉ biết ngủ, không có một chút tình thú nào! Bạch thiếu, tìm một tên ngu ngốc như vậy, ngươi nhất định cảm thấy rất bối rối đúng không?”

Bạch Vân Hi: “……” Bối rối đúng là có một chút, bất quá, có một số việc, một người muốn đánh một người chịu a.

……

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi lòng vòng trong sa mạc hơn hai mươi ngày, vẫn không tìm được manh mối hữu dụng gì.

“Bản đồ này có phải có vấn đề gì không? Có khi đây chỉ là lão tổ tông nhà ngươi vui đùa một chút?” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi lắc đầu: “Ta nghĩ lão tổ sẽ không tiêu phí nhiều sức lực chỉ để làm ra một trò đùa như vậy.”

Diệp Phàm gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Thao Thiết quỷ linh thở dài: “Có lẽ thời thế đổi thay, đồ vật năm đó theo thời gian bị cát gió ăn mòn, giờ đã không còn.”

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi gật đầu: “Cũng có khả năng này, chúng ta tìm thêm mấy ngày nữa thử xem, nếu vẫn không có thì trở về.”

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Diệp Phàm để Huyền Quy lại trông nhà, cũng không biết hiện tại biệt thự đã biến thành cái bộ dáng gì? Bạch Vân Hi vẫn luôn có chút lo lắng, sợ Huyền Quy nháo ra tin tức gì lớn.

Diệp Phàm ngồi trêи nóc xe, đột nhiên cảm giác được hơi thở của một cỗ linh dược, lập tức tràn đầy hưng phấn gõ gõ cửa sổ xe, nói: “Vân Hi, hình như có phát hiện!”

Bạch Vân Hi dừng xe, đi xuống dưới.

Diệp Phàm vây quanh một đồi cát hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được cửa vào của bí cảnh, từ cửa vào đi xuống, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi tới một hang động đá vôi ngầm thật rộng.

“Không nghĩ tới bên dưới sa mạc lại có một nơi như vậy.” Bạch Vân Hi nhìn cảnh tượng động đá vôi, không khỏi giật mình lên.

“Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa! Thứ tốt a!” Một đóa hỏa hoa thật lớn mọc bên trêи vách đá, nhìn qua phi thường mỹ lệ.

“Ta đã biết vì sao lão tổ tông nhà ngươi phát hiện ra địa phương này nhưng lại để lại cho ngươi, năm đó hắn tới Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa này vẫn còn là cây non, chưa thành thục, không thể mang đi, mà hiện tại, Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa đã hoàn toàn thành thục rồi!” Diệp Phàm hai mắt sáng lấp lánh nói.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa, thứ này có lợi ích gì?”

(dreamhouse2255)

“Đây chính là thứ tốt! Để luyện chế đan dược cấp bậc càng cao, yêu cầu về ngọn lửa cũng càng lớn, rất nhiều luyện đan sư đều sẽ đi tìm dị hỏa dung nhập vào trong thân thể, quá trình dung hợp dị hỏa khá nguy hiểm, rất nhiều đan sư đều sẽ chết trong quá trình này, Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa là một loại tài liệu phụ trợ, có thể hạ xuống một phần nguy hiểm khi dung hợp dị hỏa.” Diệp Phàm giải thích.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Như vậy sao!”

Diệp Phàm thật cẩn thận hái Địa Tâm Hỏa Diễm Hoa xuống, đưa vào trong hộp ngọc.

“Lão tổ tông nhà ngươi thật sự có khả năng là người tu chân a, nếu chúng ta đến tu chân giới, có lẽ có cơ hội gặp được hắn cũng không chừng!” Diệp Phàm cười nói.

Bạch Vân Hi nghiêng đầu đi: “Có khả năng này sao?”

“Cơ hội tương đối xa vời, bất quá, cũng không thể nói là không có. Tu giả Trúc Cơ có thể sống 200 năm, Kim Đan 500 năm, Nguyên Anh 2000 năm, nếu lão tổ tông nhà ngươi còn sống, hắn hẳn là đã sớm vượt quá năm trăm tuổi, vậy nên nếu hắn còn sống, rất khả năng sẽ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bất quá, muốn lên tới Nguyên Anh kỳ cũng không dễ.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Nguyên Anh kỳ rất khó?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, ta nhất định có thể tới Nguyên Anh!”

Bạch Vân Hi nghiêng đầu: “Ngươi nhất định có thể tới Nguyên Anh? Vì sao a?”

“Bởi vì ta là thiên tài!” Diệp Phàm đáp.

“Trong một trăm tu giả, 99 người đều nghĩ như thân mật của Bạch thiếu, sau đó, 99 người này chưa chắc đã sống quá được 100 tuổi.” Thao Thiết quỷ linh cười hì hì nói.

Bạch Vân Hi: “……”

(dreamhouse2255)

……….
Bình Luận (0)
Comment