Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 227

Diệp Phàm cắt một cái chân dê, hừ hừ gặm.

Thịt dê được nướng ngoài dai trong nộn, hương vị rất tốt.

Chỉ một lát sau, Diệp Phàm liền gặm sạch một cái chân dê, bên miệng bóng nhẫy.

Tư Đồ Kiều Kiều không quá thích ăn thứ đồ không dễ tiêu này, ngày thường cho dù linh thực xa hoa cũng chỉ tùy tiện ăn một chút, nhưng vào trong vùng núi sâu này, khẩu vị của nàng lại được mở rộng.

“Cắt thêm một khối cho ta, ta muốn ăn đùi trêи.” Tư Đồ Kiều Kiều ngang ngược nói.

Diệp Phàm không vui nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Ăn thì ăn đi, còn yêu cầu nhiều như vậy, cẩn thận mập lên!”

“Mập lên cũng không liên quan gì đến ngươi!” Tư Đồ Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng.

Vương Trần Hiêu đi ra, nhìn thấy Tư Đồ Kiều Kiều đang tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Phàm ăn thịt nướng.

Nhìn thấy một màn này, Vương Trần Hiêu không khỏi trầm mắt xuống.

Vương Trần Hiêu theo đuổi Tư Đồ Kiều Kiều đã lâu, Tư Đồ Kiều Kiều vẫn luôn không để ý tới, hắn tuy rằng luyến mộ Tư Đồ Kiều Kiều, nhưng luôn bị vắng vẻ cũng sẽ cảm thấy mất mặt, ngẫu nhiên cũng thấy tức giận.

Sau khi lưu lạc đến nơi này, Vương Trần Hiêu cảm thấy hiện tại hắn đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Tư Đồ Kiều Kiều, thái độ của nàng đối với hắn sẽ cải thiện hơn một chút, nhưng sự tình không có phát triển theo mong muốn của hắn, Tư Đồ Kiều Kiều khi đối mặt với hắn chẳng những không có thu liễm tính tình, ngược lại càng lúc càng tệ.

Chợt nhìn thấy Tư Đồ Kiều Kiều cùng hai tán tu bất nhập lưu ngồi cùng một chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng Vương Trần Hiêu vô cùng hụt hẫng.

Vương Trần Hiêu đi tới bên người Tư Đồ Kiều Kiều, ngồi xuống, “Công chúa, không ngờ ngươi lại thích thịt nướng.”

Tư Đồ Kiều Kiều nhàn nhạt nói: “Không phải rất thích, chỉ là không biết vì sao ăn rất có hương vị.”

“Phạn đạo hữu thật nhàn nhã thoải mái!” Vương Trần Hiêu nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Phạn Dạ này còn rất có thủ đoạn, đặc biệt nướng thịt lấy lòng công chúa.

Diệp Phàm hai má nhét đầy đồ ăn, nghe vậy gật đầu hàm hồ đáp: “Cũng thường thôi.”

“Thịnh tiền bối hình như rất thích Phạn đạo hữu, Phạn đạo hữu cũng hiểu phù thuật sao?” Vương Trần Hiêu từng tới xem Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi xử lý tài liệu, hắn ở Hiệp Hội Phù Sư đã nhiều năm, biết thủ pháp của Diệp Phàm rất lão luyện, cho dù phù sư uyên thâm cũng chưa chắc đã làm tốt như Diệp Phàm.

“Hắn từng theo một phù sư tán tu học qua một ít phương pháp xử lý tài liệu.” Bạch Vân Hi nói.

“Phù sư tán tu, trình độ gì?” Vương Trần Hiêu hỏi.

“Huyền cấp.” Bạch Vân Hi đáp.

Tư Đồ Kiều Kiều khinh thường hừ một tiếng: “Đi theo một phù sư tán tu Huyền cấp thì có thể học được cái gì, nếu ngươi lấy được lòng của bản công chúa, bản công chúa có thể đại phát từ bi dạy cho ngươi một ít.”

Tư Đồ Kiều Kiều thầm nghĩ: Một đạo phù thuật này quan trọng nhất chính là truyền thừa, muốn tự mình sờ soạng nhập môn là phi thường khó khăn, phù sư tán tu không biết được bao nhiêu loại phù chú, phù sư của đại tông môn đều khinh thường phù sư tán tu.

“Ngươi?” Diệp Phàm lắc đầu: “Tiền bối nói ngươi là phế vật, đi theo ngươi phỏng chừng cũng không học được cái gì.”

“Ngươi!” Tư Đồ Kiều Kiều tức giận nhìn Diệp Phàm.

Vương Trần Hiêu nhìn Diệp Phàm, cảm thấy lời nói này quá vô lễ, “Ngươi thật là…… Ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn bái công chúa làm sư không?”

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Cư nhiên có người muốn bái ngươi làm sư?”

“Đương nhiên, bản công chúa chính là phù sư Linh cấp, mạnh hơn phù sư tán tu ngươi đi theo trước kia nhiều.” Tư Đồ Kiều Kiều đắc ý nói.

“Nha, nhìn không ra a!” Diệp Phàm thần sắc nhàn nhạt gật đầu, thầm nghĩ: Đầu năm nay một tên gà mờ cũng có người muốn cướp bái sư, quả nhiên trong núi không lão hổ, khỉ con xưng bá vương.

……

Một tiếng ho nhẹ truyền tới, Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mặt sẹo đang đứng ở phía sau.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Tu sĩ Kim Đan quả nhiên ghê gớm, hắn thế nhưng hoàn toàn không nhận ra Thịnh Chí Hạo xuất hiện.

Thịnh Chí Hạo nhíu mày nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi: “Các ngươi chuẩn bị xong hết tài liệu rồi, nhàn nhã như vậy?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đã chuẩn bị xong hết.”

Thịnh Chí Hạo hồ nghi nhìn bọn họ: “Hiệu suất rất cao a!” Thịnh Chí Hạo lúc trước phải dùng tới tận sáu trợ thủ, vốn nghĩ nếu hai người Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi làm không kịp, vậy lại đi bắt thêm hai phù sư nữa, không ngờ hai người này lại làm không tồi.

“Vào phù thất của ta thu thập một chút.” Thịnh Chí Hạo nói.

Bạch Vân Hi vội vàng đứng lên: “Ta đi ngay.”

“Ta cũng đi.”

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vừa đi, không khí liền hơi căng chặt lại.

“Tiền bối.” Tư Đồ Kiều Kiều nguyên bản đối mặt với Thịnh Chí Hạo cũng vẫn kiêu căng ngạo mạn, bất quá, sau khi bị Thịnh Chí Hạo cho một cái tát, nàng cuối cùng cũng hiểu được đạo lý, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thu liễm tính tình không ít.

“Các ngươi nắm chặt một chút cho ta, còn tiếp tục không có tiến triển gì như vậy, ta liền ném các ngươi cho yêu thú.” Thịnh Chí Hạo lạnh lùng đe dọa.

“Ta đã biết.” Tư Đồ Kiều Kiều rầu rĩ đáp.

……

Diệp Phàm đi vào phù thất của Thịnh Chí Hạo, phát hiện bên trong phi thường rối loạn, các loại bản nháp phù chú rơi đầy trêи mặt đất.

Điều kiện của phù thất cũng chẳng ra gì, nhìn qua rất có bộ dáng của kẻ sa cơ thất thế.

Diệp Phàm nhặt một tờ bản nháp trêи mặt đất lên, tùy ý nhìn một chút liền biết Thịnh Chí Hạo đang nghiên cứu các loại phù văn.

Diệp Phàm sắp xếp gọn gàng lại các bản nháp, lại rửa sạch các loại rác rưởi.

Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm quét tước phù thất gọn gàng, Thịnh Chí Hạo vừa vặn đi đến, hắn nhìn phù thật rực rỡ hẳn lên, vừa lòng gật đầu: “Các ngươi có thể đi được rồi.”

Diệp Phàm trong lòng tức giận, thầm nghĩ: Lão nhân chết tiệt, dùng xong liền ném!

“Tiền bối, mấy bản nháp này ta có thể mang đi không?” Diệp Phàm hỏi.

Thịnh Chí Hạo nhìn Diệp Phàm một cái: “Nếu ngươi thích thì mang đi đi.”

Diệp Phàm vội vàng nói: “Đa tạ tiền bối.”

Diệp Phàm mang một chồng bản thảo về phòng tài liệu.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Bản thảo này loạn như vậy, ngươi xem hiểu không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Có thể hiểu a! Ta chính là thiên tài! Ngươi biết đấy, trêи đời này không có thứ gì ta xem không hiểu, nếu ta xem không hiểu, vậy người khác càng không thể.”

Bạch Vân Hi: “……” Tiểu tử Diệp Phàm này, lại bắt đầu tự biên tự diễn.

“Diệp Phàm, thời điểm công chúa kia nói nàng là thiên tài, ngươi cảm thấy thế nào?” Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm nghiêng nghiêng đầu: “Một tên ngu ngốc!”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Không sai, thời điểm ngươi nói như vậy, người ta cũng nghĩ ngươi thế.” Một tên ngu ngốc!

Diệp Phàm: “…… Ta sao có thể giống nha đầu kia?”

Bạch Vân Hi: “……” Thật sự là không có gì bất đồng.

Diệp Phàm nhìn bản thảo: “Lão nhân kia hình như rất khó lường, nói không chừng hắn thật sự có thể nghiên cứu ra phù chú bằng vào tu vi Kim Đan giết chết Nguyên Anh.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Phù chú này có vấn đề gì sao?”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Kết cấu của phù chú này đã đề cập đến lĩnh vực Thánh cấp.”

……

Sau khi lấy được bản thảo của Thịnh Chí Hạo, Diệp Phàm liền dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu.

Hôm sau.

Cửa phòng tài liệu đột nhiên bị đẩy ra, Tư Đồ Kiều Kiều đi vào, nhìn thấy Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đang xử lý tài liệu.

“Công chúa điện hạ, sao lại tới nơi này?” Bạch Vân Hi nhàn nhạt hỏi.

Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều một cái, trong lòng không khỏi dâng lên phiền chán, thầm nghĩ: Tư Đồ Kiều Kiều mỗi lần tiến vào đều không chịu gõ cửa, thật không có giáo ɖu͙ƈ.

Tư Đồ Kiều Kiều hai tay chống lưng: “Ta nghiên cứu gặp phải bình cảnh, cho nên ra ngoài đi dạo thả lỏng một chút.”

“Ngươi xem hiểu?” Diệp Phàm hoài nghi hỏi.

Tư Đồ Kiều Kiều căng da đầu: “Đã hiểu ra một chút, tiến triển không nhỏ.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Vậy sao, thật lợi hại.” Đồ lão quái vật kia đưa hắn xem còn chưa hiểu, nha đầu này đã có tiến triển rồi, đúng là xem thường nàng.

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn đồ vật trong tay Diệp Phàm, không khỏi kinh ngạc.

Tầm mắt của nàng quá chuyên chú, Diệp Phàm muốn xem nhẹ cũng không được,

“Nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ngươi không cảm thấy đau sao?”

“Đau?”

“Ngươi đang xử lý Hỏa Lân Cốt đi, thứ này đào ra từ trong núi lửa, vừa mang theo hỏa độc lại vừa mang theo âm độc, ngươi dùng tay không cầm như vậy không cảm thấy cái gì sao?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.

Hỏa Lân Cốt xử lý cực kỳ khó khăn, hơi không để ý một chút tay liền phải phế bỏ.

Bạch Vân Hi nhíu mày, Hỏa Lân Cốt vẫn luôn do Diệp Phàm xử lý, Diệp Phàm không cho hắn chạm vào, thứ này có đặc tính thế nào hắn quả thật không biết.

Bất quá, Bạch Vân Hi cũng rõ ràng, hỏa độc cùng âm độc của Hỏa Lân Cốt không ảnh hưởng được tới Diệp Phàm, Diệp Phàm thân mang Thiên Hỏa, Thiên Hỏa lại vừa vặn là khắc tinh của âm độc, hỏa độc.

“Không có a! Ta từng luyện thể, không để ý chút tiểu độc này.” Diệp Phàm nhàn nhạt giải thích.

Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Khó trách lão mặt sẹo kia lại chọn ngươi, cũng coi như là có chút tài năng!”

Tư Đồ Kiều Kiều căn bản chướng mắt tu giả luyện thể, nàng cảm thấy bọn họ đều là một đám đầu óc giản đơn, tứ chi phát triển, không nghĩ tới luyện thể còn có thể chống lại âm độc, hỏa độc.

Diệp Phàm cười cười: “Cũng thường thôi, thường thôi.”

“Tán tu chính là da dày, nói đến cùng cũng không có gì khó lường.” Tư Đồ Kiều Kiều bồi thêm một câu.

Diệp Phàm: “……”

……

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn bút ký bên cạnh: “Đây là cái gì?”

“Bản thảo tiền bối vứt đi, hắn cảm thấy vô dụng, ta liền mang về xem.” Diệp Phàm nói.

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn bản thảo, trừng lớn mắt: “Thứ này thật không tồi!”

Nội dung ngọc bội mà Thịnh Chí Hạo đưa đối với Tư Đồ Kiều Kiều mà nói thật sự quá thâm ảo, nàng xem đến muốn nổ tung đầu, bản nháp của Thịnh Chí Hạo tuy rằng cũng rất khó hiểu, nhưng so sánh ra, nàng cuối cùng cũng có thể xem hiểu một ít.

“Đây là cái gì?” Tư Đồ Kiều Kiều nhìn thấy không ít đồ án phù ăn.

Diệp Phàm không vui nói: “Đừng có lộn xộn, đây là đồ của ta.”

Tư Đồ Kiều Kiều cau mày lại: “Đây là của tiền bối đi, ta xem một chút thì làm sao.”

“Đây là bản thảo của ta.”

“Của ngươi? Gạt người đi.” Tư Đồ Kiều Kiều khó chịu nói.

“Đi đi, đi đi, cút trở về làm chuyện của ngươi đi.” Diệp Phàm không vui xua đuổi.

Tư Đồ Kiều Kiều tức giận: “Ta cứ ở lại đây!”

“Ngươi muốn ở đây làm gì?”

“Xử lý tài liệu a! Có bản công chúa giúp ngươi, ngươi có phải rất cao hứng không?”

Diệp Phàm suy tư nhìn chằm chằm Tư Đồ Kiều Kiều, “Xử lý tài liệu? Nha, ta biết rồi, có phải ngươi không nghiên cứu ra được cái gì, lo lắng tiền bối kia đánh chết, cho nên mới tới đây hỗ trợ xử lý tài liệu, chứng tỏ bản thân không phải phế tài đúng không?”

Tư Đồ Kiều Kiều cắn chặt răng, tâm sự bị người chọc trúng, Tư Đồ Kiều Kiều tức khắc có loại các giác muốn tìm một khe đất chui vào, trong lòng nàng tức khắc bùng lên lửa giận, âm thầm hạ quyết tâm, chờ tới khi chạy được ra khỏi nơi này, nàng liền cho tên Phạn Dạ kia đẹp mặt.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Phạn Dạ, được rồi, công chúa đại nhân nguyện ý hỗ trợ, chúng ta đương nhiên cầu mà không được.”

Tư Đồ Kiều Kiều khẽ hừ một tiếng: “Bản công chúa là thấy các ngươi đáng thương, cho nên mới tới hỗ trợ.”

Diệp Phàm chuyển tầm mắt, giao hết công tác xử lý Đồng Hồng Sa cho Tư Đồ Kiều Kiều.

……….
Bình Luận (0)
Comment