Phi thuyền chở Hỏa Diễm cùng Hỏa Toàn Nhi bay nhanh trở về.
Hỏa Toàn Nhi lười biếng nói: “Diệp Phàm này khẳng định có quan hệ với nhị thái tử đã chết của Bích Vân Tông kia.”
Sau khi tới Bích Vân Tông Hỏa Toàn Nhi liền hỏi thăm một vòng, chuyện về Diệp Phàm là cấm kỵ, nhưng người biết tới không ít, nếu thật sự muốn thăm dò cũng không phải là chuyện quá khó gì.
Hỏa Toàn Nhi phát hiện Diệp nhị thiếu kia tuy rằng là người thường, nhưng cuộc sống ở Bích Vân Tông lại cực kỳ sảng khoái, tiên phàm có khác, phần lớn tu sĩ đều chướng mắt con nối dõi là người thường, phần lớn người không có linh căn sẽ bị đưa tới phàm giới, người có thể ở lại giống như Diệp Phàm, còn sống như cá gặp nước đã ít lại càng ít, đãi ngộ của Diệp Phàm năm đó làm cho không ít tu sĩ trong tông môn cũng phải ghen ghét không thôi.
Hỏa Diễm híp mắt, suy tư một chút nói: “Tình huống của Phạn Dạ này hẳn là đoạt xá, nhưng người bình thường không thể đoạt xá tu sĩ.”
“Nhưng vị Diệp nhị thiếu kia không phải sở hữu cửu sắc thần hồn sao? Không chừng lại có ngoài ý muốn.” Hỏa Toàn Nhi không cần nghĩ ngợi nói.
Hỏa Diễm gật đầu: “Đúng là có loại khả năng này, nếu hắn thật sự là Diệp nhị thiếu gia kia trọng sinh, đã có linh căn, hơn nữa lại sở hữu cửu sắc thần hồn, tiền đồ vô lượng a!”
Hỏa Toàn Nhi cười cười, hơi bỡn cợt nói: “Nếu nói tiền đồ vô lượng, ta ngược lại càng cảm thấy Diệp Khải Hiền kia tiền đồ vô lượng hơn.”
Hỏa Diễm nghe vậy, sắc mặt không khỏi lộ ra một tia buồn bực.
Hỏa Diễm cùng Diệp Khải Hiền giao thủ mười mấy lần, mấy lần đầu còn có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, sau rồi bị đối phương thăm dò ra kịch bản, hắn chỉ có thể triệu hồi hỏa giao long ra, hai đánh một, lại sau đó, Diệp Khải Hiền đột nhiên từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, liền hoàn toàn không còn cách nào đánh được nữa.
Hỏa Diễm không khỏi cảm thấy hối hận đã tới Bích Vân Tông quá sớm, hắn hẳn là nên chờ Diệp Phàm trở về Bích Vân Tông rồi mới tới bái phỏng mới phải.
Diệp Khải Hiền hoàn toàn là coi hắn thành bồi luyện mà, tựa hồ các cao thủ khác của Bích Vân Tông cũng đều từng chịu qua đãi ngộ như vậy.
“Diệp Khải Hiền thật đúng là một nhân tài.” Hỏa Diễm nói.
……
Diệp Phàm vui sướng nhìn Diệp Khải Hiền: “Đại ca, tu vi của ngươi tiến bộ nha!”
Diệp Khải Hiền gật đầu, tra kiếm lại trong vỏ, nói: “Tiến thêm một tiểu giai vị, đối thủ có thể luận bàn càng ngày càng ít.”
Ngữ khí của Diệp Khải Hiền tràn ngập tiếc nuối, Bạch Vân Hi tức khắc từ trong ngữ khí của đối phương đọc ra mấy phần ý vị độc cô cầu bại.
Diệp Cẩm Văn nghiêng đầu: “Đại ca là bởi vì không có đan dược liên lụy, nếu không sớm đã là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.”
“Đan dược không phải vạn năng, rèn luyện nhiều một chút cũng là chuyện tốt.” Diệp Khải Hiền nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Đại ca nói rất đúng.”
“Đan dược không phải vạn năng, nhưng không có đan dược là trăm triệu không thể, đại ca có chí khí là chuyện tốt, nhưng hiện tại linh khí trong thiên địa càng ngày càng mỏng, nếu không có đan dược phụ trợ, phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể đặt chân tới cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết!” Diệp Cẩm Văn cảm thán nói.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Tam đệ nói cũng có lý.”
“Ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai luyện chế mấy viên Mộng Diễn Đan cho phụ thân.” Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn lập tức gật đầu, “Nhị ca, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Diệp Phàm từ mộ địa trở về, không còn muốn chạy ra ngoài, mỗi ngày không phải luyện đan thì chính là ở lại trong tiểu bí cảnh tu luyện, tu luyện xong lại luyện đan.
Diệp Phàm không muốn ra ngoài nổi danh, các tu sĩ của Bích Vân Tông đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy đóa đan vân tụ tập lại trên đỉnh núi, đan vân lần này trạng thái trong suốt, chọc cho không ít người nghị luận sôi nổi.
Hoàng Chấn Nham đứng trên đỉnh núi, nhìn đan vân trên trời, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
“Sư phụ, Phạn Dạ đan sư đang luyện chế đan dược gì vậy?”
“Đại khái là Mộng Diễn Đan đi.” Hoàng Chấn Nham nói.
“Đan dược phụ trợ linh hồn a!” Dư Cẩn than thở.
Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Đúng vậy! Thiên tài địa bảo có thể giúp tăng cường linh hồn lực không dễ thấy đâu!”
“Loại đan dược này rất khó luyện chế, đan thuật của Phạn Dạ đan sư đúng là nghe mà rợn cả người!” Dư Cẩn cảm thán.
“Còn không phải sao, lúc trước Hỏa Diễm đã từng tìm không biết bao nhiêu đan sư Thiên cấp luyện chế đan dược, đều không có biện pháp gì, vừa tìm tới trên đầu của Phạn Dạ đan sư, Phạn Dạ đan sư luyện một lần liền thành công.” Hoàng Chấn Nham có chung vinh dự nói.
“Nghe nói là chuẩn bị cho Diệp Hồng Thành tiền bối.”
“Nghe nói, Phạn Dạ đan sư rất sùng bái đại thiếu tông chủ, đây là yêu ai yêu cả đường đi sao?” Dư Cẩn hoang mang nói.
Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Có thể đi.”
“Diệp tiền bối có đan dược này liền như hổ thêm cánh.” Dư Cẩn nhịn không được nói.
……
“Phụ thân, cái này cho ngươi.”
Diệp Hồng Thành nhận lấy đan dược, ôn hòa cười: “Ngươi có tâm, có đan dược này, phụ thân liền có thể thao tác thêm vài con rối.”
Diệp Phàm xán lạn cười: “Phụ thân thích thì tốt.”
Diệp Hồng Thành vỗ vỗ bả vai Diệp Phàm, cảm khái nói: “Năm đó ngươi xảy ra chuyện, mẫu thân ngươi đau đớn muốn chết, về sau, nàng ra ngoài tìm một thầy tướng, thầy tướng kia nói, thiên ý khó dò, vẫn để lại cho ngươi một đường sinh cơ, nếu ngươi có thể bắt lấy cơ duyên này, nhất định có thể các chép hóa rồng, nhân họa đắc phúc.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Còn có loại cách nói này sao!”
Bạch Vân Hi ngồi bên cạnh nghe, thầm nghĩ: Giang Hàm Châu cũng không biết là tìm thầy tướng nào, không biết là thật sự có bản lĩnh hay là nhìn ra được suy nghĩ của Giang Hàm Châu, cố ý an ủi.
Diệp Hồng Thành cười nói: “Hiện tại ngươi đã có thể tu luyện, tương lai nhất định mạnh hơn phụ thân nhiều.”
“Đó là đương nhiên, thật ra hiện tại ta đã có thể điều khiển con rối tốt hơn phụ thân nhiều.” Diệp Phàm gật đầu nói.
Diệp Hồng Thành vui mừng cười cười.
Bạch Vân Hi: “……” Cái tên Diệp Phàm này rốt cuộc có hiểu thế nào là khiêm tốn hay không!
Sau khi trở về Bích Vân Tông, cứ cách mấy ngày Diệp Phàm lại luyện chế một lò đan dược, chỉ cần ra đủ linh thạch, Diệp Phàm ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp nhận một ít nhiệm vụ ở bên ngoài tông môn, thường xuyên qua lại, thanh danh càng ngày càng lớn.
……
Đan Cốc.
“Thanh danh của Phạn Dạ càng ngày càng vang dội, hiện tại ngay cả Nguyên Anh của đại lục khác cũng tới xin thuốc.”
Phạn Dạ ngẫu nhiên sẽ tiếp nhận một ít nhiệm vụ luyện đan ở bên ngoài tông môn, nhưng hắn chỉ có một mình, số lượng đơn tiếp nhận không nhiều lắm, cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới sinh ý của Đan Cốc, nhưng một ít đan dược đan sư Thiên cấp của Đan Cốc không thể luyện chế ra, lại bị Phạn Dạ luyện chế ra dễ dàng, không khỏi làm người khác bắt đầu hoài nghi về trình độ của đan sư Đan Cốc.
Thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Đan Cốc.
“Đan thuật của Phạn Dạ rốt cuộc là học từ nơi nào, ngay cả Cửu Chuyển Bích Tâm Đan Thiên cấp cũng có thể luyện chế.” Đan Minh nói.
“Nói tới cũng kỳ quái, một ít đan sư Thiên cấp truyền thừa không toàn diện chỉ có thể luyện chế được vài loại đan dược tầm thường, tựa như các chủ Đan Lâm Các, nhưng Phạn Dạ lại khen ngược, giống như là cái gì cũng có thể luyện chế!” Thời điểm nhắc tới Lâm Ngọc Hằng, ngữ khí của Đan Minh cũng không có bao nhiêu phần kính trọng.
Tựa như tu sĩ của đại tông môn xem thường tán tu, đan tu của Đan Cốc cũng coi thường Lâm Ngọc Hằng, cho dù đối phương đã là đan sư Thiên cấp.
“Có người nói trong tay Phạn Dạ có truyền thừa đan thuật thượng cổ.”
“Ta nghe nói trên tay Phạn Dạ có dị hỏa.”
“Dị hỏa, thật sự là dị hỏa?”
“Không biết, nhưng có người nói từng nhìn thấy Phạn Dạ sử dụng dị hỏa trong bí cảnh.”
……
Mấy tu sĩ của Bách Luyện Tông đứng trong đại sảnh của Bích Vân Tông, biểu tình khá là sốt ruột.
“Diệp thiếu tông chủ, Phạn Dạ đan sư vẫn chưa xuất quan sao?” Bách Luyện Tông Đinh Dương nhịn không được hỏi.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Ừ, hắn đang bế quan.”
Nửa năm trước tu vi của nhị tẩu đã tới Kim Đan đỉnh, nhị ca không muốn kém hơn nhị tẩu quá nhiều, liền tạm thời đặt chuyện luyện đan xuống, chuyên tâm đi tu luyện, trước khi bế quan Diệp Phàm đã luyện chế ra đủ đan dược, Diệp Cẩm Văn sẽ không vì không có việc gì mà đi thúc giục Diệp Phàm xuất quan.
“Không thể đi quấy rầy sao?” Đinh Dương hỏi.
Diệp Cẩm Văn không vui nói: “Bế quan làm sao có thể quấy rầy!”
“Thiếu tông chủ!” Một nữ tu vội vội vàng vàng đi tới.
Diệp Cẩm Văn nhìn nữ tu, hỏi: “Làm sao gấp như vậy?”
“Có một chiếc phi thuyền tới đây, là người của Dung Thiên Cung.” Nữ tu nói.
Diệp Cẩm Văn híp mắt: “Dung Thiên Cung a!”
Diệp Cẩm Văn vuốt cằm, trong lòng cũng không có bao nhiêu khẩn trương, ngược lại là cảm giác rốt cuộc cũng tới.
Đinh Dương hồ nghi nói: “Sao người của Dung Thiên Cung lại tới đây, chẳng lẽ là thanh danh của Phạn Dạ đan sư lan xa, Dung Thiên Cung cũng tới xin thuốc, ta nghe nói lúc trước Hỏa Long Cung đã từng như vậy.”
Diệp Cẩm Văn bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ: Hỏa Diễm thật đúng là tới cầu đan dược, mà người của Dung Thiên Cung tới chỉ sợ không có ý tốt! Bất quá, người của Dung Thiên Cung tới không có ý tốt cũng không có việc gì, đánh là được.
Diệp Cẩm Văn rút ra phi kiếm của mình, ánh mắt lấp lóe phấn khởi.
Đinh Dương kinh tủng nhìn sắc mặt của Diệp Cẩm Văn, hỏi: “Thiếu tông chủ, ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Diệp Cẩm Văn thu hồi kiếm, cười nói: “Không có gì.”
……
Dung Thiên Cung một lần có ba tu sĩ Nguyên Anh tới, Vương Tổ An rất nhanh liền ra nghênh đón.
Trong lòng của Vương Tổ An rõ ràng, năm đó đại thiếu tông chủ vì bảo hộ Hứa Minh Dương, từng xảy ra cọ sát với Dung Thiên Cung, hiện tại tuy rằng đại thiếu tông chủ không ở đây, nhưng có tiểu thiếu tông chủ a!
Vương Tổ An thật sự lo lắng, Diệp Cẩm Văn một lời không hợp liền vung kiếm lên đánh nhau với người của Dung Thiên Cung.
Tính tình của tiểu thiếu tông chủ tốt hơn đại thiếu tông chủ một chút, nhưng cũng không tốt đến nơi nào.
Dung Thiên Cung do Dung Phóng đi đầu, Vương Tổ An vừa thấy trận thế này liền biết Dung Thiên Cung chỉ sợ là có chuẩn bị mà đến, Đinh Nguyên Khôi cũng bị kinh động, vội vã chạy tới đại sảnh.
Mấy tu sĩ của Bách Luyện Tông đều ở lại xem náo nhiệt.
“Dung tông chủ vô sự không lên tam bảo điện, không biết là tới có chuyện gì?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Dung Phóng nhàn nhạt nhìn Diệp Cẩm Văn: “Thật không dám giấu giếm, lần này ta tới là muốn cầu kiến đan sư Thiên cấp mới gia nhập quý tông, Phạn Dạ.”
Diệp Cẩm Văn cau mày lại, tiếc nuối nói: “Dung tông chủ tới không khéo, hắn đang bế quan.”
Vương Tổ An cau mày lại, hoà giải nói: “Không biết Dung đạo hữu muốn gặp Phạn đan sư là vì chuyện gì, nếu không phải chuyện khẩn cấp, có thể nói cho chúng ta, chờ Phạn Dạ đan sư xuất quan, chúng ta sẽ thay ngươi chuyển cáo.”
Dung Phóng cau mày, trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: “Tông ta muốn dùng ba kiện pháp khí Thiên cấp đổi lấy Dung Thiên Kính trong tay Phạn Dạ đan sư.”
Vương Tổ An đột nhiên trừng lớn mắt, khó hiểu hỏi: “Dung Thiên Kính không phải đã bị một tu giả Đông Đại Lục đưa tới Đông Đại Lục rồi sao?”
Chuyện ở đại lục Thiên Phong, đại lục Thương Huyền vốn không biết, nhưng chuyện này còn liên lụy tới Hứa gia vốn có quan hệ không tồi với Bích Vân Tông, nghe nói là Hứa Minh Dương giúp đỡ hai tu giả Đông Đại Lục đoạt Dung Thiên Kính của Dung Thiên Cung, sau đó, Dung Thiên Cung vì thế mà đi tìm Hứa gia lý luận.
“Đúng là như thế không sai, nhưng người đã tới đây, chính là Phạn Dạ đan sư cùng đạo lữ của hắn Bạch Vân Hi, nhưng thời điểm ở trong bí cảnh, tên là Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.”
Đinh Nguyên Khôi thất thủ đánh nghiêng chung trà, đứng phắt dậy nhìn Dung Phóng: “Tên Diệp Phàm! Thật sự tên là Diệp Phàm!”
Dung Phóng nhìn bộ dáng khiếp sợ của Đinh Nguyên Khôi, khó hiểu thầm nghĩ: Tu sĩ Nguyên Anh của Bích Vân Tông thật kỳ quái, không khiếp sợ Phạn Dạ cầm Dung Thiên Kính của Dung Thiên Cung bọn họ, ngược lại đi chấp nhất với một cái tên.
Dung Phóng gật đầu: “Đúng vậy! Phạn Dạ đảo ngược lại còn không phải là Diệp Phàm
(YèF – FYè) sao? Không biết đâu mới là tên thật của vị đan sư này?”
Vương Tổ An thì thào nói: “Phạn Dạ…… Diệp Phàm! Thật sự vậy!”
Sao hắn lại không nghĩ tới chứ! Hắn đã nói mà, Phạn Dạ bởi vì ngưỡng mộ đại thiếu tông chủ mà gia nhập vào Bích Vân Tông bọn họ, cái lý do này quá không đáng tin, thực lực của đại thếu tông chủ đúng là mạnh thật, nhưng cũng không đáng khiến một đan sư Thiên cấp ngưỡng mộ tới vậy đi.
Khó trách, khó trách Phạn Dạ nói đại thiếu tông chủ không nhỏ, còn để bụng hôn sự của đại thiếu tông chủ như vậy, cẩn trọng luyện đan làm sính lễ cho người ta.
Khó trách Giang đạo hữu bỏ qua nhi tử, tức phụ, lại đưa Đa Bảo Vòng cho đạo lữ của Phạn Dạ.
“Thiếu tông chủ, ngươi đã sớm biết?” Đinh Nguyên Khôi nhìn Diệp Cẩm Văn hỏi.
Vương Tổ An nhìn Diệp Cẩm Văn, thái độ của Diệp Cẩm Văn rất trấn định, hiển nhiên không phải lần đầu tiên nghe nói tới, nếu không phải đã biết từ sớm, Diệp Cẩm Văn không thể nào là bộ tư thế này.
Diệp Cẩm Văn nhàn nhạt ngẩng đầu, ngữ khí bất thiện nói: “Biết, biết cái gì? Chỉ là trùng tên mà thôi! Ta biết ngươi ở sau lưng mắng nhị ca ta là phế vật mới phải!”
Vương Tổ An: “……” Hắn đã nói mà, thái độ của Phạn Dạ đan sư đối với Đinh Nguyên Khôi quá kỳ quái, hoàn toàn không muốn cho giá hữu nghị, thì ra mấu chốt là ở nơi này!
Mấy tu sĩ của Bách Luyện Tông trầm mặc không nói, sắc mặt lại biến hóa kịch liệt.
Tu sĩ Nguyên Anh của Bách Luyện Tông vốn là nghe nói tu sĩ của Dung Thiên Cung tới, muốn ở lại xem náo nhiệt, không ngờ rằng lại nghe ra cái bí tân này.
Dung Phóng nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy không thể hiểu được.
Các tu sĩ của Bách Luyện Tông âm thầm truyền âm, Dung Phóng nhìn ra được, nhưng lại không biết đối phương đang truyền âm cái gì.