Sau khi Quan gia đem cửa hàng mua xuống, một lần nữa tu chỉnh một phen, nhảy lên trở thành tiệm ăn đầy đủ nhất chói mắt nhất toàn bộ trấn trên. Lúc này đây, Đồ Tô không hề giống khi mới đến, mà là hoàn toàn dựa theo tâm ý của mình tu chỉnh, cũng khắp nơi nhằm vào tiệm ăn Hồ gia, chiêu bài đồ ăn nhà hắn, Quan gia cũng có, nhưng lại mỹ vị hơn rẻ hơn so với Hồ gia. Tiệm ăn Quan gia một lần nữa vừa khai trương, đã đem thực khách quen số lượng không nhiều lắm kia của Hồ gia cũng hấp dẫn lại đây. Không lâu sau, cửa tiệm ăn Quan gia lại dán thông báo tuyển người, đãi ngộ so với cửa hàng khác đều muốn tốt hơn rất nhiều. Tiểu nhị nhà Hồ chưởng quầy cũng có không ít người tiến đến nhận lời mời, Đồ Tô chọn lựa vài tiểu nhị làm người trung hậu có khả năng giữ lại, Hồ chưởng quầy sau khi biết được việc này, tức giận đến vừa đập phá vừa ném bỏ.
Đồ Tô lại thông qua tiểu nhị trong điếm nhà mình cùng tiểu nhị Hồ gia nói thêm vào, dùng rượu thịt tiền bạc thu mua hai tiểu nhị tham lam lại thông minh, tên gọi Vượng Tài cùng Tiến Bảo, dựa vào đây để ngầm nắm giữ nhất cử nhất động của Hồ gia.
Hai người thấy ông chủ mới hào phóng như thế, lập tức có tâm đi theo, luôn không ngừng năn nỉ: “Tiểu Đông gia, ngươi hãy thu hạ chúng ta đi, tiểu nhân cam đoan về sau làm việc thực tốt, quyết không nhàn hạ dùng mánh lới.”
“Ta về sau không những sẽ dùng các ngươi, mà còn là trọng dụng. Nhưng trước mắt, ta có một việc muốn cho các ngươi làm.” Đồ Tô chắp tay sau lưng, ngữ điệu hòa hoãn, chậm rãi nói.
“Chuyện gì? Ngài cứ việc phân phó.” Vượng Tài chớp ánh mắt giảo hoạt nói.
“Không phải đại sự gì, chỉ muốn các ngươi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hồ chưởng quầy, cách một khoảng thời gian sẽ trở lại nói cho ta biết. Ta trả tiền công.”
“Chủ nhân là nói thật?” Tiến Bảo vui vẻ không tự kìm hãm được, hắn nghĩ đến Đồ Tô là muốn bọn họ làm cái chuyện tình thương thiên hại lí gì, không nghĩ tới chỉ là việc nhỏ bực này.
“Đây chỉ là mở đầu, nếu các ngươi làm tốt, về sau tự nhiên có đại sự chờ các ngươi…”
“Chủ nhân, việc nhỏ bực này chúng ta nếu làm không tốt, cũng không cần phải trở về gặp chủ nhân.”
“Vậy là tốt rồi.” Đồ Tô cổ vũ bọn họ vài câu, hai người lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài.
Đồ Tô vừa chuyên tâm kinh doanh cửa hàng nhà mình, vừa chú ý hỏi thăm tin tức Hồ gia thôn và Quan Hà thôn bên kia. Quả nhiên nàng đoán trước không sai, Quan Diệu Tổ cùng Cao thị đều đã ốm đau ở giường, lão Nhị Quan gia Quan Hậu Đức, cả ngày nghẹn ở nhà, tính tình gắt gỏng không chịu nổi, hơi một tí là đánh chửi hai nữ nhi. Dương thị sau khi gả vào Hồ gia khóc sướt mướt vài ngày, nghe nói cảm xúc đang dần dần ổn định. Lại qua mấy ngày, người nhà mẹ đẻ của Cao thị cùng tộc nhân Quan thị đi tìm Hồ viên ngoại gây chuyện, có câu ván đã đóng thuyền, khó có thể vãn hồi. Nhưng nhất định Hồ viên ngoại phải bồi thường mới có thể xong việc, nếu không sẽ kiện lên cấp trên hắn chiếm đoạt vợ người khác.
Hồ viên ngoại xưa nay lấy keo kiệt nổi danh, cho tới bây giờ đều là một người vắt cổ chày ra nước, làm sao có thể bằng lòng chịu nhổ ra một cọng lông? Hắn càng nghĩ, cảm thấy hết thảy đều là lỗi của em họ là Hồ chưởng quầy. Nếu không phải hắn lôi kéo mình nhảy hố này, mình làm sao có thể nghĩ đến đi cưỡng ép Lâm thị cưới? Làm sao có thể gặp phải một đống chuyện tồi tệ này. Bởi vậy, Hồ viên ngoại liền nghĩ để cho Hồ chưởng quầy ra phần tiền này. Hồ chưởng quầy đã nhiều ngày vẫn co đầu rút cổ không dám ra ngoài, mắt thấy mình ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, trong lòng đã rất khó chịu rồi. Hồ viên ngoại lúc này lại trở mặt, làm cho hắn ra phần tổn thất này, hắn sao có thể chịu làm! Vì thế, hai người châm chọc lẫn nhau, tranh cãi không ngừng, ai cũng không chịu nhường ai. Đến tận đây, quan hệ hai người hoàn toàn vỡ tan.
Mấy tin tức này, cuồn cuộn không ngừng được tiểu nhị Hồ gia đưa cho Đồ Tô, Đồ Tô tự nhiên không chịu buông tha cơ hội tốt này, ngầm vạch kế hoạch tạm thời không đề cập tới.
Hồ viên ngoại sống chết không chịu trả tiền, Hồ chưởng quầy cũng giống nhau, người Cao gia cùng Quan gia hợp lại đi náo loạn vài lần đều không có chút hiệu quả nào.
Đồ Tô ở nhà cùng Lâm thị thương lượng, đem ruộng trong thôn bán, phòng ở cũ trước kia dùng gạch xây, ngày sau lại nói. Kỳ thật Đồ Tô vốn cũng muốn đem phòng ở bán, nhưng là tại cổ đại đất ở nông thôn tuyệt không đáng giá, nhà nhà đều có, ai còn hiếm lạ mà đi mua? Cho nên, nàng liền quyết định tạm để đó quên đi. Ruộng bán lấy tiền, Đồ Tô xuất ra một phần tặng cho Quan Diệu Tổ cùng Cao thị xem bệnh, Đồ Tô cố ý làm cho mọi người đều biết nói nhà mình bất kể hiềm khích trước kia, cách làm cao thượng lấy ơn báo oán, tiền còn chưa đưa đến, toàn bộ trấn trên cùng Quan Hà thôn mọi người đều đã biết.
Đồ Tô và Tang Lạc gặp ai cũng giải thích: “Bọn họ bất nghĩa, chúng ta cũng không thể bất nhân, bọn họ là trưởng bối, vô luận làm cái gì, chúng ta chỉ đều lần lượt chịu đựng. Trong nhà không có tiền, nương ta liền đem ruộng đất bán đi cho bọn hắn xem bệnh, hy vọng sau khi bọn họ khỏi bệnh, có thể đối tốt với nương ta. Đừng lại vì tham vài đồng tiền bạc liền bán con dâu nữa, cũng hy vọng bà nội cùng người cha số khổ kia của chúng ta ở dưới cửu tuyền có thể yên tâm nhắm mắt…” Hai người khuấy động nói không ngừng, lại trưng ra vẻ mặt hợp với chữ tình để tạo thành sức mạnh, làm cho cái nhìn của mọi người đối với Quan gia tốt hơn không ít. Không ít người đều đồng tình với người một nhà vận mệnh quá ngang trái này, thầm mắng Cao thị cùng Dương thị da mặt dày tâm địa độc.
Đồ Tô mang theo Quan Văn cùng Tang Lạc cầm thuốc bổ tiền bạc gióng trống khua chiêng về thăm hai vợ chồng Quan Diệu Tổ. Hai người này vừa nhìn thấy bốn huynh muội Quan gia, đều giống như thấy kẻ thù lâu năm, nhe răng trừng mắt, mắng không ngừng. Đồ Tô trước mặt mọi người hiển nhiên giả vờ làm ra vẻ, nàng lau nước mắt khóc kể nói: “Ông nội, ta biết trong lòng người chịu khổ sở. Nhưng việc này là ai cũng không nghĩ tới đi? Dù sao nhị lão các ngươi một lòng muốn cùng Hồ viên ngoại kết thân, về phần gả người con dâu nào, lại có cái gì khác nhau đâu? Tóm lại, kết quả đều là giống nhau. Tâm nguyện của lão ngài đã xong, nên cao hứng mới đúng, tại sao còn mặt co mày cáu như vậy đâu? Cháu gái là thật tâm muốn thay nhị lão các ngươi giải ưu tiêu sầu…” Quan Diệu Tổ tức giận đến da mặt biến thành màu tím, đây là thay hắn tiêu sầu giải ưu sao? Rõ ràng là muốn làm cho hắn chết nhanh hơn!
Đợi cho người ngoài tán đi, Đồ Tô lập tức lại thay đổi sắc mặt khác, nàng đứng ở trước giường, châm chọc khiêu khích nói với hai người: “Hai cái lão bất tử, các ngươi rốt cục biết cái gì gọi là ‘Gậy ông đập lưng ông đi, hừ hừ, các ngươi biết người bên ngoài nghị luận nhà các ngươi như thế nào không? Ai nha, ta thực ngượng ngùng thuật lại. Yêu bà đáng chết da dày tâm ngoan (lòng dạ độc ác), kỳ thật, ta vốn là muốn đem ngươi cùng kia Hồ viên ngoại hợp thành một đôi, thế nhưng họ Dương kia chọc ta, nếu không, ngươi hiện tại đã mai khai hai độ (hoa mai nở hai lần). Ha ha…” Đồ Tô nói xong, bừa bãi cười. Quan Diệu Tổ lấy ngón tay chỉ Đồ Tô, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi — ngươi –” Cao thị dùng ánh mắt giống như độc xà hung hăng nhìn chằm chằm Đồ Tô, miệng “A a nha nha” nửa ngày nói không được một câu nguyên vẹn.
“Đại muội –” Quan Văn vô lực ngăn trở Đồ Tô.
Đồ Tô biết trong đầu Nhị ca này dư độc phong kiến còn chưa được tẩy trừ hoàn toàn, liền đem lời nói tàn nhẫn phía sau nuốt vào, chuyện vừa chuyển nói lên chính sự hôm nay: “Ta biết hai người các ngươi là lo lắng cái gì, đơn giản là mặt mũi thanh danh của các ngươi cùng tương lai của Nhị thúc. Kỳ thật những điều này nương ta cũng thay các ngươi lo lắng tốt rồi, ta có thể ra tiền lại vì Nhị thúc cưới một người vợ.” Trong ánh mắt hỗn độn của Cao thị toát ra một tia tinh quang, nàng nhìn Đồ Tô, yên tĩnh chờ câu sau của nàng.
Đồ Tô cũng lười theo chân bọn họ vô nghĩa, nói: “Đương nhiên, ta sẽ không ra tiền vô ích, ta có một điều kiện. Các ngươi phải cùng tộc trưởng nói, đem cả nhà chúng ta từ trong gia phả Quan thị chuyển ra ngoài, nhà ta thành một hộ độc lập. Nhà ta ra năm lượng bạc vì Nhị thúc đón dâu.” Vợ chồng Quan Diệu Tổ liếc nhau, trầm mặc không nói, Đồ Tô không chờ bọn hắn suy nghĩ cẩn thận, đã tiếp tục nói: “Kỳ thật việc này cũng không cần phải thông qua các ngươi đồng ý mới được, ta còn có một đường có thể đi, đó là kiện lên cấp trên, trấn trên cáo không được, ta tới trong huyện, trong huyện cáo không được, ta tới kinh thành cáo. Ta không tin thiên hạ cũng không có nơi nào để ý. Đương nhiên, ta nếu tố cáo, khẳng định sẽ đem sự tình tiền căn hậu quả đều nói ra, đến lúc đó việc này của chúng ta chỉ sợ toàn bộ Nam Tấn quốc đều sẽ biết. Ông nội ngài cảm thấy…”
“Đều cút cho ta! Các ngươi còn ngại không đủ dọa người!” Quan Diệu Tổ bộ tóc dựng thẳng, hai mắt trợn lên. Đồ Tô cũng tuyệt không sợ, chậm rì rì nói: “Ông nội, ta cũng không ngại dọa người, ta lại không giống ông, làm quỷ treo cổ cũng muốn trang điểm trước khi treo — chết cũng muốn thể diện.”
“Các ngươi từ từ nghĩ đi, chẳng qua, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày. Sinh ý trong điếm rất tốt, ta không đi ra được.” Nói xong, cứ như vậy rời đi.
Sau khi bọn họ trở về, tin tức Quan gia vẫn thường thường truyền đến, thân thể Quan Diệu Tổ cùng Cao thị ngày càng lụn bại. Lão Nhị Quan gia tính tình càng ngày càng nóng nảy, cả người âm tình bất định, đáng sợ tới mức hai nữ nhi không dám ngốc ở nhà.
Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của tộc trưởng, Quan Diệu Tổ đồng ý yêu cầu của Lâm thị — Để cho bọn họ từ Quan gia phân ra. Từ nay về sau, Lâm thị cùng bốn đứa nhỏ hết thảy đều cùng Quan gia không có liên quan. Lâm thị hiếu kính cho cha mẹ chồng sáu lượng bạc.
Quan Diệu Tổ kéo thân thể bị bệnh, nhờ người đón dâu cho con thứ hai. Việc này Đồ Tô cũng đã an bài. Trong nhà phụ nhân nàng mướn đến lần trước vừa vặn có một em gái chồng thủ tiết là Hà thị, làm người ngang ngược, hết ăn lại nằm, tính tình khôn khéo không chịu thiệt. Đồ Tô đã âm thầm ở giữa giật dây, đem cái quả phụ kia cùng Quan Hậu Đức tác hợp thành một đôi. Quan Hậu Đức đối với Dương thị cũng không thể nói là cảm tình sâu đậm, sự kiện kia hắn sở dĩ cảm thấy phẫn nộ, phần lớn là cảm thấy mặt mũi khó coi. Nay xem Hà thị tuổi trẻ lại có vài phần tư sắc, nói chuyện ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ. Không biết so với Dương thị tốt hơn bao nhiêu lần. Chậm rãi, đã đem tâm tư thu trở về.
Hà thị ở mặt ngoài đối với Quan Đại Nữu Nhị Nữu quan tâm đầy đủ, lúc khác, lại là một bộ dáng khác. Đại Nữu Nhị Nữu đi tìm cha chúng cáo trạng, Quan Hậu Đức mắng chửi các nàng không hiểu chuyện, nhị lão Quan Diệu Tổ ốm đau ở trên giường, không làm chủ được cái gì. Cuối cùng hai tỷ muội nản lòng, liền thương lượng đi tìm mẹ ruột Dương thị. Dương thị ôm hai nữ nhi khóc thiên thưởng địa, lại đi cầu Hồ viên ngoại đem người lưu lại. Hồ viên ngoại nhìn Đại Nữu Nhị Nữu, không khỏi nhớ tới kế hoạch ban đầu của mình, liền thống khoái đáp ứng Dương thị.
Hồ viên ngoại kia lúc đầu đối với ba mẹ con Dương thị cũng tương đối hào phóng, ăn, mặc ở, đi lại cũng không khắt khe. Dương thị luôn luôn là người ham hưởng lạc, trước kia khi đi theo Quan Hậu Đức, cuộc sống mặc dù không thập phần khốn khổ, nhưng rốt cuộc vẫn là rất túng thiếu. Trước mắt, nàng nhìn căn phòng lớn tráng lệ này của Hồ viên ngoại, đẹp giống như tranh tết vậy, hoa viên còn có các loại hoa có thể khiến người ta choáng váng, trong lòng càng ngày càng vừa lòng, cuối cùng cũng không tiếp tục lau nước mắt tìm chết, vậy mà lại thật sự toàn tâm toàn ý đi theo Hồ viên ngoại sống qua ngày được.
Quan Diệu Tổ cùng Cao thị vừa nghe Dương thị thế nhưng không có tự sát, ngược lại đi theo Hồ viên ngoại qua ngày, hai cháu gái của mình cũng đi theo, dưới cơn giận dữ, lại thêm không ít tâm bệnh. Hà thị từ khi gả vào Quan gia, liền đem Quan Hậu Đức gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, làm cho hắn không đánh chó thì cũng đuổi gà, ngoài mặt đối với cha mẹ chồng vô cũng tận tâm, cùng em dâu Ngô thị cả ngày châm chọc nhau, lòng dạ hẹp hòi đùa giỡn không yên. Cả Quan gia càng ngày càng phát ra chướng khí mù mịt, không thành bộ dáng. Người trong thôn nói mọi người nhà này miệng đều không đứng đắn. Nay người một nhà bọn họ nội chiến không liên miên, làm sao còn lòng dạ đi đối phó người nhà Lâm thị. Đây đúng là kết quả Đồ Tô muốn.
Lại nói Hồ viên ngoại kia mấy ngày đầu đại khái là cảm thấy mới mẻ, đối với Dương thị cũng còn không khắt khe lắm. Nhưng tục ngữ nói đúng: chó không đổi được tính ăn ***, lừa không đổi được kéo cối xay. Không quá bao lâu, bản tính của hắn đã hiển lộ ra. Hắn đầu tiên là ngại Dương thị vẫn không làm việc, cả ngày ăn uống, tiếp theo lại ngại nàng làm người rất thô tục không lên được mặt bàn. Dương thị tự nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, khóc lóc nỉ non nói Hồ viên ngoại hủy cả đời nàng, hai người là ầm ĩ lớn ầm ĩ nhỏ không gián đoạn.
Tiếp theo, lại tuôn ra vài chuyện: ban đầu người nhà mẹ đẻ Dương thị thường thường đến thăm Dương thị, Hồ viên ngoại mặc dù không vui nhưng cũng không nói cái gì, ai ngờ về sau lại bị người phát hiện, người Dương gia lúc gần đi có chứa tài vật Hồ gia. Hồ viên ngoại luôn luôn đem tiền trông giữ so với mệnh còn quan trọng hơn, lúc ấy liền giận dữ, Dương thị ủy khuất lớn tiếng tranh cãi không ngừng, Hồ viên ngoại kia từ đó về sau, đối với tiền tài trông coi càng chặt, ngay cả cơm canh mỗi ngày đều ấn theo số lượng cung cấp. Con ngốc của Hồ viên ngoại được phụ thân khai sáng, cảm thấy Quan Đại Nữu chính là người vợ sắp qua cửa của mình, thường thường đi quấy rối trêu chọc một phen. Quan Đại Nữu tính tình giống cha mẹ nàng, hiển nhiên không tốt tới đâu. Vì thế toàn bộ Hồ gia cả ngày làm ầm ĩ gà bay chó sủa. Đồ Tô ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thường thường hướng bên trong thêm chút lửa đổ chút dầu.