Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 39

Đồ Tô cùng Hà thị nói xong, liền mang theo Quan Trung trở về trấn trên. Tiệm ăn Quan gia lúc này vẫn còn không ít khách nhân, mấy tiểu nhị tay bưng mâm nhỏ chạy tới chạy lui bận rộn chiếu cố. Đồ Tô xuyên qua tiền thính, đi tới hậu viện.

Lâm thị đang ngồi dưới tàng cây hoa quế ở hậu viện làm xiêm y cho Quan Văn, thấy nàng tiến vào, lập tức ngẩng đầu cười nói: “Con lại tới chỗ nào chơi đi? Vừa sáng sớm đã không thấy bóng người?” Lâm thị nói không ngừng xong, cũng không chờ Đồ Tô trả lời lại nói tiếp: “Vốn định làm cho con trước, ta nghĩ nhị ca con từ nay trở đi phải đi bái sư, nên lại tạm thời đổi ý nhanh chóng làm cho hắn trước.”

Đồ Tô khoát tay cười nói: “Con có xiêm y, trước hết làm cho hắn đã.” Nói xong, nàng cũng chuyển ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Lâm thị. Lâm thị cắn đứt một đầu sợi chỉ, hỏi: “Con đi xem cha con?”

Đồ Tô cười đáp nói: “Nương thật sự là nhìn rõ mọi việc. Nghe người ta nói hắn tỉnh, con trước hết đi xem.” Lâm thị nghe hắn tỉnh, cũng không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Nếu tỉnh, ta ngày mai lại đi một chuyến, nhanh chóng làm cho hắn viết văn thư hợp cách. Còn có, con cũng đừng đến trước mặt hắn, khi có cả nhà chúng ta ở đó hắn cũng có thể hạ thủ hết mức đánh con như vậy, nếu chúng ta đều không ở đó, không biết sẽ như thế nào đâu.”

Đồ Tô nói: “Nương cứ yên tâm đi, hắn không biết là bị làm sao vậy, từ ngày đó tới giờ liền vẫn nằm trên giường không dậy nổi, toàn thân phù phiếm vô lực, thầy thuốc cũng không tìm ra nguyên nhân vì sao. Hắn làm sao có khí lực đánh con chứ. Huống chi trong nhà hắn lại có người khác tới nữa.”

“Nga?” Lâm thị hơi kinh hãi, miệng cười lạnh nói: “Nói không chừng đó là bà nội ruột của con không nhìn nổi về trách phạt hắn đó.”

“Con thấy cũng đúng.” Đồ Tô hiển nhiên mừng rỡ đem hết thảy đều đổ lên trên người người chết.

“Nương, nữ nhân họ Đào kia tới. Con hôm nay thấy nàng.” Lâm thị vừa nghe lời này, trên mặt vội hiện ra một tia khẩn trương, đem công việc trong tay buông xuống hỏi: “Con thấy nàng? Nàng có làm gì con không?”

Đồ Tô cười nói: “Nương, nương nghĩ nàng là Nhị thẩm nha. Nương cứ yên tâm đi, nàng đối với con rất hòa khí.” Lâm thị được nghe lời ấy, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, giây lát lại nghĩ tới cái gì, lại hồi phục giận dữ nói: “Ta thực tình nguyện nàng giống với Nhị thẩm con, đơn giản như vậy, nương ngược lại không sợ nàng, chỉ sợ cái loại khẩu Phật tâm xà này, người khẩu phật tâm xà, giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, nương thật đúng là sợ ứng phó không được.” Đồ Tô thầm nghĩ trong lòng: ngươi quả nhiên đoán đúng rồi. Bất quá, miệng nàng vẫn đang an ủi Lâm thị nói: “Nương cứ yên tâm, dù sao nương cũng muốn cùng cha hợp cách, đến lúc đó, đường lớn hướng lên trời, mỗi người đi một bên. Bất kể nàng là ác hay là thiện, chúng ta không cùng nàng giao tiếp là được.” Lâm thị suy tư một lát cũng thấy có lý, gật đầu không nói nữa.

“Còn có nương, con cảm thấy ngày mai nương vẫn là trước đừng trở về tốt hơn, con thấy Đào thị kia thật sự để tâm đối với cha con, con nghĩ không cần nương đi nói, nàng nói không chừng sẽ khuyên bảo cha con hợp cách với nương. Nếu là chúng ta thúc giục gấp gáp, cha con lại thực nổi tính ngang ngược sẽ chết cũng không buông, chẳng phải càng tệ hơn?” Lâm thị nghĩ lại trong chốc lát, trong lòng cũng hiểu được nữ nhi nói có lý. Nàng cúi đầu sau một lúc lâu, thở dài nói: “Nói ra thực làm cho người ta ngượng ngùng, ta một người lớn sống nửa đời người, có đôi khi thế nhưng còn không nghĩ được chu toàn bằng con cùng Nhị ca con, thật không hiểu ta là làm sao có thể làm nương của các con!”

Đồ Tô đong đưa tay của Lâm thị cười nói: “Nương, tính tình của nương chính là khiêm tốn. Nương kỳ thật không phải không thể suy nghĩ chu toàn, mà là tính tình quá lương thiện, luôn nghĩ tới điều tốt của người ta. Nương chưa nghe người thuyết thư (người kể chuyện) nói sao, từ xưa đều là quân tử tính toán không bằng tiểu nhân. Hơn nữa nương toàn tâm toàn ý lo liệu công việc lớn nhỏ trong nhà, nào có tâm tư đi tính toán những điều này. Giống như hai chúng con, nhàn rỗi không có việc gì chỉ lo suy nghĩ tới chút chuyện nhỏ không chính đáng. Con người ta a, dùng tâm tới chỗ không giống nhau, kết quả cũng không giống nhau. Nương xem Tô ngốc tử kia, hắn cả ngày nghĩ tới sách cho nên liền có thể xuất khẩu thành thơ.” Lâm thị nghe xong, trong lòng rất là hưởng thụ, liền lấy tay trạc trạc ót Đồ Tô, nói giỡn vài câu, lại làm tiếp công việc, nghĩ bắt tay vào nhanh chóng làm xong, thuận tiện làm cho Đồ Tô. Sau giữa trưa hai mẹ con đắm chìm trong ánh nắng ấm áp mùa thu, lảm nhảm lải nhải nói chút chuyện nhà, hương thơm hoa quế khi có khi không tỏa ra đi vào lòng người. Gió mát nắng ấm lại thêm hương thơm, không khí vậy mà lại ấm áp vô cùng.

Hai người nói rất hứng khởi, quả thực không chú ý tới một người sớm đứng ở cửa viện. Lâm thị trong lúc vô ý ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu, liền thấy Tô Trung Thần ánh mắt trống rỗng mờ mịt nhìn hai người các nàng, trong mắt ẩn ẩn nước mắt, có một cỗ bi thương đẹp đẽ làm cho chua xót lòng người. Xem ra, hắn giống như nhớ tới tình cảnh lúc xưa gì đó.

“Trung Thần, sao cháu lại tới đây?” Lâm thị lên tiếng hô. Tô Trung Thần dường như vừa tỉnh mộng vậy, vội vàng phục hồi lại tinh thần, hướng về Lâm thị thi lễ, nói: “Tiểu sinh nhìn đến tình cảnh này, không khỏi nhớ tới tiên mẫu (người mẹ đã mất). Năm đó, ta cũng thích cùng nàng cùng nhau ngồi ở dưới ánh nắng ấm áp sau giữa trưa như lúc này, nàng thiêu thùa may vá, ta đọc sách… Nhà ta cũng có một gốc cây hoa quế như vậy, mỗi đến mùa thu, hương thơm bay đầy sân…”

Lâm thị nghe hắn nói như vậy, không khỏi thổn thức cảm thán: “Đứa nhỏ đáng thương, người chết không thể sống lại, cháu phải sống thật tốt, nương cháu dù ở dưới cửu tuyền cũng có thể an lòng.”

Tô Trung Thần liên tiếp gật đầu, nói xong cũng không giống ngày thường cùng Lâm thị cáo từ, mà chỉ hướng ánh mắt về phía Đông viện rồi đi.

Lâm thị nhìn bóng dáng của hắn xoay mặt nói với Đồ Tô: “Đứa nhỏ này rất đáng thương, con về sau cũng đừng lại luôn cãi cọ với hắn.” Đồ Tô thầm nghĩ: ta nào có cãi cọ với hắn. Miệng đành phải mơ hồ đáp ứng một câu. Nàng đột nhiên nghĩ đến, người này nếu đến hậu viện tìm nàng, nhất định là có chuyện. Vừa rồi hắn lại cái gì cũng chưa nói đã đi rồi. Nghĩ vậy, nàng cùng Lâm thị nói một tiếng, chỉ nói tới đông viện tìm ca ca, rồi đứng dậy đẩy cửa viện đi vào, lập tức đi vào trước cửa phòng Tô Trung Thần, xuyên qua rèm cửa, nàng nhìn thấy Tô Trung Thần đã hồi phục thái độ bình thường, lúc này đang ngồi ở trước bàn ngẩn người. Hắn nhìn Đồ Tô tiến vào, lại dùng tay áo lau lau lung tung một phen, chỉ vào ghế dựa nói: “Cô chủ mời ngồi, để ngươi chê cười.” Đồ Tô nghiêm mặt nói: “Nhân chi thường tình, có cái gì buồn cười.”

Nàng thấy Tô Trung Thần có chút xấu hổ thì nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa rồi có việc tìm ta?”

Tô Trung Thần thế này mới đột nhiên nhớ tới chuyện tình vừa rồi, liền chắp tay nói: “Tiểu sinh đáng chết, thoáng cái vậy mà lại quên chính sự. Mới vừa rồi tiểu sinh trong lúc vô ý phát hiện có người đến chỗ này của chúng ta tìm hiểu tình huống. Tiểu sinh sợ những người này gây bất lợi với chủ nhân, nên đặc biệt tới nhắc nhở một chút.”

“Nga, những người đó bây giờ còn ở đó sao?”

Tô Trung Thần tiếc nuối lắc đầu: “Đã đi rồi.”

Đồ Tô cũng không để ý, nói: “Không có việc gì, bọn họ nếu lần sau lại đến ngươi chú ý chút là được.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe đến Lâm thị ở cách vách hô: “Nhị thẩm đến đây, mau vào ngồi.” Đồ Tô một trận nghi hoặc, thầm nghĩ, hiện tại gọi Nhị thẩm cũng chỉ có Hà thị, các nàng buổi sáng vừa gặp qua, như thế nào hiện tại lại tới nữa? Nếu nàng đến, vậy khẳng định là có việc. Đồ Tô nghĩ như vậy, vội vàng từ đông viện đi ra tới gặp Hà thị. Nàng vào sân, chợt nghe thấy Hà thị cười nói: “Đại tẩu, tẩu đừng vội, ta hôm nay đến trấn trên là mua chút chỉ thêu, chỉ ở chợ chỗ chúng ta ta thấy rất thô ráp. Thuận tiện đến cửa thăm hỏi.”

Đồ Tô vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy, ta thấy tú công của Nhị thẩm thực tinh tế, người có rảnh thêu cho ta cái hà bao được không?”

Lâm thị vừa muốn oán trách Đồ Tô không hiểu chuyện, Hà thị sớm cướp nói: “Này tính là cái gì, ta vốn đã tính thêu vài cái cho hai tỷ muội các cháu, cháu cứ an tâm chờ xem.” Hà thị lại cùng Lâm thị nói việc nhà một lát, liền nhắc tới muốn đi trấn trên mua chỉ thêu.

Đồ Tô xung phong nhận việc đi cùng nàng, Lâm thị tự nhiên cười nhận lời. Hai người cùng nhau đi ra khỏi tiệm ăn Quan gia, Hà thị thấy bốn phía không người, vội vàng nghiêm nghị nói: “Đại chất nữ ta hôm nay tới là nói cho cháu một sự kiện, trước mặt nương cháu nói lại cảm thấy không thuận tiện.”

“Ngươi nói đi.”

“Ta tối hôm qua ghé vào chân tường nghe cha cháu cùng nữ nhân kia nói chuyện…” Đồ Tô thầm nghĩ, Hà thị này cũng thật là chuyên nghiệp, thế nhưng dám ghé dưới chân tường đi nghe nhà người ta nói chuyện. Chẳng qua, nàng thật sự là đánh giá cao Hà thị, nàng ta trời sinh chính là người thích thăm dò, mặc dù không vì nàng, cũng vui vẻ thích ý đi nghe.

Đồ Tô thoáng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng nghe Hà thị nói chuyện: “Đào thị kia quả nhiên không phải thứ tốt, gần đây luôn khuyên cha cháu với nương cháu hợp cách…” Hà thị thao thao bất tuyệt mắng to Đào thị, muốn lấy chuyện này đến lấy lòng Đồ Tô. Đồ Tô thấy nàng nói sai lệch, vội vàng nhắc nhở nàng: “Nhị thẩm, nương ta cũng muốn hợp cách, ngươi trước tiên nói cho ta biết nàng rốt cuộc là làm như thế nào.”

Hà thị vội vàng trở lại việc chính: “Ta nghe được không rõ lắm, chỉ đứt quãng nghe Đào thị nói, cha nàng gởi thư, trong thư còn chửi nương cùng cháu không tuân thủ quy củ, bất kính trưởng bối, nói không thể cho phép hai ngoại tôn nữ của mình cùng người nhà các cháu ở cùng một chỗ gì đó. Tóm lại muốn cha cháu với nương cháu hợp cách. Cha cháu vẫn không quá tình nguyện, còn nói…” Nói đến phía sau, Hà thị nhìn nhìn sắc mặt Đồ Tô, có chút do dự. Đồ Tô cảm giác câu nói kế tiếp này là cùng mình có liên quan, liền không quan tâm nói: “Ngươi tiếp tục nói, không cần phải để ý tới ta.”

“Cha cháu nói, tuy rằng cháu thực đáng giận, nhưng là dù sao mắt thấy cháu đã mười ba, tiếp qua một năm rưỡi lại tìm một nhà đem cháu gả ra ngoài, còn có thể kiếm một khoản sính lễ không nhỏ, có thể cùng nhà có tiền đặt quan hệ thân thích… Hắn hình như muốn đem cháu gả cho một cái ấm sắc thuốc sắp chết…” Hà thị vốn tưởng rằng Đồ Tô sẽ thẹn quá thành giận, giận dữ, ai ngờ, nàng lại căn bản không thèm để ý, chỉ là mặt nhăn nhíu.

“Ân, còn có gì khác không?” Nàng hỏi tiếp nói.

“Không có. Ta chỉ nghe được như vậy.”

Đồ Tô liền mang theo nàng ta tới cửa hàng Tôn gia, chọn chỉ thêu tốt nhất cho nàng ta. Hai người lại tán gẫu vài câu, Hà thị liền cáo từ về nhà.

Ai ngờ, nàng vừa muốn nâng bước trở về, lại thấy Tôn Bình An từ cửa hàng chạy ra, đứng chắn trên đường nàng muốn đi qua, tà nghễ nhìn nàng, thực đáng đánh đòn hướng tới nàng cười.

Đồ Tô dừng lại cước bộ, không chút để ý đánh giá hắn vài lần, nâng nâng cằm hỏi: “Gần đây sao không thấy ngươi tới nhà ta ăn cơm?”

Tôn Bình An từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ biết ăn thôi, ngươi cho là mỗi người đều giống ngươi!”

Đồ Tô phiên cái xem thường chậm rì rì nói tiếp: “Ta dù ăn như thế nào, cũng không giống người nào đó đi đường cũng đất rung núi chuyển.”

“Ngươi –” Tôn Bình An nhất thời chán nản.

Chỉ là, hắn lại không cam lòng bại trận, ngược lại công kích điểm yếu của nàng: “Ta nghe tiểu nhị nói, ngươi vừa rồi còn mua chỉ thêu? Làm sao vậy, ngươi cũng biết sốt ruột. Khi nào thêu cái khăn nhỏ gì đó cho ta coi xem.” Nói xong còn dương dương tự đắc cười.

Đồ Tô không vội không giận, lười biếng nói: “Chờ ngươi đem thể trọng giảm xuống còn giống như Nhị ca ta vậy, khăn nhỏ của ta cũng thêu tốt lắm.” Tôn Bình An nghe nàng không ngừng nhắc tới khuyết điểm của mình, hận nghiến răng ngứa, đành phải giậm chân rời đi.

Đi đến nửa đường vẫn là cảm thấy không cam lòng, lại quay đầu hung tợn nói: “Quan đồ tể, ngươi cứ cười ta đi. người trên trấn đều nói, ngươi tương lai xác định vững chắc gả không ra.” Nói xong, hắn lại tự cảm thấy nói lỡ, muốn sửa miệng đã không kịp. Hắn chỉ còn chờ Đồ Tô chửi ầm lên, nhưng nàng lại giống như không có việc gì cười nhẹ nói: “Ta còn tưởng rằng là cái gì nghiêm trọng chứ, hóa ra là cái này nha. Ngươi cho là cô nãi nãi sẽ giống các nàng nhàn rỗi không có chuyện gì, suốt ngày chỉ nghĩ tới chồng sao?”

Tôn Bình An nghe được một câu cuối cùng “nghĩ tới chồng” kia không khỏi thất kinh nghĩ người này thật thô lỗ. Đồ Tô cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực cười rời đi.
Bình Luận (0)
Comment